"A Minh!"
Dạ Minh đi tới, một khắc nhìn thấy y phục trên người An Sơ Vũ cùng Quân Du Ninh, sắc mặt y liền không khỏi trở nên cổ quái.
Nhưng không cần y nói gì, An Sơ Vũ liền đã trước một bước kinh hô :"Sao đệ lại mặc tông phục a?"
Không trách hai người bọn họ được, tông phục của Ngự Kiếm Tông xác thực là quá xấu.
Cho nên khi ra ngoài, môn hạ đệ tử trong tông đều sẽ đổi một thân xiêm y.
Tỷ như hiện tại, An Sơ Vũ đang mặc một bộ váy lưu vân màu phấn hồng, thoạt nhìn có chút tinh nghịch, đáng yêu, tràn đầy khí tức xuân thì.
Trái lại, Quân Du Ninh lại mặc một bộ trường bào màu đen nhẵn nhụi không một hoa văn.
Tóc dùng hai thanh kẹp tóc bằng bạc búi ở sau đầu.
Nhìn y phục của bọn họ, lại nhìn bộ tông phục quê mùa trên người mình.
Không muốn thừa nhận bản thân bất cẩn, Dạ Minh cũng chỉ có thể cứng miệng cười gượng :"Cái đó...ta cảm thấy tông phục của tông môn chúng ta vẫn đẹp hơn."
Lời này nói ra, đến bản thân Dạ Minh cũng không tin tưởng được.
"Mắt thẩm mĩ của đệ...thật là lạ a." Nhìn tông phục mặc trên người Dạ Minh, An Sơ Vũ liền kiên quyết dời mắt.
Không dám nhìn thẳng.
Quân Du Ninh cũng phối hợp nhàn nhạt liếc Dạ Minh một cái, liền đã quay đầu, từ trong miệng phát ra một tiếng 'xuy' âm dương quái khí.
Dạ Minh :.....................
Thái độ gì đó? Ngươi 'xuy' cái quái gì!
Ba người bọn họ cùng nhau đi đến Giám Mã Đường lĩnh ngựa.
Nhưng không ngờ rằng, vẫn còn chưa xuất môn thì vạn sự liền đã không thuận.
Hôm nay là ngày những đệ tử mới nhập tông đi ra ngoài lịch luyện.
Cho nên, cả tông môn cũng chỉ còn sót lại hai đầu tuấn mã duy nhất!
Dạ Minh còn nhớ rõ, ở kiếp trước, sau khi từ thanh lâu trở về, bởi vì nằm trong chuồng ngựa một đêm, nên y liền không may nhiễm phải phong hàn.
Vì vậy cũng bỏ qua lần đi Tụ Nghĩa Trang này.
Do đó, hiển nhiên càng không biết đến việc chỉ còn hai con ngựa.
"Vậy...nên làm thế nào bây giờ?" Nhìn thấy sắc trời không còn sớm, An Sơ Vũ liền cuống quýt hỏi.
Tiên Ma Lục có một luật lệ bất thành văn, đó chính là cấm chỉ dùng phi kiếm cùng pháp bảo phi hành.
Bởi vì hành động này, được xem là thiếu lễ nghĩa và không tôn trọng người khác.
Nếu một người phi hành vào trong địa giới của một thế lực, hoặc bay qua đầu của một vị đại năng.
Đối phương có quyền đem kẻ đó giết chết.
Hơn nữa, gia quyến còn không được phép trả thù, nếu không sẽ bị cả tu tiên giới nhắm vào.
Cơ hội bày ra ở ngay trước mắt, nếu không nắm bắt, Dạ Minh cảm thấy chính mình nhất định chính là đồ ngốc.
Vì vậy, y liền lập tức đề nghị :"Sư tỷ, nếu đã như vậy, để ta cưỡi ngựa chung với tỷ đi."
Mặc dù đã cố nén cảm xúc, nhưng biểu lộ trên mặt Dạ Minh vẫn như cũ vô cùng đê hèn, tiện khí, tựa như sắc lang dụ dỗ tiểu cô nương.
Tựa hồ không muốn để bọn họ đi sâu hơn vào vấn đề này, Quân Du Ninh liền đã lạnh mặt, xê dịch bước chân về trước, dùng giọng điệu không cho phép phản đối nói.
"Nam nữ thụ thụ bất thân.
Ngươi, ngồi cùng ta."
'Ngươi' ở đây, hiển nhiên chính là chỉ kẻ có nụ cười tiểu nhân vô sỉ kia.
"Đúng vậy, nhị sư đệ, đệ vẫn là cưỡi ngựa chung với tam sư đệ đi." Nhìn Quân Du Ninh chắn ở trước mặt mình.
Cho rằng hắn là vì bảo hộ bản thân cho nên mới đứng ra nói đỡ, An Sơ Vũ liền cảm động đến nước mắt lưng tròng.
Sư tỷ kính yêu đều đã nói như vậy.
Dạ Minh còn có thể nói gì được nữa chứ? Cho nên chỉ có thể xám xịt làm theo, cùng Quân Du Ninh dắt ngựa ra khỏi tông.
Chỉ là, đến khi leo lên lưng ngựa, vấn đề tranh chấp lại lần nữa phát sinh...
"Tại sao ta lại phải ngồi ở trước?" Nghe thấy yêu cầu của Quân Du Ninh, đầu óc Dạ Minh liền mê muội.
Ngồi ở phía trước, kia...một lát nữa, y chẳng phải sẽ bị hắn ôm trọn vào lòng sao?
Ghì lại cương ngựa, Quân Du Ninh liền không mặn không nhạt trần thuật :"Kỹ thuật cưỡi ngựa của ta tốt hơn ngươi."
".................." Dạ Minh rất muốn mở miệng cãi lại, nhưng đến khi nhớ lại bây giờ đã không còn là kiếp trước.
Hơn nữa cách đây không lâu, y giống như còn vừa xếp hạng áp chót trong cuộc thi đua ngựa của tông môn.
Dạ Minh liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thuần thục leo lên lưng ngựa.
"Nhanh lên đi đừng chậm tr..."
Vốn muốn phàn nàn vài câu, nhưng bởi vì là lần đầu tiên cưỡi ngựa cùng người khác.
Nên khi Quân Du Ninh leo lên, Dạ Minh liền không khỏi loạng choạng một chút, kém chút cắn phải đầu lưỡi.
Nhưng cũng bởi vì vậy, không kịp phòng ngừa, đầu của y liền ngã vào trong một lồng ngực vững trải.
Không khí quanh chóp mũi cũng lập tức bị mùi đàn hương chiếm giữ.
Mùi hương này...vì sao lại quen thuộc đến vậy a...
Nhưng chưa để Dạ Minh suy nghĩ nhiều hơn, lúc này, một âm thanh lành lạnh, có chút ấm ách liền đã từ trên đỉnh đầu của y vang lên :"Ngươi dựa đủ chưa?"
Ngữ điệu của hắn kìm nén đến lợi hại, phảng phất có thứ gì đó sắp không khống chế được phá kén mà ra.
Theo suy đoán của Dạ Minh, đó nhất định chính là lửa giận.
Vì vậy, trong nháy mắt, y liền đã lập tức ngồi thẳng dậy.
Chỉ lộ ra phần ót cùng một chiếc cổ trắng nõn, ánh vào trong ánh mắt tối tăm của Quân Du Ninh.
Không dấu vết nín thở, sợ bản thân vô tình đem hương thơm lạnh lẽo trên người y hít vào, làm tâm cảnh rung chuyển.
Quân Du Ninh liền cưỡng ép bản thân dời đi ánh mắt.
Cũng không dám chậm trễ nữa, lập tức đá vào trên bụng ngựa, thúc ngựa đi nhanh.
Đây có phải chính là thứ gọi là đau khổ cũng vui sướng hay không? Đối phương rõ ràng là đang ngồi ở trong lòng bản thân, da thịt liền kề, nhưng cố tình lại là nhìn được nhưng không ăn được, thật sự nghẹn khuất.
**Kỹ thuật cưỡi ngựa của A Ninh xác thực là rất tốt a.
Nhưng CƯỠI thứ khác còn tốt hơn.
Nếu A Minh không tin, có thể thử xem.
╮(╯▽╰)╭
.