Lúc này, cả người Quân Du Ninh đã hoàn toàn đè lên người Dạ Minh.
Sau giây phút kinh hoàng vừa qua, rất nhanh, hắn liền đã nghĩ tới tư thế hiện tại của hai người có bao nhiêu ái muội.
Nhìn xuống dung nhan cách mình chưa tới một gang tay đang nhăn nhó của y.
Quân Du Ninh chỉ cảm thấy khỏa tâm trong lồng ngực giống như đã không còn là của mình nữa.
Không ngừng đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.
Rốt cuộc, sợ chính mình trong phút loạn thần làm ra chuyện gì đó không thể vãn hồi, Quân Du Ninh liền lập tức bò dậy, cùng Dạ Minh kéo ra khoảng cách, không dám nhìn vào mắt y.
Gương mặt hắn dù cố ra vẻ lạnh lùng, nhưng hai má vẫn như cũ ánh lên rạng mây đỏ, tựa như tiểu cô nương đứng trước lang quân trong lòng, diễm áp quần phương.
Thế nhưng, phong cảnh tuyệt mỹ bậc này, đã định trước là sẽ không có người thưởng thức.
Bởi vì lúc này, Dạ Minh cũng đã đứng lên, nước mắt lưng tròng xoa xoa cục u ở sau đầu của mình, đưa lưng về phía hắn.
Ui chao...
Đau đến không nói nên lời, nhưng không muốn xấu mặt ở trước mặt sư tỷ, Dạ Minh cũng chỉ có thể đem tiếng kêu rên nén trở về.
An Sơ Vũ lúc này cũng đã chạy tới.
Nhưng lại trước một bước vượt qua người Dạ Minh, chạy đến bên cạnh Quân Du Ninh, trên dưới đánh giá hắn :"Tam sư đệ, đệ có sao không?"
"Có bị thương chỗ nào không?"
Vệt đỏ trên mặt cùng vành tai chậm rãi phai nhạt, Quân Du Ninh liền bất vi sở động lắc đầu :"Không có."
Lúc này, An Sơ Vũ mới yên tâm nhẹ gật đầu.
Bắt đầu nhớ tới người bị lãng quên ở sau lưng kia.
"A Minh, ngươi ổn chứ?"
"Ta không sao, sư tỷ đừng lo, chỉ là vết thương nhẹ thôi." Im lặng xoa xoa phần eo đau nhức của mình, Dạ Minh liền rưng rưng nước mắt, miễn cưỡng cười cười an ủi nàng.
Huhuhu...bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không nói...
Đem nước mắt sắp ra tới đuôi mắt thu ngược trở về.
An Sơ Vũ tựa hồ cũng không hoài nghi, ngay tức khắc liền cười nói :"Nếu đã không có chuyện gì, kia chúng ta liền đi thôi.
Đừng chậm trễ thời gian nữa."
Nói nói, An Sơ Vũ liền không chút lưu tâm đi trở vào trong mái che.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, mặc dù hợp ý bản thân, nhưng Dạ Minh vẫn cứ cảm thấy thất vọng.
Nếu đổi lại thành kiếp trước, khi bản thân bị ngã như vậy, bất kể bản thân có bị thương hay không, có thoái thác thế nào, từ chối ra sao, sư tỷ nhất định cũng đã trực tiếp xuất thủ giúp y xem xét thương thế, đích thân bôi thuốc.
Nhắc tới sư tỷ ở kiếp trước, trái tim của Dạ Minh liền lập tức không khống chế được mà quặng đau.
Thậm chí, ngay cả chút xíu đau đớn trên thân thể này, so ra cũng chẳng còn đáng là gì nữa.
Sư tỷ ở kiếp trước trong lúc cùng Quân Du Ninh ra ngoài lịch luyện theo sự an bài của sư tôn.
Thì vô tình lại xui xẻo đụng phải một kẻ điên từ trong Ma giới chạy ra, điên cuồng tấn công bọn họ.
Cả hai đều bị thương nặng, sư tỷ bởi vì đỡ độc châm cho Quân Du Ninh mà mắc phải kỳ độc.
Chưa đến bao lâu, cổ họng của nàng liền đã chịu phải thương tật, vĩnh viễn bị câm, không thể nói chuyện được.
Ở kiếp trước, lúc Dạ Minh cùng sư tỷ gặp lại nhau.
Khi đó, y đã thảm tao độc thủ của Lâm Thần, hai mắt bị mù.
Mà sư tỷ, cũng đồng dạng không thể nói chuyện được.
Nửa kiếp người, y không thể mở to mắt nhìn quân.
Quân cũng không thể nói chuyện với y được nửa lời.
Mãi cho đến lúc chết đi...
"Đi."
Dòng hồi ức bị cắt đứt, Dạ Minh liền phẫn nộ bĩu môi, trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội.
Đến khi bị hắn lơ đi, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho y liền đã đi thẳng vào trong thân thuyền.
Y liền tức giận thở phì phò.
Kiếp trước bản thân nhất định là điên rồi, thế mà còn đã từng nghi ngờ qua, 'sư tỷ' chính là do cái tên đáng ghét này giả danh thành.
Một kẻ như hắn...so sánh với sư tỷ? Ha hả, đúng là chuyện cười của thế gian.
Hiện tại, y xin thề với trời, nếu một kẻ như hắn thật sự có thể đối xử với y giống như những gì sư tỷ đã từng làm.
Thì y sẽ làm trâu làm ngựa đền đáp cho hắn, mặc hắn cưỡi, mặc hắn cày.
----------------------------
Thuyền xuôi theo sông Khải Trạch, dọc đường cũng gặp phải không ít du thuyền của những khách nhân khác đến dự lễ ở Tụ Nghĩa Trang.
"Quả thanh trà đây, hai lượng một cân hai lượng một cân..."
"Hạt liễu đỏ, mau đến mua hạt liễu đỏ đi..."
"......................."
Dạ Minh chống tay ngồi trên mạn thuyền, vô cùng thích thú nhìn xem khung cảnh náo nhiệt như trẩy hội ở hai bên bờ.
Dọc theo bờ sông, chính là từng dãy lầu thủy tạ bắt ra sông.
Đan xen với từng tán dây liễu cùng hoa trà, khung cảnh hữu tình, tràn đầy ý thơ.
Nhất là khi ở hai bên còn có vô số cô nương hoàng phì yến sấu đang e thẹn đứng nhìn thuyền bè qua lại.
Đúng vậy, ý cuối mới là lý do thật sự khiến Dạ Minh xuất hiện ở đây.
Y đang ngắm mỹ nhân.
Đối với việc này, Dạ Minh cũng không cảm thấy có gì xấu hổ cả.
Y chính là một cái tục nhân không hơn không kém.
Y ham tài háo sắc, ngoại trừ cờ bạc và rượu chè ra, gần như y đều có hứng thú với tất cả thú vui trên đời này.
Người khác nhìn y như thế nào, y không quan tâm.
Chẳng lẽ bởi vì sợ người khác chê bai khiển trách, y phải một lần nữa chui ngược vào trong bụng mẹ để đầu thai lại à?
Lúc này, tựa hữu ý hay vô tình, ánh mắt Dạ Minh liền lập tức cứng lại giữa không trung, thẫn thờ nhìn về một phía, không tài nào dời mắt nổi.
Ở đó có gì?
Ở trên tầng hai của một tòa đại lâu, có một mỹ nhân đang tựa đầu vào trên khung cửa sổ, mỉm cười ngâm ngâm.
Nếu nói những nữ tử khác là hoa dại ven đường, thì nữ tử này chỉ có thể dùng một đóa mẫu đơn kiều sắc để hình dung.
Đơn giản là đẹp đến làm người nghẹt thở, hoạt sắc sinh hương.
Một khắc nhìn thấy nữ nhân này, trong đầu Dạ Minh cũng chỉ còn suy nghĩ được ba chuyện.
Thứ nhất, tiên nữ!
Thứ hai, thê tử kiếp trước của Quân Du Ninh!
Thứ ba, nữ nhi của các chủ Ngưng Sương Các, tu tiên giới đệ nhất mỹ nhân - Doãn Tuyết!
.