Rõ ràng là nghe Dạ Minh hồ ngôn loạn ngữ.
Nhưng không hiểu vì sao, đáy lòng Quân Du Ninh lại cảm thấy nhói đau.
Hắn thử đặt mình vào trong hoàn cảnh mà y đưa ra.
Ngay tức khắc, liền đã nghĩ cũng không dám nghĩ.
Quá đáng sợ, cũng quá thê thảm.
"Quân Mặc này, lần đầu tiên ta gặp ngươi là ở đâu nhỉ?"
Dạ Minh bất ngờ nói lảng sang chuyện khác, khiến Quân Du Ninh không khỏi nhíu mày.
Nhưng không để hắn đáp lời, y liền đã trước một bước lẩm bẩm :"Giống như là ở lối vào tông môn đi..."
"Hôm đó, ngươi mặc một bộ áo vải màu xám trắng.
Gương mặt xụ xuống, giống như ông cụ non.
Dùng đuôi mắt liếc xéo ta, ngay cả nhìn thêm một chút cũng khinh thường nhìn..."
"Không phải." Chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi, dọc theo bàn tròn đi đến bên cạnh Dạ Minh, Quân Du Ninh liền nghiêm giọng phản biện.
"Hả, cái gì không phải?"
"Lần đầu tiên ta gặp ngươi.
Không phải ở sơn môn." Phảng phất đã đắn đo hồi lâu, Quân Du Ninh mới thuyết phục bản thân nói ra câu này.
Mơ hồ nghe được câu trả lời của Quân Du Ninh, Dạ Minh ngay tức khắc liền ậm ờ hỏi lại :"Vậy ở đâu..."
Lần này, Quân Du Ninh lại lựa chọn im lặng, không hề hé miệng nửa lời.
Cho đến khi Dạ Minh quên mất cớ sự này, bắt đầu lẩm bẩm một mình.
"Quân Mặc này..." Bàn tay vươn ra, khẽ xoay người bắt lấy ống tay áo của hắn, Dạ Minh liền cố dùng giọng điệu nghiêm túc trong men say nói :"Về sau...sư tỷ của ta phải giao cho ngươi chăm sóc rồi..."
"Ngươi nói cái gì?" Bởi vì đang ngà say, nên giọng nói của Dạ Minh cũng rất khó nghe.
Khiến Quân Du Ninh nhất thời lại nghe không kịp.
"Giúp ta chăm sóc cho sư tỷ.
Nàng rất yêu ngươi..."
Dạ Minh còn nhớ rất rõ, ở kiếp trước, cho dù là lúc nùng tình mật ý nhất.
Sư tỷ cũng chưa từng cho y chạm vào người nàng dù chỉ là một tấc.
Mặc dù không cưỡng cầu, nhưng Dạ Minh nếu nói không thất vọng thì đó chính là giả.
Bởi vì dù thân thể ở bên cạnh y, nhưng tâm của sư tỷ vẫn luôn hướng về Quân Du Ninh.
Cho nên mới không muốn cùng y nảy sinh thân mật.
Lần này, Quân Du Ninh rốt cục cũng đã nghe thấy được lời nói của y.
Y thế mà lại muốn đem hắn đẩy sang cho nữ nhân khác?
"Nàng là một nữ tử tốt, nên có được những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.
Đều là ta ích kỉ, dù cho sống lại bao nhiêu lần đi nữa, thì vẫn cứ ích kỉ như lúc đầu..."
Biết rõ bản thân không thể cho nàng bất cứ thứ gì, tương lai lại càng mịt mờ hư ảo.
Ở bên cạnh chính mình, nàng sẽ không thể có được gì ngoài khổ sở cùng đau xót.
Nhưng y vẫn cứ không nỡ buông tha cho nàng.
Kiếp trước, sư tỷ tổng cộng đã ở bên y mười lăm năm.
Trải qua hết khoảng thời gian thanh xuân trong vô hạn chém giết.
Có lẽ, nàng cũng đã từng mệt mỏi, đã từng hối hận.
Nhưng bởi vì đã phóng lao, không thể không theo lao.
Cho nên mới có thể đi cùng một kẻ như y lâu đến vậy.
Đối với sư tỷ, ngoại trừ tình yêu đơn thuần, lòng ái mộ ngây ngô lúc còn trẻ.
Thì trong lòng y càng nhiều hơn lại chính là áy náy cùng cảm giác tội lỗi.
"Hứa với ta, Quân Mặc, hứa với ta hãy yêu thương chăm sóc cho sư tỷ..."
Nhìn Dạ Minh đã say khướt nhưng vẫn cứ luôn miệng nhắc tới nữ nhân kia, Quân Du Ninh liền lắc đầu, không chút do dự từ chối :"Không thể."
"Tại sao?" Tựa như không ngờ tới Quân Du Ninh lại cự tuyệt quả quyết như vậy, Dạ Minh liền bắt đầu nảy sinh suy đoán :"Chẳng lẽ...trong lòng ngươi đã có người khác rồi à..."
Trầm mặc.
Yên tĩnh quỷ dị.
Đến khi đầu óc Dạ Minh càng ngày càng mông lung.
Lúc này, người đứng bên cạnh y mới mở miệng đáp lời.
"Phải."
"Kẻ đó là ai, tốt hơn sư tỷ của ta sao?" Giọng điệu ấm ách, ẩn chứa không phục nói ra.
Không biết có phải là ảo giác của Dạ Minh hay không, thời khắc này, ngữ điệu của Quân Du Ninh giống như cũng đã không còn lạnh lẽo như mọi khi nữa.
"Không cách so sánh."
Trong mê mang, Dạ Minh giống như đã rơi vào trong một lồng ngực vững chãi.
Y muốn giãy giụa, nhưng đợi khi ngửi được mùi đàn hương đàm đạm quanh chóp mũi, thân thể liền lập tức an tĩnh lại.
Đây là...mùi hương của sư tỷ?
Giây phút này, Dạ Minh đã không còn phân biệt được đâu là kiếp trước, đâu là kiếp này nữa.
Cho đến khi, bên tai y lại tiếp tục vang lên giọng nói từ tính của thiếu niên :"Ta mang ngươi về phòng."
"Không muốn..." Vùng vẫy, Dạ Minh lại đột ngột vươn tay ôm lấy cổ hắn, cả người cũng hoàn toàn ngồi vào trên đùi của hắn.
"Ngươi là...ai..."
Không ngờ tới y lại làm ra động tác như vậy, nên Quân Du Ninh cũng chỉ có thể giơ tay đỡ lấy lưng y, tránh cho y ngã xuống.
Nhưng nào ngờ, người ở trong lòng hắn lại không hề biết an phận thủ thường một chút nào.
Bắt đầu chơi đùa với lửa.
Ánh mắt y mông lung như phủ lên một tầng mê vụ.
Phảng phất muốn nhìn rõ xem người trước mặt mình là ai.
Y liền nheo mắt, dán người về trước.
Toàn thân đều dính sát vào trên người Quân Du Ninh.
Mặt cũng kề sát lên mặt hắn.
Từng luồng nhiệt khí, tựa như lông vũ không ngừng quét qua người Quân Du Ninh, khiêu chiến dây thần kinh của hắn.
Không dám thở mạnh, Quân Du Ninh liền nghiêng mặt né tránh, nhưng càng làm như vậy, Dạ Minh lại càng không biết sống chết được một tấc lại tiến lên một thước.
Rốt cuộc, cũng không biết là đã nhận ra người trước mặt là ai hay chưa.
Dạ Minh lại đột ngột cảm thán một câu :"Ngươi thật đẹp mắt.
Trên người cũng thật thơm..."
"Thật muốn ăn ngươi.
Nếm thử xem ngươi có vị gì."
**Kẻ bị ăn lại muốn đi ăn người khác.
**A Ninh, ta cho phép con 'thịt' nó.
.