"Ngươi nói gì ta không hiểu." Thất thần trong giây lát, phản ứng đầu tiên của Quân Du Ninh chính là bác bỏ.
Thần sắc của hắn quá mức trấn định, tựa hồ đã sớm ngờ tới ngày này.
Nếu không phải thời thời khắc khắc quan sát từng biểu lộ một trên mặt hắn, Dạ Minh rất có thể đã bỏ qua một tia kinh ngạc vừa thoáng qua trong mắt đối phương.
"Quân Mặc, ta biết, ta tất cả đều biết hết rồi, ngươi còn muốn ngoan cố như vậy đến bao giờ nữa hả? A Phỉ!" Dạ Minh vòng đến trước mặt Quân Du Ninh, bắt lấy vai hắn, không quản sức lực nặng nhẹ, chỉ cầu đem hắn giữ lại.
"Ngươi cần gì phải như vậy chứ? Ngươi rõ ràng vì ta hao tổn biết bao tơ tình cùng công sức.
Nhưng vì sao từ đầu tới cuối đều không chịu nói ra chứ? Rốt cuộc là vì cái gì! Ngươi nói đi! Ngươi nói!"
Cảm xúc của Dạ Minh bắt đầu mất khống chế.
Đến câu cuối cùng, y thậm chí đều đã gào lên :"Ngươi vì ta làm nhiều thứ như vậy, ngươi muốn ta trả như thế nào đây..."
"Hà tất gì..."
"Ta yêu ngươi."
Ba chữ ngắn gọn dứt khoát, tựa như ẩn chứa ma lực, trong nháy mắt liền làm lắng xuống tâm tình đang xao động, rối rắm của Dạ Minh.
Mặc dù đã đoán được ít nhiều, nhưng thời khắc này, Dạ Minh vẫn kinh ngạc đến ngây dại.
Song đồng mở to, ngây ngốc nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc.
Dạ Minh cảm thấy, hai kiếp người của mình, thuần túy đều là đang lãng phí.
Ngây thơ khờ dại, sai lầm nối tiếp sai lầm.
Rõ ràng chân tình ở ngay trước mắt, nhưng lại cứ mắt mù không chịu nhìn nhận...
Y sai rồi, y ngu, thật sự rất ngu.
Nhìn thấy Dạ Minh khiếp sợ thành cái dạng này, Quân Du Ninh liền dứt khoát đem y ôm vào lòng.
Không nhanh không chậm, một lần nữa lặp lại ba chữ đó :"Ta yêu ngươi."
Cảm nhận vòng tay gắt gao của đối phương, Dạ Minh liền lắc đầu, bàn tay siết chặt lấy bả vai của hắn, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, lừa mình dối người.
"Làm sao có thể? Một người như ngươi, làm sao lại có thể yêu một kẻ như ta được chứ?!!"
Tình cảm của hắn đối với y, chẳng khác gì một gánh nặng ở trên vai, đem y đè đến gắt gao, không tài nào thở nổi.
Bởi vì...y không xứng.
Một kẻ ngu xuẩn, linh hồn cũng đã sớm dơ bẩn như y, căn bản là không xứng đón nhận lấy tình yêu sâu đậm đó của hắn.
Đời trước cũng vậy, đời này cũng thế.
Tình yêu của hắn quá quý trọng, y gánh không nổi.
Bàn tay to lớn đem gương mặt Dạ Minh bao lấy.
Tay hắn hơi lạnh, có chút chai sạn do luyện kiếm.
Bạc môi lạnh lẽo chậm rãi cúi xuống, phủ lên trên môi y.
Mang theo một cỗ mùi hương thơm ngát, tựa như sương lạnh lúc sáng, thấm vào tâm can.
Dạ Minh ngu ngơ bị đối phương hôn, mi mắt run rẩy, cọ qua lòng bàn tay đối phương.
Hắn trằn trọc ở trên môi y, hết gặm lại cắn.
Cuối cùng, đầu lưỡi liền chen vào giữa hai cánh môi, bắt đầu thâm nhập vào trong.
Cánh tay của hắn chuyển xuống ôm lấy eo y, bàn tay chậm rãi vuốt ve sống lưng đang không ngừng run lên của y.
Toàn thân Dạ Minh lúc này, từ trên xuống dưới đều triệt để bị hắn áp đảo.
Bất kể là khí thế, hay là thể trạng.
Thật khó tin tưởng, nam nhân trước mặt này, lại có thể là tiểu mỹ nhân năm xưa bị y ức hiếp.
Trong lúc Dạ Minh suy nghĩ bâng quơ, bàn tay đối phương liền đã chậm rãi di chuyển, bắt đầu hướng về phía trước.
Tựa hồ muốn đem đai lưng của y giải khai.
Cửa phòng vẫn mở to, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, phủ lên trên người cả hai một tầng ánh sáng bạc.
Nhưng cũng vào thời khắc này, một tiếng tát tai vang dội, đã triệt để đánh vỡ bầu không khí ái muội ở đây.
Dạ Minh giữ lấy vạt áo lùi về sau vài bước, hai mắt không biết từ lúc nào đã hiện lên lệ nóng.
Trong mắt đều là sợ hãi cùng kinh hoảng, không ngừng lui lại, hòng tránh xa Quân Du Ninh ra.
Nhưng đồng thời, lại có phần giật mình nhìn bàn tay đang xoè ra của mình.
"Quân Du Ninh...ta..." Dạ Minh muốn giải thích, nhưng lời nói sắp xuất khẩu, cuối cùng đều hóa thành mây bay.
Y nên nói gì đây? Nói cho hắn biết, bản thân chỉ là lần đầu tiên cùng nam nhân thân cận, cho nên vô cùng sợ hãi, thân thể mới đi trước lý trí làm ra phản ứng.
Hay là nói...bản thân chưa chuẩn bị tinh thần?
Quân Du Ninh nghiêng mặt, trên má phải lúc này, đã hằn lên dấu tay chói mắt.
Tình ý trong mắt, tựa như đều đã bị một cái tát khi nãy đánh tỉnh, tan biến không còn chút gì.
Mà nhãn thần của hắn lúc này, cũng khiến trái tim Dạ Minh không khỏi nhói đau một trận...
Đây là một loại ánh mắt thế nào?
Không có ánh sáng, tựa như bóng đêm lạc lõng, ngoại trừ tối tăm cùng cô tịch, sẽ chẳng còn gì khác nữa.
Phảng phất quang minh cuối cùng bên trong cũng đã sớm bị dập tắt.
Dạ Minh không dám nhìn nhiều, chỉ có thể lảng tránh theo bản năng.
Nhưng nào ngờ, lời nói kế tiếp của đối phương, lại hoàn toàn nằm ngoài dự tính của y.
"Ngươi đi đi."
Nhắm mắt lại, giống như tiêu hao rất nhiều sức lực, Quân Du Ninh liền lắc đầu, xoay lưng lại với y :"Ta không cần ngươi thương hại, cũng không muốn ngươi bù đắp thứ gì."
"Không cần vì áy náy mà ép bản thân phải cùng ta ở một chỗ."
"Chỉ cần làm thứ ngươi thích là được.
Không cần để tâm tới ta đâu."
Nhìn bóng lưng quen thuộc, rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng lại tựa như cách xa nghìn trùng kia.
Dạ Minh rốt cục vẫn là xoay người, chạy khỏi phòng.
Y cứ đâm đầu về phía trước, thậm chí, khi ở trước cổng Thính Phong Các đụng phải Doãn Tuyết, y cũng không quan tâm.
Thậm chí ngay cả mắt cũng không thèm nâng, liền đã lập tức chạy đi.
Nhìn y tựa như một đầu dã lang, bị ép đến cuống cuồng, khắp nơi chạy loạn, Doãn Tuyết liền hơi nhíu lại mày liễu, ngẩng đầu nhìn Thính Phong Các trước mắt, chậm rãi bước vào.
**Không hỗ là truyện hài, ngọt sủng, mlem mlem...
.