Gương mặt Lâm Thần hơi cứng lại, nụ cười trên môi cũng thu liêm.
Gã nhìn chằm chằm vào Dạ Minh, thật lâu không nói.
Nhưng vừa mở miệng, lại là một tràng ngôn từ bệnh hoạn.
"A Minh, ngươi biết không, ta thích ngươi, thích đến chết đi được, thích từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi."
"Thích đến mức một lòng một dạ muốn cắt đứt tứ chi của ngươi, đem ngươi khóa lại ở bên người.
Ở trên người ngươi gắn vào một cái móc, để có thể đem ngươi treo lên khắp mọi ngỏ ngách trong phòng."
Lâm Thần càng nói, âm thanh liền ngày càng tăng cao, lộ ra hết sức hưng phấn, thậm chí, cả người cũng đều đang phát run :"Ngươi có biết ta thích thứ gì trên người ngươi nhất không? Chính là đôi mắt."
"Đôi mắt của ngươi tròn xoe, linh động như thần.
Khiến ta khao khát được đem nó đào xuống, bỏ vào trong hộp ngọc, ngày ngày ngắm nhìn.
Để ngươi vĩnh viễn chỉ có thể nhìn một mình ta."
"Đương nhiên, ngươi ngàn vạn cũng đừng hiểu lầm.
Ngoài đôi mắt ra, ta cũng rất thích làn da của ngươi.
Mặc dù chưa từng vuốt ve, nhưng ta cảm thấy, nó nhất định là rất mịn.
Thật muốn đem da của ngươi đều lột xuống, may làm trung y, để ngươi có thể thời thời khắc khắc 'ôm' lấy ta."
"Ngươi không biết, vì chuẩn bị cho mơ ước này, từ năm sáu tuổi quen biết ngươi, ta đã không thể khống chế nổi tâm trạng của mình, bắt đầu ngược sát côn trùng."
"Sau đó, ngươi càng ngày càng câu dẫn ta.
Khiến ta dần dần mất đi cảm xúc với côn trùng nhỏ, năm mười tuổi, ta liền chuyển sang chơi đùa với mèo cùng chó.
Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng, sợ hãi của chúng, ta đều sẽ nghĩ tới ngươi."
Đương nhiên, kết quả sau đó cũng rất dễ đoán.
Theo thời gian trôi qua, động vật nhỏ cũng đã không thể thỏa mãn được sự biến thái của Lâm Thần được nữa.
Cho nên, gã bắt đầu giết người.
Dùng vô số cách thức, thậm chí còn tự sáng tạo ra không ít ngoạn vật tàn ác đến cực điểm.
"Ta càng ngày càng mê luyến ngươi không kìm chế được.
Bắt đầu vào thanh lâu tìm kiếm tiểu quan có gương mặt hoặc ánh mắt giống ngươi.
Bọn họ đều có một cái điểm chung, đó chính là rất ngốc."
"Bị ta đùa chơi xoay quanh cũng không biết.
Cuối cùng liền trở thành bộ sưu tập của ta.
Thi thể của bọn họ đều được ta mang đi làm việc thiện, xem như cũng không uổng kiếp người."
Lời tự bạch như thế này, đổi lại thành ai, nhất định cũng sẽ không chịu đựng được muốn phun.
Dù ở kiếp trước đã từng nghe qua một lần, nhưng lúc này, Dạ Minh vẫn còn có chút xúc động muốn giết chết kẻ này.
Phát hiện sát ý bên trong mắt của Dạ Minh, Lâm Thần lại là một chút cũng không quan tâm, thái độ vô cùng bình thản.
Có thể nói, Lâm Thần chính là một trong những người hiểu rõ Dạ Minh nhất trên đời này.
Gã biết y tâm địa thiện lương, người lại dễ mềm lòng.
Ngay cả một con gà cũng không dám giết, huống chi là con người.
Cho nên, lúc này, tâm tính của Lâm Thần cũng vô cùng thoải mái, nụ cười khinh cuồng trên mặt cũng chưa từng thay đổi qua :"Không tin ngươi nhìn xem đi A Minh.
Chỉ vừa mới nghĩ tới, ta liền đã hưng phấn không kìm chế được mà ngạnh rồi kìa."
Sắc mặt Dạ Minh đọng lại, vừa nhìn xuống, quả nhiên liền nhìn thấy đũng quần đang giương cao của Lâm Thần.
Lồng ngực y chập chùng, rốt cuộc, nộ hỏa cũng chỉ hóa làm một tràng tiếu thanh.
"Ha..." Đây là giận quá hóa cười, cũng là cười Lâm Thần ngu xuẩn vô tri.
Y cũng không biết nên gọi Lâm Thần là tự tin thái quá, hay là xem nhẹ y quá rồi.
Không biết vì sao, nhìn thấy tiếu dung này của Dạ Minh, Lâm Thần lại đột ngột cảm thấy có chút bất an.
Phảng phất là để chứng minh cho linh cảm của gã, hành động kế tiếp của y, đã trực tiếp khiến gã tam quan đổ vỡ.
Bởi vì Dạ Minh, thế mà lại dùng Cung Ly, đâm thẳng vào khố hạ của gã!
"A!!!"
Mệnh căn bị lưỡi đao sắc bén đâm vào, Lâm Thần ngay tức khắc liền phát ra tiếng gào như heo bị thọc tiết.
Hai tay hai chân bởi vì vùng vẫy, kéo theo xích sắt ầm ầm chấn động, gân xanh trên tứ chi cũng theo đó mà bạo khởi.
"Aa...." Gương mặt Lâm Thần vặn vẹo đến đáng sợ, nhất là khi Dạ Minh còn tàn nhẫn dùng lưỡi đao ngoáy ngoáy trên da thịt của gã, đem nơi đó làm thành huyết nhục mơ hồ.
"Dạ Minh! Ta sẽ để ngươi chết không yên lành! A!"
"Ta sớm muộn sẽ chơi chết ngươi!"
Hai mắt đỏ au như dã thú, Lâm Thần liền điên cuồng gầm thét để phát tiết thống khổ.
Đau đớn từ hạ thân lan truyền ra khắp người, làm gã toàn thân tê liệt.
Mồ hôi như mưa.
Đối diện với uy hiếp của Lâm Thần, Dạ Minh chỉ khinh thường đem đao rút ra.
Lúc này, quần của gã đã bị máu tươi thấm đỏ, không khó tưởng tượng, đồ chơi đó của gã đã biến thành thế nào.
Về sau đừng hòng dùng được nữa.
Đau đến chết lặng, Lâm Thần hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này.
Tròng mắt ngay tức khắc liền nổi lên tơ máu, cừu hận nghiến răng :"Dạ Minh!!!"
Lâm Thần lúc nãy xác thực là hận chết Dạ Minh rồi.
Gã thầm nghĩ, đợi Lâm Hào trở về, gã nhất định sẽ nhường lão bắt y lại, đem y tra tấn, bắt y giống như chó, quỳ xuống liếm chân gã cầu xin tha thứ.
Suy nghĩ của Lâm Thần, Dạ Minh chỉ liếc mắt một cái liền đã nhìn ra.
Y cười, cười đến âm u.
Lại vươn tay, tìm đến bên dưới giường đá, ấn vào một cái nút nhỏ.
Ngay tức khắc, hai bên cạnh giường liền đột ngột giăng lên vô số sợi dây mảnh, đem cả người Lâm Thần bao lại ở bên trong, tựa như tấm lưới.
Vốn còn đang bị thù hận che mắt, nhưng đến khi bị lưới dây chùm lấy, trong con ngươi tràn đầy điên cuồng của Lâm Thần, lúc này mới hiện lên một tia sợ hãi, kinh thán :"Làm sao...ngươi..."
"Có phải là rất hiếu kỳ làm sao ta lại biết tới nó có đúng không?"
"Đây đều là chính miệng ngươi nói cho ta biết nha." Đương nhiên, là ở kiếp trước.
**Từ đó họa mi không hót nữa.
.