Vì Quân Mà Sinh


Phụ nhân này, thật ra là chính thất của một vị thành chủ trên Nam Lĩnh vực.
Phu thê bọn họ tương kính như tân, cũng chỉ có một hài tử duy nhất, liền là nữ hài trước mặt này.

Cách đây khoảng một tháng, thành chủ liền dẫn theo binh lính, cùng những vị đại năng khác đi diệt trừ sơn phỉ ở cách đó ngàn dặm.

Nhưng không ngờ được, thành chủ chân trước vừa mới rời khỏi, chân sau, phủ thành chủ liền đã bị người tập kích.

Bởi vì trụ cột đều đã bị dời đi, nên phủ thành chủ rất nhanh liền đứng trước mối họa diệt môn.

Mẫu nữ hai người được tâm phúc của thành chủ bảo hộ, khó khăn lắm mới trốn được khỏi vòng vây.
Nhưng đồng thời, vẫn bị truy binh theo sát phía sau.

Mắt thấy tình hình nguy nan, vị tướng quân này cũng chỉ có thể mang cả hai trốn vào trong Vô Liên sơn mạch, ở bên trong xây tạm một ngôi nhà nhỏ, lập một cái kết giới bảo hộ.
Sau đó liền trở ra, đánh lạc hướng đám người kia.

Kết giới mà người đó lưu lại, quả thật là rất hữu dụng.
Để mẫu nữ bọn họ có một chỗ an toàn đặt chân ở giữa hung địa như thế này.
Không bị yêu thú quấy nhiễu.

Thế nhưng, mặt tốt rất nhiều, nhưng mặt xấu cũng không hề ít.
Tỷ như, bọn họ tuyệt đối không thể bước ra khỏi cửa, nếu không, sẽ có nguy cơ bị yêu thú đánh hơi được mùi.

Quan trọng nhất, bởi vì lúc đi gấp rút, nên trên người bọn họ cũng gần như là chẳng có gì để ăn.

Bọn họ chỉ là người bình thường, cũng không phải tu sĩ Trúc Cơ, có thể tích cốc.
Cho nên, nếu thời gian dài không ăn uống, nhất định sẽ phải chết không nghi ngờ.

Tỷ như hiện tại, trong tay cả hai cũng chỉ còn lại nửa cái màn thầu.
Lúc này, đã bị thành chủ phu nhân nhét vào trong tay nữ hài :"Lan Lan, mau ăn đi."

Làm phu nhân của thành chủ, bà trước kia có thể nói là phong quang vô hạn, quý khí bức người.

Thế nhưng, sau thời gian dài dày vò, trạng thái của bà bây giờ đã vô cùng tồi tệ.
Làn da chuyển vàng, gầy đến trơ xương do thiếu thốn lương thực, phảng phất lúc nào cũng có thể ngã xuống.

"Nương, ngài không ăn sao?" Giữ lấy, Lan Lan liền nãi thanh nãi khí hỏi ngược lại.

Lúc này, gương mặt của nàng đã hiện ra một cỗ bơ phờ, đờ đẫn.
Môi nhỏ nứt nẻ, có chút xanh xao.
Chỉ là, hai khỏa tinh mâu kia, vẫn tựa như một ao nước trong, sạch sẽ tinh khiết.

"Không cần, nương không đói, con mau ăn đi.
Nương có hơi mệt, muốn đi ngủ sớm." Bàn tay run rẩy vuốt vuốt đầu nhỏ của nữ nhi, thành chủ phu nhân liền cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Nhịn đói lâu như vậy, cơ thể bà đã sớm trống rỗng, không còn tí sức lực nào.
Hiện tại, bà cũng chỉ có thể tìm cách giảm xuống việc tiêu hao sức lực của mình, cố gắng kéo dài sinh mạng hết mức có thể.
Chí ít...có thể ở bên cạnh Lan Lan lâu thêm vài giờ.

"Nha, vậy nương mau ngủ đi."

Lan Lan cũng chỉ mới 4 tuổi, suy nghĩ vô cùng đơn thuần, không hề nhận ra dị trạng trên người mẫu thân.
Chỉ ân cần đem bà dìu lên giường, giúp bà vén góc chăn.

Làm xong hết thảy, nàng mới bước xuống, đem màn thầu nhét vào trong ngực áo.

Hiện tại nàng rất đói.
Thế nhưng, nếu ăn nó rồi, phải rất lâu mới có thể tiếp tục ăn được nữa.
Cho nên, ăn trễ một chút, sẽ có thể no lâu hơn một chút.

"Cha bao giờ mới đến tìm chúng ta đây? Còn có Quách thúc thúc nữa...Quách thúc thúc là tên lừa đảo, đã nói sẽ trở về ngay, nhưng bây giờ vẫn không thấy trở về..."

Quách thúc thúc trong miệng nàng, cũng chính là vị phó tướng tương trợ bọn họ kia.

Chỉ là, bởi vì cuộn tròn ở trong góc tường, ủy khuất lầm bầm, Lan Lan cũng không chú ý tới, khóe mắt nhắm chặt của mẫu thân đang yên lặng chảy xuống một dòng lệ.

-----------------------------

Dựa theo trí nhớ kiếp trước, Dạ Minh rất nhanh liền hữu kinh vô hiểm xuất hiện ở trước cửa nhà gỗ.

Y đem bao tải trong tay thả đến trước cửa nhà của bọn họ, liền chuẩn bị rời khỏi.

Chỉ là, sợ bọn họ chậm trễ phát hiện, không thể làm gì khác hơn, y chỉ có thể dùng một cây củi khô ở trên đất gõ gõ vài cái theo nhịp.

Đến khi nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn ngày càng đến gần, y mới ném nhánh cây đi, nhanh chóng trốn tới một nơi gần đó.
Hạ quyết tâm chỉ cần tận mắt nhìn thấy bọn họ đem bao tải mang vào liền sẽ rời đi.

Kỳ thực, duyên phận giữa Dạ Minh cùng Lan Lan, chỉ vô cùng mong manh.

Năm đó, sau khi thoát khỏi Tụ Nghĩa Trang, y cứ như con ruồi mất đầu, xông loạn khắp nơi, vô tri vô giác liền chạy vào trong sơn mạch.

Quan trọng nhất là, giữa một nơi nguy cơ trùng trùng thế này, một người mù như y, thế mà lại không chút hao tổn, chạy đến trước căn nhà nhỏ này.
Vô cùng bất khả tư nghị.

Y gục ở trước cửa nhà gỗ, bôn ba trong khoảng thời gian dài, trong bụng lại càng trống rỗng, y rất nhanh liền bắt đầu mê mang.

Lúc đó, cũng chính là Lan Lan, nàng xuất hiện, dùng nửa cái màn thầu cuối cùng trong tay mình, trộn vào trong nước mưa cho y uống.
Đem y từ trong quỷ môn quan kéo trở về.

Nửa cái màn thầu, đối với người bình thường mà nói, thì chẳng đáng giá là gì.
Thế nhưng, vào khoảnh khắc đó, nửa cái màn thầu, lại là mạng của Lan Lan, cũng là mạng của y.

Kiếp trước nợ người ân tình, kiếp này tuyệt đối sẽ trả.

Người, không thể chỉ biết thù hận, mà còn phải nhớ ân.
Nếu không, thì cùng ác quỷ có gì khác nhau?

Người và súc sinh, khác biệt chỉ nằm ở nhân tính.
Đối với phần nhân tính này, y rất là gìn giữ, xem nó là ranh giới cuối cùng của mình.

"Hôm nay là ngày 16 tháng 3, thời gian vừa kịp, không tính là trễ."

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui