"Ngươi không nói, làm sao biết ta có tin hay không được chứ?"
Đúng vậy, ngôn thoại vừa rồi của Dạ Minh, xác thực là vô cùng qua loa không có tính thuyết phục.
Y cái gì cũng không nói, thì muốn người khác bớt lo như thế nào đây...
Dạ Minh trầm mặc, thật lâu sau, mới mở mắt nhìn thẳng vào song đồng của thiếu niên trước mặt.
Bên trong mắt là một mảnh tinh quang :"Vậy, nếu ta nói chính mình đã từng sống qua một đời.
Ngươi tin sao?"
Dù cố gắng che giấu, nhưng nói đến những chữ cuối cùng, cổ họng Dạ Minh vẫn không cấm run run.
Hai mắt y mang theo không tha, rõ ràng là rất muốn biết được câu trả lời.
"Ta tin." Nhìn y thật lâu, quan sát từng chút biểu cảm nhỏ nhoi trên mặt y, Quân Du Ninh liền rõ ràng phun ra hai chữ này, tràn ngập dứt khoát.
Không phân rõ đâu là thật, đâu là giả, song, Dạ Minh vẫn là bị đáp án này làm rung động.
Lúc này, khóe mắt y đã có chút đỏ lên, nhưng vẫn cố đè nén cảm xúc mất khống chế của mình xuống.
Kế tiếp, vẫn như cũ là một câu hỏi.
"Ngươi đã tin.
Vậy nếu ta nói, kiếp trước ngươi bởi vì đi cùng ta, cho nên mới bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Ngươi...vẫn còn muốn đi cùng ta chứ?"
Dạ Minh cho rằng, câu trả lời mình nhận được, nhất định sẽ phải đi qua khoảng thời gian dài đắn đo suy tính.
Nhưng không ngờ rằng, quân lại đáp lời quá nhanh, gần như là một loại bản năng, không chút do dự.
"Muốn." Giống như cảm thấy bản thân trả lời quá mức súc tích, Quân Du Ninh liền hơi ngưng thần vài giây.
Sau đó mới không nhanh không chậm bổ sung :"Dù thịt nát xương tan, ta cũng muốn cùng ngươi."
Không quản thế sự luân hồi, cũng không quản thiên hạ nhân sinh.
Là sống cũng vậy, là chết cũng không sao, vĩnh viễn không hối hận.
Những lời tâm tình chân thành này của thiếu niên, làm cho tâm thần Dạ Minh chấn động không ngớt.
Rốt cuộc liền mím chặt môi, vươn tay ôm lấy hắn :"Đồ ngốc!"
"May mắn ngươi gặp được ta, nếu gặp phải người khác, nói không chừng đã sớm bị bán đi, còn vui vẻ giúp người đếm tiền rồi."
Dạ Minh nhìn như đang châm chọc hắn, nhưng nghe thế nào, bên trong giọng điệu vẫn ẩn ẩn lộ ra sủng nịch cùng vui sướng.
Y tựa đầu vào lòng hắn, ngửi lấy hương vị quen thuộc.
Chỉ là, đúng lúc này, một cơn gió lạnh lại thổi tới, luồn qua xiêm y của y, làm y chợt nhận ra bộ dạng bất nhã của bản thân lúc này.
Vội vã buông Quân Du Ninh ra, lỗ tai Dạ Minh liền đỏ thấu, hấp tấp lôi kéo xiêm y che đậy vai trần.
Nhưng chưa để y hoàn thành xong chuyện này.
Một cánh tay đã gắt gao giữ chặt lấy tay y, khiến y không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu :"Thế nào?"
Lúc này, bởi vì tầm mắt giao thoa, Dạ Minh mới phát hiện ánh mắt của thiếu niên cư nhiên lại nóng bỏng như vậy.
Hắn rầu rĩ gác cằm lên vai y, biểu lộ ngoan ngoãn đáng thương.
Thế nhưng, nơi cứng rắn nào đó giữa hai chân, cũng đã cọ cọ vào trên bắp đùi của y, thể hiện sự tồn tại.
"Ca ca, chúng ta làm đi."
Dạ Minh thật sự không thể hiểu nổi kẻ này là làm thế nào nghiêm túc nói ra lời cầu hoan một cách trắng trợn như vậy.
Làm da mặt của y đều có chút không nhịn được, nóng như lửa nung.
"Làm...làm...làm cái gì chứ...ngươi đừng xằng bậy." Bình thường tuy rất hùng hổ, nhưng Dạ Minh cũng chỉ là ở trên miệng khua môi múa mép mà thôi.
Nhưng trước tình cảnh 'đao đã kề cổ' như thế này, cho y mười cái lá gan, y cũng không dám lại uy phong.
Không quản Dạ Minh giãy giụa, Quân Du Ninh đã bắt lấy vai của y, dễ dàng kéo vào trong xe ngựa.
Sau đó, đem y áp vào trên ván gỗ, giam cầm ở dưới thân.
"Nhưng ca ca, ta thật sự rất muốn."
Trên trán nổi lên vài sợi gân xanh, Dạ Minh gần như là gầm lên :"Ngươi muốn nhưng ta không muốn."
Chỉ là, đợi khi nhìn thấy nhãn thần suy sụp, tựa như là thất vọng cùng cực của đối phương.
Y rốt cuộc vẫn là không chịu được, cố ép bản thân dịu dàng hơn một chút.
"Nghe lời ta, ngoan, dùng tay giải quyết đi." Ở đây là hoang sơn dã lĩnh, y cũng không phải là quá ưa thích.
Chỉ là, cấu tạo giữa dây thần kinh của y và dây thần kinh của Quân Du Ninh, hiển nhiên là hoàn toàn khác xa nhau.
Trọng điểm cũng không nằm cùng một chỗ :"Ca ca giúp ta?"
"Giúp? Giúp cái quái gì chứ? Ngươi không phải có tay à, tự đi mà làm."
"Ca ca..." Kỳ thực, Quân Du Ninh cũng có thể tự mình giải quyết.
Hoặc giống như trước kia, đọc Thanh Tâm Chú để hạ 'hỏa'.
Thế nhưng, Dạ Minh thật sự đã đánh giá thấp sự mị hoặc của bản thân đối với hắn rồi.
Huống hồ gì hắn còn là một thiếu niên khí huyết phương cương, nếm trải qua cảm giác cá nước thân mật, đã sớm thực tủy biết vị.
Bây giờ bảo hắn như lão tăng nhập định nhịn xuống, hay quay về bên ngũ chỉ cô nương ( 5 ngón tay ), hắn căn bản là rất khó làm được.
Bị thiếu niên mang theo khẩn cầu nhìn chăm chú, Dạ Minh liền có hơi xao động bất an.
Bởi vì rất ít khi biểu tình trên mặt hắn có thể đa dạng, sinh động đến vậy.
Nếu giúp, chẳng phải sẽ dễ dàng khiến hắn thị sủng sinh kiêu, được nước lấn tới sao?
Nhưng nếu không giúp, bộ dạng bị cả thế giới vứt bỏ này của hắn, lại để y không đành lòng.
Nếu không...giúp một chút vậy?
"Cái đó, ta nói trước, chỉ giúp ngươi phóng thích một lần mà thôi, ngươi nhanh một chút." Chính miệng nói ra những lời này, Dạ Minh vẫn còn hơi hơi xấu hổ.
.