Tiến vào trong thùng xe chật hẹp, không khí xung quanh phảng phất đều bị nhiệt khí nung hỏng, làm Dạ Minh ngượng ngùng không thôi.
"Ngươi...ngươi ngồi ở đây..." Vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, Dạ Minh liền lí nhí nói.
Nhìn động tác nhỏ này của y, Quân Du Ninh cũng không mở miệng truy hỏi, bởi vì hắn biết, nếu bản thân dám hỏi, y nhất định sẽ thẹn quá thành giận.
Cho nên, vô cùng nghe lời y mà ngồi xuống.
Thấy hắn đã ngồi xuống, Dạ Minh lúc này mới rũ mi, không dung cự tuyệt nói :"Ngươi nhắm mắt lại đi, nếu không thì nhìn sang chỗ khác, đừng nhìn ta chằm chằm như vậy."
Đến tận khi xác định Quân Du Ninh đã nhắm mắt, Dạ Minh bây giờ mới dám động.
Y đưa tay, bắt đầu giải khai đai lưng của hắn, ánh mắt lại không yên, không ngừng nhìn xem tuấn nhan của hắn, sợ hắn đột ngột mở mắt.
Nhưng cũng còn tốt, Quân Du Ninh không có chơi xấu.
Cho nên, liền khiến Dạ Minh an tâm hơn rất nhiều.
Lúc này, đầu ngón tay lại vô tình quẹt trúng vật nào đó, làm y như bị bỏng, vội vã rụt tay lại, hai má như say rượu, bắt đầu hồng thấu.
Nhưng rốt cuộc, ngay cả chuyện thân mật hơn đều đã làm qua, Dạ Minh rất nhanh liền lấy được tinh thần.
Tiếp tục 'công việc' của mình.
Trường bào cùng nội khố lần lượt bị lôi kéo, rất nhanh, đồ vật to lớn như nắm tay trẻ con, tràn đầy phấn chấn kia liền đã đập thẳng vào mắt Dạ Minh.
Quan sát ở khoảng cách gần như vậy, y thậm chí còn có thể nhìn thấy được gân xanh bên trên.
Bất tri bất giác, lại làm y nhớ tới cảm giác xé rách trướng đau hôm đó.
Thứ này lớn đến vậy, chẳng trách bây giờ khi nhớ lại, cúc hoa của y đều sẽ theo phản xạ cảm thấy căng thẳng.
Lần đầu tiên giúp người làm loại tính sự này, Dạ Minh vẫn là có điểm trúc trắc.
Chỉ có thể ngây ngốc dùng bàn tay nhẹ nhàng bao khỏa lấy nơi đó của hắn.
Rõ ràng chỉ là một loại đụng chạm vô cùng bình thường, nhưng lại mang đến cho Quân Du Ninh cảm giác sung sướng chưa từng có, hoàn toàn khác với tự mình chạm vào.
Cảm nhận được vật trong tay lại còn trướng to thêm một vòng, Dạ Minh liền kinh ngạc đến ngây người.
Cố nén xấu hổ, tiếp tục động tác trên tay.
Lòng bàn tay cọ sát thứ cứng rắn, nóng bỏng như sắt nung đó, làm Dạ Minh bất tri bất giác cũng có chút nóng.
Bởi vì một bàn tay không bao hết được nó, cho nên, y cũng chỉ có thể dùng cả hai tay, bao lấy nó từ phần đầu đến gốc rễ, trên dưới luật động.
Động tác của Dạ Minh vô cùng thô ráp, mấy lần còn để phân thân của hắn trượt khỏi tay.
Nhưng cũng bởi vì sự ngây ngô này, mới càng làm Quân Du Ninh lòng nóng như lửa đốt.
Đến tận khi hai bàn tay đều đã tê rần, phát hiện tính khí của đối phương vẫn không có dấu hiệu muốn phóng thích, Dạ Minh nhất thời liền có chút tuyệt vọng.
Tại sao lại lâu như vậy...
Trong lúc y hoài nghi nhân sinh, Quân Du Ninh đã vươn tay, đem một vài sợi tóc rũ xuống bên tai y vén lên.
Âm thanh khàn khàn, xen lẫn vô vàn dục vọng :"Ca ca...ngươi thương xót ta, để ta thương ngươi, có được không?"
Thương...thương...thương...là có ý gì?
Dạ Minh cảm thấy đầu óc của chính mình giờ phút này đã có điểm không đủ dùng.
Cho đến khi bị người ép dán lồng ngực vào trên vách xe, hai tay lại bị dây lưng trói lại, áp lên đỉnh đầu, Dạ Minh rốt cuộc mới hiểu ra, 'thương' là chỉ cái gì...
"Khoan đã, quân, chúng ta đang ở trên xe ngựa.
Đừng như vậy..." Tưởng tượng bản thân cùng Quân Du Ninh lại làm loại chuyện này ở ngay trong xe ngựa, Dạ Minh liền cảm thấy tim đập hỗn loạn.
Mặc dù y biết rõ nơi đây vô cùng hiu quạnh, sẽ không có người qua lại.
Thế nhưng, tâm lý lại cứ không thể vượt qua được!
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ làm Dạ Minh rối loạn.
Chí ít, là cho đến khi kẻ đang từ phía sau ôm chặt lấy y này, lại bắt đầu xuyên tạc ý tứ của y :"Sao vậy, ca ca không muốn ở trong xe sao? Nếu không chúng ta đi ra ngoài?"
"Ra...ra ngoài?" Kia chẳng thà để y chết đi.
Lúc này, hai chân của y đã bị ép quỳ gối trên đất, bị đầu gối đối phương cưỡng bách tách ra.
Bàn tay hắn cách tầng tầng vải vóc bắt đầu xoa nắn mông y, lực đạo vừa phải, cũng không làm y chịu đau.
"Này...không được sờ, ngươi mau thả ta ra."
Dạ Minh có thể cảm nhận được bàn tay của đối phương đang tựa như một dòng hàn thủy, rột rửa trên thân thể chính mình.
Rõ ràng là xúc cảm lành lạnh, nhưng lại khiến cơ thể y ngày càng nóng lên.
Vạt áo của Dạ Minh bị kéo ra lung tung, bàn tay đối phương liền lần tiến vào trong, ở bên trong vuốt ve lồng ngực bằng phẳng của y.
Ngón tay lại không nhàn rỗi, bắt đầu chơi đùa hai khối nho nhỏ đang xung huyết bên trên.
Tiếng hít thở của Dạ Minh có chút nặng nề, trầm nhẹ.
Thiếu niên lúc này đang ghé vào trên vai y, hạ thể cứng rắn như thiết kia cũng đang cách một lớp y phục cọ sát ở giữa hai chân y.
Lúc này, nhiệt khí theo tiếng nói của hắn, bắt đầu trêu chọc lấy vành tai của Dạ Minh, có điểm ngứa, lại có điểm tê dại.
Nhất là khi giọng nói thiếu niên lúc này lại còn ẩn giấu một cỗ gợi cảm chí mạng.
"Ca ca, ta muốn vào trong."
**Ai đó trả cho ta A Ninh tiểu tức phụ của mấy ngày trước đi! -A Minh điên cuồng gào thét.
.