Vi Quân [nữ Nam]

Hai tuần sau khi kì cấm túc của Khả Vi kết thúc, cuộc sống của nàng cực kì thư thái. Nên ăn liền ăn, nên ngủ liền ngủ, nên tập thể dục thì tập thể dục, không có gì thay đổi cả, và nàng cũng chẳng nghĩ gì cả. Chỉ có Mân Hoa là lo lắng như ngồi trên đống lửa.

- Chủ tử. Vì sao mãi mà hoàng thượng không chịu tới gặp người? Có phải là đã ghét bỏ chúng ta hay không?

Khả Vi tiếp tục lật sách, mãi sau mới nhàn nhạt nói.

- Thế thì sao?

- Những ngày này, ngay cả mấy vị tần cũng đã có thái độ với người rồi? Chẳng lẽ người chờ tới khi các quý nhân cũng không coi chúng ta ra gì, sau đó mới lo sao?- Mân Hoa ủy khuất nói.

- Phụ thân nắm mạng lưới nhân mạch cực rộng ở Nội Vụ phủ, các ngươi không thiếu ăn, ta cũng sống thảnh thơi, thế thì còn sợ người đàm tiếu sao?- Khả Vi nhướn mày.

Đối với nàng, cuộc sống bị người xung quanh khinh thường nàng đã quen. Hiện tại, ngoài việc làm sao cải thiện thể lực, nàng chẳng quan tâm gì nữa. Dù sao cũng chẳng thiếu thứ gì.

Thế nhưng, những người khác lại không được thư thái như Khả Vi.

Dưỡng Tâm điện.

- Hoàng thượng, thừa tướng cũng đã đánh tiếng, người nên tới Vĩnh Hòa cung một lần. Hơn hai tháng nay, Khả quý phi đã thu liễm không ít, hậu cung cũng không xảy ra chuyện gì.- Từ công công khuyên.

Nam nhân khuôn mặt vô cảm đặt tấu chương xuống bàn, nhìn vào khay thẻ bài. Ánh mắt lạnh băng của y dừng lại ở thẻ của Khả quý phi.

- Nàng ta thực sự an phận như vậy sao?- Y hỏi.

- Vâng. Ngoại trừ đi thỉnh an, rất ít khi ra ngoài. Cũng không gây chuyện.

Nam nhân suy nghĩ một lát, sau đó lật thẻ bài của Khả quý phi xuống, kế đó tiếp tục nhìn tấu chương. Từ công công cúi người lui ra ngoài, cho một tiểu thái giám đi thông báo.

- Chủ tử! Chủ tử! Tối nay hoàng thượng sẽ tới đây.- Mân Hoa vô cùng vui vẻ đi vào thông báo.

Khả Vi hơi nhíu mày, đặt cái tạ gỗ xuống. Hoàng thượng? Tới để ch*ch hay gì?

Không thể không nói, Khả Vi đoán đúng rồi. Khi nàng đang đi dạo tiêu thực sau bữa cơm, hoàng thượng tới.

Nam nhân mặt thường phục, phong thái ung dung, động tác tao nhã, bước chân dứt khoát. Gương mặt y được ánh đèn lồng chiếu sáng, đẹp tựa tiên nhân.

- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.- Khả Vi đúng mực hành lễ.

- Miễn lễ. Đang làm gì?

Dạ Quân nhìn Khả Vi. Không ăn mặc rườm rà, không trang điểm đậm, nữ nhân này ngược lại có thêm mấy phần thanh cao thoát tục. Nếu không phải những hành động nàng ta làm trước đây quá ngông cuồng, Dạ Quân đã có thể cân nhắc sủng ái nàng một phen.

- Thần thiếp là đang đi dạo tiêu thực, chẳng hay hoàng thượng có muốn đi cùng?- Khả Vi nhẹ giọng hỏi.

Dạ Quân im lặng một lát, sau đó mới đáp ứng. Hai người chậm rãi đi dạo trong Vĩnh Hòa cung nửa canh giờ nữa. Suốt thời gian đó, hai người không nói gì, cũng không ai có ý định nói gì với đối phương, bầu không khí trái lại không quá gượng gạo. Bất quá Từ công công và Mân Hoa đã sắp không nhẫn nổi. Hai vị chủ tử thế này là sao a? Vì sao quý phi không nói gì với hoàng thượng? Rõ ràng ngày trươc còn trăm công ngàn kế muốn lấy lòng mà? Hay hiện tại quý phi muốn cùng hoàng thượng trở mặt. Vậy thừa tướng... Vậy tướng quân... Vậy trạng nguyên... Hoàng thượng nhất định gặp bất lợi a. Thế nhưng cũng không thể bảo hoàng thượng giảng hòa với quý phi chứ, này là đại nghịch bất đạo đó.

Không thể không nói, Từ công công, ngài nghĩ nhiều.

- Trời đêm gió lạnh, đừng để bị cảm, trở về đi.- Dạ Quân vẫn là là người lên tiếng trước.

Khả Vi ngừng lại bước chân. Im lặng hai giây, nàng xoay người, đổi hướng trở về.


Hai người trở về Vĩnh Hòa cung. Ngồi đối diện nhau, hai người vẫn không nói lời nào. Dạ Quân im lặng đánh giá Khả Vi, và nàng cũng làm tương tự. Tuy từ bề ngoài không nhìn ra được quá nhiều, nhưng cũng được những thứ cần thiết.

Hai người cứ duy trì sự im lặng như vậy cho tới khi lên tới giường, khiến Mân Hoa không biết là có thành sự hay không.

Bất quá, hôm nay, không hiểu do thay đổi của Khả Vi hay vì đã lâu rồi không tới hậu cung mà Dạ Quân lại thực sự làm. Nếu là một người bình thường xuyên qua, hiển nhiên không thể nhanh chóng chấp nhận bị một nam nhân xa lạ đè. Nhưng Khả Vi thì khác.

Thứ nhất, cô không ngại là bởi vì thân xác này sớm đã không còn trong trắng, cố giữ cái gì trong khi việc này có thể khiến cho cô dễ bề nói chuyện với đám nữ nhân kia. Thứ hai, thân thể này cũng giống với thân thể cũ của cô, bị lãnh cảm. Tức là không thể nào hứng lên hay bị mấy động tác của nam nhân này kích thích được, nên túm lại, cô không có cảm giác gì quá đặc biệt, nên cũng không sao. Thứ ba, cô sẽ không mang thai, nên tùy ý nam nhân này đi.

Thế nhưng... Khả Vi hơi nhướn mày. Nam nhân này có phải đã làm rất lâu? Chẳng lẽ đế vương đều như vậy? Và... Vì sao ngay cả khi làm thì mặt vẫn giữ sự lạnh nhạt như lúc nói chuyện vậy. Chẳng lẽ không cảm thấy gì? Không đúng.

Nghĩ như vậy, đột nhiên, Khả Vi lại có hành động. Nàng khẽ cựa thân mình, tiếng thở dốc giả tạo cũng dồn dập hơn. Nàng rướn người, vòng tay ôm lấy Dạ Quân, sau đó đầu ngón tay khẽ dùng sức. Dựa vào đâu mà nàng phải làm cho y thoải mái chứ. Nhảm nhí.

Hai tháng này Mân Hoa chăm sóc rất cẩn thận cho bàn tay hết cầm tạ lại chống đẩy của Khả Vi, nên tình trạng móng tay cũng khá khả quan. Cào một đường chính là bốn vết đỏ trên lưng.

Đột nhiên, Khả Vi cảm nhận được Dạ Quân biến hóa. Gì đây? Móng tay Khả Vi lại dùng lực thêm một chút.

- Urgh.- Lần đầu tiên từ lúc lên giường, Dạ Quân phát ra âm thanh ngoài tiếng thở.

Khả Vi nhướn mày, vòng nốt tay còn lại qua cổ Dạ Quân.

- Hoàng thượng.- Khả Vi khẽ gọi, sau đó cào thêm một đường nữa trên lưng Dạ Quân.

Quả nhiên, người phía trên lại có biến hóa.

Dựa vào đôi mắt đã quen với bóng tối và cơ thể chưa bị liệt hoàn toàn của mình, Khả Vi có thể khẳng định, hoàng đế này, chắc chắn đã phản ứng lại với hành động của nàng.

Quyết tâm muốn thử thêm một lần, Khả Vi nâng cao giọng, thở cũng dồn dập hơn. Kế đó, nàng căng thân thể, hơi cong người lên, sau đó bấm mạnh một cái vào da thịt Dạ Quân.

Trong một khoảnh khắc thoáng qua, Dạ Quân đã "Ưm" một tiếng cực nhẹ, sau đó phóng thích.

Vô cùng phối hợp, Khả Vi buông tay, thân thể cũng mềm xuống. Dạ Quân bình ổn lại một chút, sau đó dường như còn muốn tiếp tục.

Khả Vi dường như vừa phát hiện ra điều thú vị, cũng muốn xác nhận thêm, chính vì vậy vô cùng phối hợp. Tới cuối cùng, nàng khá chắc là lưng của Dạ Quân không chỗ nào còn lành lặn cả.

Thế nhưng, nhìn long nhan không tỳ vết đang say ngủ bên cạnh, Khả Vi lại như có điều suy nghĩ. Vậy ra, này chính là lý do mà hoàng đế rất ít khi ngủ lại chỗ của phi tần.

Cũng phải nhỉ. Phi tần thường không nuôi móng. Mà dù có nuôi, cũng nào có ai dám làm tổn thương thánh thượng?

Khả Vi nhìn Dạ Quân, nở nụ cười lần đầu tiên trong suốt gần ba tháng. Xem ra, nàng "xuyên" tới nơi này đều là có nguyên do.

_____________

Sáng ngày hôm sau, theo thói quen, Khả Vi tỉnh dậy trước. Thế nhưng khi vừa xuống giường, đau mỏi từ vùng hông đã truyền tới. Khả Vi nhíu mày.

Nhìn vẻ mặt nàng khó coi, Mân Hoa lập tức hiểu.

- Chủ tử, hay hôm nay chúng ta nghỉ một ngày đi.

- Không cần.- Khả Vi đứng dậy, sau đó ra ngoài.


Khoảng hai khắc sau, Dạ Quân cũng tỉnh dậy. Nhìn bên cạnh đã trống không, Dạ Quân không khỏi suy nghĩ. Y gọi.

- Từ công công.

Trước khi ra ngoài, Khả Vi đã dặn Từ công công đứng bên cạnh giường chờ hầu hạ, hiện tại liền lập tức thưa.

- Quý phi đâu?- Dạ Quân hỏi.

- Quý phi hai khắc trước đã ra ngoài tản bộ.

- Tản bộ?- Dạ Quân hỏi.

Sáng sớm như vậy đã ra ngoài tản bộ? Y xoay người, muốn xuống giường. Không cử động thì thôi, vừa cử động thì sau lưng đã truyền đến cảm giác đau nhói. Dạ Quân hơi dừng lại động tác, sau đó liền làm như không có chuyện gì.

- Hoàng thượng, nô tài hầu hạ người rửa mặt thay quần áo.- Từ công công xoay người nhận chậu nước từ tay tiểu thái giám đứng sau.

- Gọi quý phi vào giúp trẫm thay đồ.

Dạ Quân lạnh nhạt nói, cầm lấy khăn tay lau mặt.

Từ công công nhận mệnh rời đi, một lúc sau đã quay về với Khả Vi.

- Lui đi. Quý phi, giúp trẫm mặc đồ.

Khả Vi không có gì bất mãn, đi tới cầm y phục của Dạ Quân lên, giúp y mặc đồ. Lúc trước, khi đi cùng Dạ Quân, Khả Vi đã để ý, y phục của y tuy được cài cẩn thận, nhưng có lẽ các thái giám sợ làm y khó chịu, nên cũng không dám cài quá chặt. Thế nhưng người này...

Khả Vi suy nghĩ một lát, sau đó quyết định thử. Nàng hơi dùng lực, đem thắt lưng của Dạ Quân kéo chặt. Rõ ràng, trong một khoảnh khắc đó, nàng nghe người này thở mạnh một cái.

Khả Vi làm bộ cái gì cũng không phát giác, tiếp tục giúp Dạ Quân mặc đồ, nhưng trong lòng cũng đã có một vài tính toán. Nàng muốn thử nam nhân này thêm vài lần.

- Trưa nay hoàng thượng có muốn tới Vĩnh Hòa cung dùng bữa không?

Dạ Quân im lặng nhìn Khả Vi một lát, sau đó đáp ứng. Khả Vi gật đầu xem như đã biết, sau đó đứng lùi ra một chút. Nàng làm bộ ngắm nghía Dạ Quân, sau đó gật đầu.

- Tốt, rất đẹp.

Dạ Quân không đáp, xoay người ra ngoài. Khả Vi nhìn theo bóng lưng của Dạ Quân, tưởng tượng tới một tấm lưng trắng nõn không tỳ vết nay ngập tràn vết cào. Đẹp làm sao.

______________________________________

- Tối hôm qua hoàng thượng tới Vĩnh Hòa cung?- Diên Vĩ hoàng hậu nhấp một ngụm trà, nhướn mày.

- Đúng vậy hoàng hậu nương nương. Đã vậy, sáng nay, Khả quý phi còn lấy lí do thân mình mệt mỏi, không thể tới thỉnh an.- Cung nữ Dung An bên cạnh hoàng hậu thưa.

- Hoàng hậu nương nương, quý phi vừa mới chịu phạt, hiện tại mới thu liễm phần nào. Nay lại đắc sủng, sẽ lại gây ra chuyện gì đây?- Thục phi nhíu mày.

- Đúng vậy hoàng hậu nương nương. Nghe nói trưa nay, hoàng thượng còn đồng ý dùng thiện cùng quý phi.- Dương tần thở dài.

- Hoàng thượng chỉ là muốn trấn an thừa tướng mà thôi.- Hoàng hậu mỉm cười, đặt tay lên bụng mình khẽ xoa- Với bao nhiêu điều ác mà quý phi làm, bản cung không tin, hoàng thượng có thể lại để cô ta đắc sủng.


- Đúng vậy a. Hoàng thượng đương nhiên sẽ nhìn ra được thủ đoạn của nữ nhân kia. Chắc chắn không đắc ý được lâu đâu.- Thục phi khẽ cười.

__________________________

- Mân Hoa, bình thường khi nào hoàng thượng sẽ dùng bữa?- Khả Vi hỏi.

Mân Hoa lén cười. Chủ tử luôn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng hiện tại vẫn là để ý hoàng thượng đó thôi. Cô biết mà.

- Thường là vào giờ Tỵ, tức là khoảng một khắc nữa. Ngự thiện đã chuẩn bị xong rồi, có cần nô tỳ đi giục không?

- Không cần, ngươi đi bắt thái giám quét dọn tới đây cho ta.- Khả Vi đặt sách xuống, sau đó đi ra ngoài.

Mân Hoa tuy không hiểu nguyên nhân, nhưng vẫn dẫn theo hai thị vệ đi bắt người. Tới khi thái giám bị gô tới, vẫn chưa có ai hiểu chuyện gì. Thái giám kia nhìn quý phi, trong mắt đầy mờ mịt cùng oan ức.

- Quý phi nương nương, nô tài đã làm sai chuyện gì?

Khả Vi không trả lời thái giám kia, chỉ nói với tất cả mọi người đang đứng đó.

- Ở trong cung, nếu ta sống, thì các ngươi sống. Nếu ta chết, thì các ngươi cũng sẽ không được yên. Nhớ rõ, lòng trung thành nên đặt chỗ nào. Kẻ này chính là tấm gương.

- Quý phi nương nương. Nô tài cái gì cũng không làm.- Thái giám kia hô lên.

- Ngươi không làm cái gì? Không lén truyền nhất cử nhất động của ta ra ngoài? Hay là không lén đi gặp một vài kẻ, nhận tiền của chúng sau đó làm việc bất chính?- Khả Vi vẫn bình thản như vậy.

Từ khi nàng tới nơi này, vẫn luôn chú ý những nô tài ở đây. Nàng trước kia đã từng suýt gặp chuyện vì cấp dưới có tâm tư bất chính. Mà ánh mắt và dáng vẻ của người đó, tới bây giờ Khả Vi cũng chưa từng quên.

- Nhớ kĩ, chỉ cần một lời của ta, người nhà các ngươi, và ngay cả các ngươi nữa, đều sẽ không có kết cục tốt.- Khả Vi nheo mắt.- Xem đây là tấm gương, nhìn cho thật kĩ vào. Trượng tễ.

- Quý phi nương nương. Nô tài biết tội. Quý phi nương nương. Xin người tha mạng, tha mạng a.- Thái giám kia gào lên, muốn xông tới lại bị hai thị vệ giữ lại.

- Hoàng thượng giá lâm!

Đúng lúc.

Khả Vi đứng dậy nghênh đón.

- Chuyện gì?

- Phát hiện một kẻ tâm tư bất chính, trừng phạt.- Khả Vi nói.

Dạ Quân không đáp, đi tới chủ vị ngồi xuống.

Khả Vi ra lệnh.

- Lấy dây thừng trói lại, đánh trong một canh giờ.

Rất nhanh, đã có người mang dây thừng tới. Lúc thị vệ trói chặt tay của thái giám kia, Khả Vi thấy ánh mắt của Dạ Quân luôn tập trung ở đó, động tác uống nước cũng dừng một lát.

- Đánh.- Khả Vi nói.

Từng đại bản được đập xuống. Nhưng ngoại trừ lần đầu tiên khuôn mặt của Dạ Quân hơi dao động thì sau đó lại không có thay đổi gì nữa.

Được khoảng nửa khắc sau, Khả Vi mới nói.

- Hoàng thượng, ngự thiện đã dọn xong, thế nhưng vừa ăn vừa nghe cũng không hay. Hay thần thiếp cho người khiêng đi nhé?

- Không cần.


Nói xong, Dạ Quân đứng dậy rời đi.

Mân Hoa tiếc nuổi.

- Chủ tử, người làm gì vậy. Hoàng thượng khó khăn lắm mới tới cùng dùng bữa, vậy mà người lại...

- Vô sự. Tối nay y sẽ lại tới thôi. Đừng nhìn nữa, đi kiếm cho ta một sợi dây thừng thật mảnh đi. Đừng lấy loại quá thô.

Phân phó xong, Khả Vi xoay người vào điện dùng bữa, để lại Mân Hoa còn chưa hiểu gì.

_______________________________

Dưỡng tâm điện.

- Hoàng thượng.- Người của Kính sự phòng cầm trên tay một khay gỗ đựng thẻ bài xanh.

Dạ Quân mặt không biểu cảm nhìn khay thẻ bài. Im lặng một lúc, y mới nhàn nhạt đáp.

- Quý phi.

Cả Từ công công và Kính sự phòng đều ngạc nhiên, nhưng cũng không dám nói nhiều.

Tối hôm đó, lúc Khả Vi đang đi dạo tiêu thực thì Dạ Quân lại xuất hiện. Y mặc một bộ lam bào đơn giản nhưng lại không kém phần xa hoa. Kết hợp cùng khuôn mặt hoàn mỹ không biểu tình, Dạ Quân giống như thiên tiên tỏa sáng trong đêm tối.

- Đi tản bộ?- Dạ Quân hỏi.

- Ân.- Khả Vi gật đầu.- Hoàng thượng có muốn cùng đi?

Dạ Quân không nói gì, nhưng cũng bắt đầu cất bước. Không hiểu sao cả Từ công công và Mân Hoa đều cảm thấy cảnh này quen quen.

Suốt gần nửa canh giờ, cả hai con người nhạt nhẽo chỉ đi vòng vòng, cái gì cũng không nói. Tới khi Khả Vi quyết định trở về, cả Từ công công và Mân Hoa đều muốn thở nhẹ một hơi.

Khả Vi vừa vào điện liền đi nơi khác thay y phục. Vương công công cũng giúp Dạ Quân đổi y phục khác.

Khoảng một khắc sau, Khả Vi bước ra, người hầu cũng lui hết. Nàng thổi tắt toàn bộ nến, chỉ để lại một ngọn cạnh giường, vừa đủ để người nhìn thấy.

Kế đó, nàng mỉm cười nhìn Dạ Quân.

- Hoàng thượng, thần thiếp muốn thử một thứ, không biết người có thể thuận theo hay không?

Kế đó, một sợi dây thừng màu đỏ mảnh bằng nửa ngón tay người bình thường rơi ra khỏi tay áo của Khả Vi.

Mặt Dạ Quân khẽ động. Y đề phòng hỏi.

- Quý phi, ngươi muốn thử cái gì?

Khả Vi mỉm cười đi tới gần, trong ánh mắt đã không còn vẻ bình thản như bình thường.

- Hoàng thượng, người thực sự không muốn thử sao? Loại dây trói này mảnh nhẹ, không thô ráp, nhưng nếu biết cách cũng rất đau đấy. Còn có thể để lại dấu vài ngày.

Khả Vi quấn nhẹ dây trói quanh cánh tay trắng nõn của mình, mỉm cười đầy ma mị.

- Hoàng thượng... Thử. Hay không thử?

Khả Vi tiến sát từng bước.

Dạ Quân. Ngươi sẽ thử. Hay sẽ không thử đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận