Vi Quân [nữ Nam]

Một cơn hưng phấn không rõ chạy dọc từ sống lưng Khả Vi lên tận đại não. Khả Vi áp chế toàn bộ xuống, sau đó cất giọng bình thản.

- Đứng dậy, cởi ra.

Giọng nàng lúc này giống như tới từ một nơi xa xôi. Âm thanh vô cùng dễ nghe giờ đây lại lẫn cùng với tiếng lùng bùng, nghe vào đều không rõ ràng.

Dạ Quân từ từ đứng dậy, phát hiện chân mình đã gần như không còn sức lực nữa, tay cũng giống như không phải của mình. Lần đầu tiên bị đối xử như vậy, bị ra lệnh như vậy bởi một phi tần không phải là thứ mà mọi đế vương có thể chịu đựng, nhất là khi bản thân vậy mà lại tình nguyện nghe theo.

Từng lớp quần áo rơi xuống đất. Tới khi chỉ còn một lớp nội y màu trắng cuối cùng, Dạ Quân mới dừng lại.

Khả Vi im lặng ngắm nhìn thân hình Dạ Quân được lớp áo trong cùng ôm sát. Cổ tay trắng nõn lộ ra dưới lớp tay áo rộng, làn da ấy, có lẽ còn mềm mại hơn cả tơ lụa thượng phẩm. Thật khó để tin đây là bàn tay của một người cầm kiếm.

Thân thể săn chắc nhưng cũng không kém dẻo dai. Không thô thiển giống người tập võ, nhưng lại chẳng yếu đuối như thư sinh.

Lồng ngực y phập phồng bất định, khuôn mặt tuy vẫn vô biểu cảm nhưng ánh mắt đã có chút mông lung. Vành tai vốn trắng nõn nay đã đỏ hồng như muốn nhỏ máu.

Khả Vi híp mắt hài lòng, rút dây thừng từ dưới nệm ra.

- Quỳ xuống, đưa tay đây.

Người Dạ Quân hơi lung lay một chút nhưng y vẫn chậm rãi trở lại vị trí ban nãy, sau đó nhẹ nhàng quỳ xuống, vươn tay ra. Những ngón tay thon dài khẽ run rẩy, ngay cả giữ ổn định cũng không nổi.

Khả Vi nhếch môi, bắt đầu đem sợi dây đỏ từng bước, từng bước trói chặt cổ tay Dạ Quân. Tới khi trói xong, sắc hồng đã lan tận tới mặt y, còn đôi mắt thì có lẽ đã không thể thấy rõ Khả Vi nữa.

- Thoải mái sao?- Khả Vi kéo sợi dây thừng, để Dạ Quân nghiêng người về trước.

Dạ Quân mở miệng, nhưng bờ môi lại run rẩy không thốt nên lời.

- Xem ra, là rất thoải mái.

Khả Vi nâng bàn chân mình lên, nhẹ đạp vào hạ thân đã ngẩng đầu của Dạ Quân.

- A.

Vị trí mẫn cảm bị chạm vào khiến cho Dạ Quân không kiềm chế được phát ra một tiếng kêu bất ngờ. Khả Vi nhướn mày.

- Bản cung cho ngươi rên sao?

Dạ Quân sửng sốt, sau đó ngậm miệng.

Khả Vi hài lòng, nhẹ nhàng xoay cổ chân một cái, đầu ngón chân cũng hơi dùng lực. Dạ Quân giật mình, chân tay đều run lên, thế nhưng lại thủy chung không phát ra tiếng. Từng tiếng thở ám ách từ cổ họng y phát ra khiến cho tâm tình Khả Vi cực kì tốt.

- Thoải mái tới vậy sao? Nơi này, ướt như vậy.- Khả Vi khẽ co đầu ngón chân.

Kích thích càng ngày càng mãnh liệt khiến cho Dạ Quân run rẩy. Y cử động tay hòng thoát khỏi cơn khoái cảm mà Khả Vi mang lại nhưng sợi dây thừng lại khiến cho cổ tay y đau nhói. Mà cơn đau ấy, lại giống như nhân khoải cảm của Dạ Quân lên gấp trăm lần. Dạ Quân thở dốc, rất muốn, rất muốn...

Khả Vi co co chân hai lần, cảm nhận ngón chân mình ướt dính. Nàng hơi nhíu mày, đưa mắt sang đôi môi hồng nhạt hơi ướt của Dạ Quân nhưng lại rời đi. Chưa được. Còn chưa.

- Muốn tới sao?- Khả Vi đột nhiên nhấc chân, tay kéo dây thừng cũng thả lỏng.

Dạ Quân đang run rẩy vì khoái cảm đột nhiên lại được thả ra, giống như rơi từ trên cao xuống vậy. Y khẽ cử động chân, nâng đôi mắt có chút mơ màng lên nhìn Khả Vi.

- Muốn không?- Khả Vi nhẹ nhàng hỏi lại một lần nữa.


Dạ Quân thở dốc, sau đó mới khó khăn gật đầu.

- Vậy cầu xin ta đi. Cầu ta. Để ngươi ra.

Khả Vi nói từng chữ, từng chữ thật rõ ràng, giống như đánh thật mạnh vào đầu Dạ Quân. Y mở miệng, nhưng thủy chung lại nói không ra lời.

- Sao vậy? Không thể nói? Nếu vậy, chúng ta dừng lại ở đây.

Khả Vi bình thản nói, sau đó đưa tay muốn tháo dây thừng ra.

Dạ Quân giật mình, động tay muốn phản kháng, nhưng lực tay của Khả Vi lúc này làm sao y có thể chống lại.

- Đừng...- Dạ Quân mở miệng.

Khả Vi nâng mắt lên nhìn y. Ánh mắt nàng có một chút không kiên nhẫn.

Dạ Quân run rẩy từng hồi, nhưng cuối cùng vẫn nói.

- Cầu... Nàng...

Khả Vi hài lòng nâng chân, đạp nhẹ vào túp lều nhỏ ở dưới hạ thân Dạ Quân, đồng thời khẽ siết dây thừng.

Khoái cảm mãnh liệt bất chợt ập đến khiến Dạ Quân mở lớn mắt, tính khí cũng run lên, phun ra trọc dịch. Cao trào vừa qua đi, Dạ Quân giống như bị hút hết sức lực. Y vô lực ngã về trước, thở dốc không ngừng. Cuối cùng, khi Khả Vi nghĩ y đã ổn, thì Dạ Quân đã ngủ mất rồi.

Khả Vi hơi sửng sốt, nhưng sau đó vẫn nhẹ nhàng giúp y tháo dây thừng ra, sau đó nâng người lên giường.

Tuy nửa năm nay Khả Vi luyện tập không ngừng, sức khỏe đã cải thiện kha khá nhưng nâng một nam nhân vẫn có chút quá sức. Cơ tay của nàng co rút một lát mới đỡ.

Khả Vi nâng cổ tay của Dạ Quân lên, nhìn vệt đỏ vô cùng chói mắt trên làn da trắng của y. Nghĩ nghĩ, nàng đi tới chỗ tủ áo, mở một ngăn nhỏ ra, lấy ra một lọ thuốc. Thuốc này là do nàng đích thân yêu cầu chuyển từ ngoài cung vào, phương pháp cũng là nàng đề nghị với đại phu nên khá hiệu quả để làm tan bầm.

Khả Vi ngồi trên giường, cẩn thận bôi thuốc lên cổ tay Dạ Quân sau đó giúp y xoa bóp một lát. Sau khi làm xong, Khả Vi lại giúp Dạ Quân lau người, lau mặt, thay nội y, sau đó mới nằm xuống giường.

Nàng đã tìm được một báu vật. Cần phải quý trọng một chút.

____________________

Khi Dạ Quân thức dậy, Khả Vi đã ra ngoài rèn luyện buổi sáng. Những kí ức từ đêm qua tràn về khiến khuôn mặt Dạ Quân cứng ngắc, ánh mắt cũng giống như muốn giết người, nhưng vành tai lại không tự chủ được nóng lên.

Dạ Quân nâng tay mình lên, có chút kinh ngạc khi không nhìn thấy bất kì dấu vết gì. Y đưa tay lên gần mũi, phát hiện được mùi thảo dược nhè nhẹ. Là... quý phi giúp y thoa?

Dạ Quân không biết hiện tại y có cảm giác gì với Khả Vi, thế nhưng y lại muốn tự trách mình. Tự trách vì đêm qua đã mất kiểm soát đi tới Vĩnh hòa cung, sau đó thực sự làm theo những gì mà Khả Vi nói. Điều mà y gắng sức che giấu bao lâu nay, cuối cùng lại bị Khả Vi biết được.

- Từ Điền.

Từ công công ở bên ngoài nghe thấy hoàng thượng gọi tên mình liền giật thót, sau đó nhanh chóng chạy vào. 

- Hoàng thượng có gì sai bảo?

- Giúp trẫm thay đồ. 

- Tuân lệnh. 

Từ công công cầm quần áo đã chuẩn bị sẵn lên, giúp Dạ Quân mặc vào. Sau khi mặc đồ, Dạ Quân lập tức rời đi luyện kiếm. 


Sân đấu tập lúc này không một bóng người. Chỉ khi Dạ Quân tới mới có một đội vệ quân đi tới dàn hàng. Dạ Quân rút thanh kiếm quen thuộc ra, nhắm mắt lại. Mọi âm thanh giống như biến mất khỏi thế giới. Giống như, thanh kiếm trong tay đã trở thành tất cả mọi thứ mà Dạ Quân nghĩ tới lúc này. Y vung một đường kiếm nhẹ nhàng, dứt khoát, nghe tiếng xé gió quen thuộc bên tai, lòng cũng thanh tĩnh lại. Ánh mắt Dạ Quân trở nên sắc bén hơn, tĩnh lặng hơn sau từng đường kiếm.

Tất cả đều trở nên vô nghĩa, tất cả đều trở nên phù phiếm. Y tự nhủ với mình. Bản thân là đế vương. Trong thiên hạ này, vạn người còn đang trông chờ vào y đưa tới cho họ thịnh vượng thái bình. Nếu chính y cũng lạc lối, vậy thì thần dân của y trông chờ vào ai đây? Dục vọng có thể rũ bỏ. Ái nhân có thể khước từ. Nhưng trách nhiệm. Y không thể không gánh, không thể đặt nó lên trên tất thảy được. 

Đúng. Y không thể. 

Dạ Quân tra kiếm vào vỏ, gác lên giá, sau đó xoay người đi xuống. Từ công công thấy vậy liền vội chạy tới, giao khăn mặt cho y. 

- Hoàng thượng, người đi mà không nói một tiếng với quý phi, sợ là không hay cho lắm. Hiện tại, có trở lại không?- Từ công công đánh bạo hỏi. 

- Không.- Dạ Quân đưa khăn mặt cho Từ công công, sau đó hướng phía Dưỡng tâm điện mà đi. 

Từ công công lật đật chạy theo Dạ Quân, không hiểu vì sao hoàng thượng lại giận quý phi rồi. 



Vĩnh hòa cung. 

- Chủ tử, hoàng thượng có lẽ là đi rèn luyện buổi sáng mà thôi, sẽ quay trở lại mà.- Mân Hoa sợ chủ tử buồn khi phát hiện hoàng thượng đi mà không nói tiếng nào, vội vàng an ủi trước. 

- Không.- Khả Vi nói.- Lần tới, chắc cũng phải tới hai tháng nữa.

- Gì cơ? Lâu như vậy?- Mân Hoa tròn mắt.- Cơ mà làm sao người biết?

- Đoán.- Khả Vi xoay người rời đi, để lại Mân Hoa vẫn không hiểu mô tê gì. 

- Thời gian tới có sự kiện gì đặc biệt không?- Ngồi xuống bàn ăn, Khả Vi đột nhiên hỏi. 

- Hồi chủ tử, sắp tới, sẽ có sứ giả các nước và quan lại các địa phương trở về báo cáo tình hình. Các phi tần từ phi vị trở lên sẽ được tham gia yến tiệc.- Mân Hoa nói. 

- Khoảng bao lâu nữa?

- Khoảng một tháng nữa.

- Ừ, vừa vặn.- Khả Vi hài lòng, cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.

-------------------

- Tỷ tỷ, tỷ nghe gì chưa? Tiện nhân kia lại thất sủng.- Thục phi vui vẻ nói với hoàng hậu. 

- Thục Nghiên.- Hoàng hậu Diên Vĩ hơi động mày, nhưng ý trách cứ hoàn toàn không có. 

- Được rồi được rồi, không nói như vậy. Hôm trước, hoàng thượng từ nơi của Dương tần tới đó vào lúc nửa đêm làm muội cứ nghĩ lung tung. Nhưng không biết cô ta lại đắc tội gì với hoàng thượng rồi. Tháng này, chỉ có một mình cô ta là không được thị tẩm.- Thục phi đắc ý cười.

- Muội được thị tẩm nhiều nhất trong số các phi tần, nên tranh thủ cơ hội. Nếu mang thai được, vậy thì mẫu gia của muội sẽ bớt đi một nỗi lo.

- Muội biết là vậy chứ, nhưng mà thật khó quá... Aizzz... Sắp tới các sứ giả cùng các quan vào kinh thành đúng vào dịp tuyển tú hằng năm... Tới lúc đó...- Thục phi thở dài thườn thượt. 

- Đừng bi quan. Muội đáng nhẽ phải biết chứ, hoàng thượng cũng không phải quá đam mê nữ sắc.- Hoàng hậu cười an ủi. 


- Ân. Thế nhưng hôm đó, ả... quý phi kia cũng sẽ tham gia?

- Còn cả tuyển tú nữa. Ta không thể đảm đương một mình được, và nàng ta thì vẫn là con gái của thừa tướng.- Hoàng hậu hơi nhíu mày. 

Thục phi hừ lạnh một tiếng, cũng không nói nữa. 

---------------------------

- Chủ tử, sao người không ăn? Này là do ngự trù tốn biết bao công sức mới làm ra được đó.- Mân Hoa nhìn điểm tâm trên bàn, thắc mắc.

- Đã có ai thử món này chưa?- Khả Vi nhìn miếng điểm tâm tinh xảo trong tay, lạnh giọng hỏi. 

- Có rồi. Nhưng sau nửa canh giờ hoàn toàn không bị làm sao, nên đã rời đi làm việc khác.- Mân Hoa đáp.

- Ân. Đi tìm hắn đi. Sau đó bắt ngự trù kia mang tới đây.- Khả Vi đặt bánh xuống đĩa, lau lau tay, sau đó cầm đồ trong giỏ lên, tiếp tục chậm rãi may. 

Nghe tới đây, Mân Hoa mà không biết điểm tâm có vấn đề nữa thì đã uổng phí bao nhiêu năm trong hoàng cung.

Từ dạo Khả Vi cho trượng tễ một thái giám, cung nữ thái giám trong Vĩnh Hòa cung làm việc tận lực hẳn. Sau khi nhận lệnh khoảng hai khắc, họ đã tìm thấy thái giám kia chết trong một góc không bắt mắt, mà ngự trù kia thì đang muốn trốn khỏi cung. 

- Vì sao lại muốn hạ độc bản cung?- Khả Vi không nhìn lên, chỉ hỏi. 

Ngự trù kia im lặng không trả lời, đầu cúi gằm. 

Được một lát, Khả Vi lại lên tiếng. 

- Nhà ngươi có bốn người. Vợ ngươi, cùng hai đứa con một nam một nữ, đang sống ở ngoại ô kinh thành. Con trai lớn bổn tuổi, nữ nhi vừa lọt lòng.- Nàng nói rất chậm, đủ để ngự trù kia nghe không sót chữ nào. 

- Quý phi. Quý phi người không thể làm như vậy. Cầu người, đừng đụng vào vợ con của nô tài. Nô tài khai, cái gì nô tài cũng khai.- Trong mắt Ngự trù kia toát lên hoảng sợ. Gã muốn vùng ra khỏi hai thái giám để bò tới bên chân Khả Vi, nhưng lại bị giữ chặt. 

- Ta không thể làm như vậy?- Khả Vi nhàn nhạt hỏi, tay vẫn đưa mũi kim đều đặn.- Vậy ngươi lại có thể đi loanh quanh bỏ độc vào đồ ăn của người khác sao?

- Không phải nô tài. Không phải nô tài. Là Thục phi. Là Thục phi.- Ngự trù kia luống cuống kêu lên.- Cầu người. Cầu người đừng đụng tới vợ con của nô tài. Cầu người.

Khả Vi cuối cùng cũng đã nâng mắt lên.

- Ngươi làm việc cho Thục phi bao lâu rồi? Nếu người thành thực khai ra, bản cung sẽ cho những kẻ kia một con đường sống.

- Từ... từ ba năm trước.- Ngự trù kia cắn răng. 

- Ngươi đã từng làm những gì?- Khả Vi hỏi.

- Nô tài... nô tài nghe theo lời Thục phi, thi thoảng phối dược thiện để người... không thể... không thể hoài thai.- Ngự trù kia run lẩy bẩy khai. 

- Chỉ có vậy thôi? Vậy lần này vì sao ngươi lại hạ độc? Là lệnh của Thục phi?

- Đúng... Nô tài được nghe là... là Thục phi thấy người thất sủng, nên hiện tại có lẽ là thời điểm tốt nhất để ra tay.

- Ân.- Khả Vi nhàn nhạt đáp, sau đó lại chú tâm vào món đồ trong tay. 

- Quý phi. Quý phi... nô tài đã khai mọi chuyện rồi. Cầu xin người...

- Giữ lại trong cung.- Khả Vi chậm rãi nói.- Cho một ngự trù trẻ một ngàn lượng bạc, bí mật đưa ra khỏi cung, nói là đã đánh chết. Còn ngươi, sau này làm việc cho bản cung.

Ngự trù kia ngẩng lên, dường như không tin những gì mình đang nghe. 

- Từ ngày mai, bản cung sẽ cho người theo dõi gia đình người. Nếu ngươi làm tốt, bản cung sẽ cho con ngươi đi học, thậm chí nâng đỡ. Nhưng nếu ngươi làm bản cung thất vọng...- Khả Vi khẽ nheo mắt. 

- Vâng vâng. Nô tài tuân mệnh. Nô tài dù có chết cũng không làm trái lời nương nương.- Ngự trù kia dập đầu. 


Khả Vi lại nhìn lên hai thái giám đang giữ ngự trù kia.

- Thông tin về người nhà của các ngươi, mạng của các ngươi, đều nằm trong tay bản cung. Đừng bao giờ, để bản cung phát hiện ra các ngươi có tâm tư khác.

Hai thái giám kia đột nhiên lạnh sống lưng, hoảng hốt quỳ xuống. 

- Nô tài không dám. 

- Đi đi. Làm cho tốt việc bản cung nói.

- Nô tài cáo lui. 

Nói xong, cả ba người đều lui. 

Tối hôm đó, tin tức quý phi bị một ngự trù mới vào cung hạ độc truyền đi khắp tam cung lục viện. Dạ Quân siết chặt tấu chương trong tay một lát, sau đó lại buông lỏng. 

- Hoàng thượng, người không định tới thăm quý phi sao?- Từ công công dè dặt hỏi. 

- Truyền Vân thái y của thái y viện tới khám cho quý phi. Cần thứ gì cứ dùng.- Dạ Quân nói. Kế đó tiếp tục phê tấu chương. 

Từ công công sửng sốt, nhưng lại không dám nói gì, cuối cùng vẫn rời đi.

- Hoàng thượng thực sự không tới thăm quý phi?- Thục phi hỏi tỳ nữ thân cận của mình. 

- Phải a chủ tử. Hoàng thượng chỉ cho truyền thái y. Mà quý phi lại không hề biết điều, đóng cửa không cho thái y vào khám. Đây chính là ép hoàng thượng tới a.- Tỳ nữ kia cười. 

- Hừ. Ngự trù kia cũng giỏi thật. Vậy mà có thể giá họa được cho một kẻ khác. Xem ra, bản cung sau này cũng không cần tìm người mới.- Thục phi cười cười.- Đi. Chúng ta đi tìm hoàng hậu nương nương. 

- Vâng.- Tỳ nữ kia đỡ Thục phi đứng dậy. 

Đột nhiên, trước mắt Thục phi tối sầm. Nàng ta lảo đảo, sau đó ngã xuống đất trong tiếng gọi của tỳ nữ. 

- Chủ tử. Vì sao hoàng thượng không tới thăm người a...- Mân Hoa buồn bã.

- Trông bản cung giống trúng độc sắp chết cần người thăm sao?- Khả Vi đang chống đẩy lắc đầu. 

- Chủ tử. Người đừng làm mấy trò này nữa a. Nhìn xem, cánh tay đều thô.- Mân Hoa cằn nhằn. 

Khả Vi nhướn nhướn mày, không đáp. 

Đột nhiên, một thái giám chạy vào bẩm báo.

- Chủ tử, chủ tử. Thục phi mang thai rồi.

- Gì?- Mân Hoa trợn mắt.- Thục phi hại chủ tử chúng ta không thể hoài thai, vậy mà giờ lại có thai rồi? Ông trời có mắt không?

- Rồi sao?- Khả Vi đứng dậy lau mồ hôi. 

- Hoàng thượng đã ở đó cả nửa ngày, còn ban không ít đồ quý giá.- Thái giám kia kể. 

- Còn nữa không?- Khả Vi hỏi. Nàng hoàn toàn không thấy Dạ Quân quan tâm tới đứa con tương lai của mình thì có gì sai. 

- Chủ tử. Sao người không lo chút nào thế?- Mân Hoa tới là hết cách với chủ tử nhà mình. 

- Có cái gì phải lo?

- Chủ tử. Người nói hai tháng hoàng thượng sẽ tới. Thế nhưng hiện tại Thục phi có thai rồi, hoàng thượng sẽ nhớ tới chúng ta sao?

Khả Vi im lặng một lát. Kế đó, nàng khẽ híp mắt. 

Sẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận