Vi Quang



Edit by An Nhiên

Tết nguyên tiêu trôi qua, vậy là tết âm lịch cũng đã qua hết, Tiểu Ninh đi học trở lại.

Sau khai giảng Tiểu Ninh lại càng bận rộn, ban ngày phải lên lớp, thỉnh thoảng không có lớp cũng phải vội vàng làm bài tập, buổi tối còn đi làm thêm, cậu làm thêm ở một tiệm trà sữa trên phố sinh viên ngoài trường vào thứ hai, ba, năm, bảy; hai, tư, sáu thì dạy gia sư tại nhà. Chút xíu thời gian nghỉ ngơi còn lại thì toàn bộ dùng để học, duy trì xếp hạng để giành được học bổng hạng nhất cũng thật không dễ.

Sau đó Chu Húc lại hỏi cậu một lần, có muốn đi xem phim hay không. Buổi tối Tiểu Ninh phải làm thêm, hiển nhiên không có thời gian đi. Trước kia cậu cũng sống như thế này, dùng bận rộn lấp kín thời gian của mình. Nhưng bây giờ bắt đầu cảm thấy có chút phiền não, bận quá rồi, không có cả thời gian để gặp Chu Húc nữa.

Tối thứ ba trước lúc ngủ, Tiểu Ninh nhận được điện thoại của Chu Húc, nói cậu để quên sách Tiếng Anh ở nhà hắn, Chu Húc sẽ mang qua cho cậu. Kỳ thật chờ đến Chủ nhật Tiểu Ninh qua lấy là được rồi, cậu cũng không vội dùng quyển sách đó, nhưng trong lòng cậu lại rất muốn gặp Chu Húc, liền giấu suy nghĩ của mình mà nói được.

Sáng thứ tư vừa tỉnh dậy, Tiểu Ninh liền có phần hưng phấn, tâm tình cũng đặc biệt tốt. Buổi sáng học xong, lúc ở căng tin ăn cơm, bạn học hỏi có phải cậu yêu rồi không.

Tiểu Ninh sợ hãi cả kinh, hỏi cậu ta sao lại nói vậy.

Bạn học nói: “Nhìn cậu mặt mày hớn hở thế kia, yêu thật rồi hả? Ai thế? Hoa khôi của khoa?”

Tiểu Ninh ngoại hình đẹp mắt, trong khoa có không ít nữ sinh thầm mến cậu. Đại học không ai biết hoàn cảnh gia đình cậu, chỉ biết cậu nhận trợ cấp sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, hằng ngày đều đi làm thêm, vậy mà vẫn có thể giành học bổng hạng nhất. Rất nhiều nữ sinh đều yêu thích, tán thưởng một nam sinh: Gia đình điều kiện không tốt, thế nhưng sống rất đúng mực, không hề oán hận, nỗ lực phấn đấu tiến lên, quan trọng nhất là, còn rất đẹp trai.

Ai mà biết Tiểu Ninh bên ngoài nạm ngọc bên trong bông rách, căn bản không phải là người nỗ lực phấn đấu bằng chân đi trên đất gì, mà lại là gia hỏa nông cạn vì muốn mau chóng bắt được nam nhân mà có thể hiến cái mông của mình.

Tiểu Ninh lắc đầu, không trực tiếp trả lời vấn đề của bạn học, thần bí khó lường nói: “Tớ không thích bạn cùng tuổi, không đủ thành thục.”

Bạn học trợn mắt há mồm.

Buổi chiều thời điểm học môn *tư tưởng, Tiểu Ninh đã không còn lòng dạ nào mà nghe giảng, muốn gửi tin nhắn lại sợ quấy rầy Chu Húc làm việc, liền ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đếm thời gian chờ chuông tan học.

(tư tưởng: nguyên văn là Mao khái, ý nói môn tư tưởng Mao Trạch Đông và đại cương hệ thống lý luận đặc trưng chủ nghĩa xã hội khoa học Trung Quốc, như mấy môn tư tưởng Mác Lê nin bên mình học ấy =)))

Đến năm rưỡi rốt cuộc cũng tan học, Tiểu Ninh thu dọn cặp sách xong liền chạy vội ra khỏi lớp. Cậu đã nhắn Chu Húc ở cổng trường là vào sân nhỏ chờ cậu, Tiểu Ninh 5h45 tan học, bảy giờ phải đi làm thêm.

Chu Húc đã sớm chờ ở sân nhỏ, trời đã tối hẳn, có lẽ vì để Tiểu Ninh nhìn thấy mình nên Chu Húc đứng ở dưới một chiếc đèn đường. Tiểu Ninh chạy tới, hỏi: “Sao anh đến sớm vậy? Đã chờ lâu rồi sao?”

Chu Húc cười nhìn cậu giống tiểu hài tử chạy không kịp thở, nói: “Vừa qua năm mới, bầu không khí không có tinh thần, mọi người đều tan làm sớm hết. Tôi vừa mới đến đây thôi, còn nghe thấy cả tiếng chuông tan học.”

Chu Húc đưa một túi nhỏ cho Tiểu Ninh, bên trong đựng sách Tiếng Anh của cậu. Tiểu Ninh nhận lấy, nhìn cũng không nhìn mà cất luôn vào trong cặp, cậu sợ Chu Húc lập tức muốn đi, vội nói: “Chắc anh vẫn chưa ăn cơm đâu ha? Em mời anh ăn cơm nhé!”

Tiểu Ninh vẫn chưa bao giờ mời Chu Húc ăn cơm.

Mỗi lần đều là Chu Húc trả tiền, sau khi Tiểu Ninh rời câu lạc bộ rồi, Chu Húc cũng không để Tiểu Ninh trả. Hắn biết Tiểu Ninh không có tiền, mỗi lần đều cẩn thận trả tiền trước.

Tiểu Ninh biết Chu Húc thận trọng, sợ hắn từ chối, lại nhanh chóng nói bổ sung: “Mời anh nếm thử đồ ăn của căng tin trường em, rau xào với cơm thịt bò chảo ăn vừa miệng lắm.”

Chu Húc vốn đang do dự, nghe thấy là đi căng tin ăn, quả nhiên liền đáp ứng.

Căng tin cách dãy nhà học một đoạn đường, đi tốn hơn mười phút. Chu Húc vừa đi vừa nói chuyện: “Trường em đẹp quá.”

Tiểu Ninh hỏi trước kia hắn học đại học ở đâu, Chu Húc nói tên một thành phố ở vùng duyên hải. Tiểu Ninh hâm mộ nói: “Tới bây giờ em vẫn chưa nhìn thấy biển, biển chắc là đẹp lắm.”

Chu Húc nói: “Mùa hè tôi với bạn học thường hay ra biển bơi, trường học đã quy định rõ là cấm đi, nhưng bọn tôi vẫn lén đi.”

Tiểu Ninh tưởng tượng bơi ở trong nước biển mênh mông xanh mát, tiếc hận nói: “Em không biết bơi.”

“Mùa hè sẽ dẫn em đi sân vận động thành phố học bơi.” Chu Húc nói, “Rất đơn giản, vào bể bơi liền biết bơi ngay.”

Tiểu Ninh lập tức vui vẻ, cậu thích nghe tất cả những câu “Lần sau” “Sau này” mà Chu Húc nói.

Trong căng tin người không tính là nhiều, năm giờ tan học mọi người đã sớm ăn xong. Tiểu Ninh để Chu Húc đi tìm chỗ ngồi, bản thân mình thì đi gọi hai phần cơm thịt bò chảo.

Thịt bò rán được bày trên cơm trắng nóng hổi trong chảo, rưới nước sốt hạt tiêu đen, hòa với mùi thơm cà rốt ớt xanh xào, mỹ vị đến mức làm cho người ta chảy nước miếng.

""

Tiểu Ninh cao hứng bưng hai phần cơm tới, còn lấy canh cà chua trứng, sau khi ngồi xuống Chu Húc liền nói: “Thật là thơm.”

Tiểu Ninh liên tục gật đầu: “Món ngon nhất ở căng tin này chính là cơm thịt bò chảo, một phần hai mươi tư đồng, mỗi lần thi xong được hạng nhất em đều thưởng cho mình ăn một lần.” Nói xong múc một muỗng cơm thịt bò há miệng thật lớn nuốt vào, Tiểu Ninh đang ăn ngon, ngẩng đầu thấy Chu Húc nhìn cậu thật sâu, ánh mắt chăm chú đến đáng sợ.

Tiểu Ninh đột nhiên có chút xấu hổ, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy? Trên mặt em dính cơm?” Dứt lời liền sờ lên mặt mình.

Chu Húc cười lắc đầu, bắt đầu ăn cơm thịt bò. Hắn chậm rãi ăn vài miếng, lại nhai nhai thật kỹ, một lát sau nói: “Món này không khó làm lắm, em nói thích, lần sau tôi sẽ làm cho em ăn.”

Tiểu Ninh thoáng cái liền hiểu ý Chu Húc, trái tim “Bịch” một cái đập thật mạnh. Cậu không hề ham ăn, một phần cơm thịt bò đối với cậu mà nói không tính là quá hấp dẫn, thi xếp hạng nhất liền thưởng cho mình, chỉ là vì khoảng cách giành được học bổng loại nhất lại gần thêm một bước, có chút cao hứng mà thôi. Dù có bắt cậu vĩnh viễn không được ăn cơm thịt bò, cậu cũng sẽ chẳng hề mảy may suy nghĩ, cậu cũng không phải đứa trẻ muốn thứ gì thì phải có được thứ đó.

So với cơm thịt bò, cậu càng muốn sự quan tâm, và tình yêu của Chu Húc hơn.

Thế nào cũng phải có được.

Hai người ăn cơm xong thì đã là sáu rưỡi. Tiểu Ninh nhìn thời gian trên điện thoại, luyến tiếc nhưng lại không có cách nào khác, nói: “Em phải đi làm rồi, ca bảy giờ…”

Chu Húc hỏi cậu làm ở đâu, Tiểu Ninh trả lời hắn là ở ngay phố sinh viên ngoài trường.

“Chúng ta từ từ đi qua đó.” Chu Húc nói, “Liệu em có mệt quá không? Buổi tối làm đến khi nào?”

“Mười rưỡi.” Tiểu Ninh trả lời, “Không đâu, mười một giờ em về liền đi ngủ, hôm sau lại đi học như thường lệ, tinh lực dư thừa luôn.”

Chu Húc không nói thêm gì nữa, hai người từ nhà ăn đi ra, thong thả tản bộ ở trong sân trường.

Thời tiết mặc dù lạnh, song trên đường vẫn có rất nhiều đôi tình nhân, cách một kì nghỉ đông, lúc này hận không thể dính cùng một chỗ, từng cặp tay trong tay, gắt gao dán sát vào nhau.

Hai tay Tiểu Ninh để ở trong túi quần, vụng trộm liếc qua Chu Húc, cậu cũng muốn nắm tay Chu Húc, nhưng không dám.

Bọn đi hơn mười phút, lúc đến tiệm trà sữa thì vừa vặn bảy giờ.

Tiểu Ninh nói: “Anh trở về đi, lái xe cẩn thận một chút.”

Chu Húc gật đầu: “Em vào đi.”

Người làm ca trước đã sớm kiễng chân trông ngóng Tiểu Ninh, chờ để đi ăn cơm. Tiểu Ninh vẫy vẫy tay với Chu Húc, quay người tiến vào trong tiệm. Tiểu ca thu ngân làm cùng ca với Tiểu Ninh thấy cậu đã đến, hỏi han cậu.

“Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ.”

Tiểu Ninh đang quấn tạp dề ô vuông màu cà phê trong tiệm, chợt nghe thấy tiếng tiểu ca thu ngân hùng khí mười phần chào: “Chào buổi tối, xin hỏi ngài muốn uống gì ạ? Hôm nay món đặc biệt của cửa hàng chúng tôi là ca cao nóng!”

Khách hàng có lẽ đang lật xem menu, không ai trả lời, tiểu ca thu ngân liến thoắng giới thiệu cái này lại giới thiệu cái kia, một hồi lâu, khách hàng mới nói: “Cho một trà sữa trà xanh, không thêm gì nữa.”

Tiểu Ninh kinh ngạc quay đầu lại, trông thấy Chu Húc mất tự nhiên đang đứng ở trước quầy, bị tiểu ca thu ngân quấn lấy. Tiểu ca thu ngân hỏi hắn: “Thật sự không thêm gì ạ? Trân châu của chúng tôi ăn rất ngon nha, là làm thủ công, dừa cũng ăn rất ngon…”

Chu Húc liên tục xua tay: “Không thêm gì nữa.”

Tiểu Ninh nén cười, bắt đầu làm trà sữa trà xanh.

Trong lúc tiểu ca thu ngân vẫn còn đang lải nhải giới thiệu trân châu, dừa quả, khoai môn viên, đậu đỏ các loại topping vân vân trong tiệm thì Tiểu Ninh đã sắp pha xong một cốc trà sữa nóng, còn thiếu bước cho đường.

“Xin chào, đây là trà sữa trà xanh của ngài, không thêm trân châu.” Tiểu Ninh bặm môi nín cười, đưa trà sữa qua, giải cứu Chu Húc.

Chu Húc thả lỏng, tiếp nhận trà sữa, uống một ngụm, đột nhiên nói: “Rất ngon.”

Tiểu Ninh thấy hắn đã thuần thục trưởng thành như vậy lại cầm một cốc trà sữa dễ thương mà học sinh hay cầm trong tay, rõ ràng không quen uống thứ này lại vẫn nói uống ngon, lập tức rất muốn ôm hắn một cái.

Chu Húc nhìn cậu một cái, ý bảo phải đi.

Tiểu Ninh gật gật đầu.

Bóng dáng Chu Húc đến lúc đi qua góc phố liền không thấy được nữa.

Tiểu ca thu ngân kỳ quái hỏi: “Cậu đang nhìn gì thế?”

“Nhìn người yêu của em.” Tiểu Ninh nói.

“Cái gì?!” Tiểu ca thu ngân bát quái lao ra khỏi quầy, nhìn xung quanh cửa tiệm, “Ở đâu? Ở đâu? Là ai?!”

Tiểu Ninh quay người đi thu dọn dụng cụ pha trà sữa, cười nói: “Đã đi xa rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui