Vì Sao Đêm Ấy


“Đệ tử tuân lệnh.”
Nghe lời này, Việt Vô Kỳ im lặng bước xuống bậc thang.

Nhiễm Duyệt thấy vậy cũng đi xuống cùng.

Thần Tiêu đang định đuổi theo, Nhiễm Duyệt lại giơ tay cản, lắc đầu với chàng.

Thần Tiêu dừng bước, đưa mắt nhìn theo hai người bước xuống.
Hai người đứng yên giữa quảng trường, không nói, lạnh lùng mặt đối mặt nhau.
Rốt cuộc, Nhiễm Duyệt cất lời trước, ôm quyền thưa: “Mong Đàn chủ dạy bảo.”
Việt Vô Kỳ cúi đầu hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho Linh phữu trong tay mình: “Tuyệt Trảm.”
Ngay sau tiếng lệnh, Linh Phữu khẽ chấn động, những thanh kiếm đen nhánh tràn ra khỏi phữu.

Các thanh kiếm đan cài nhau, dày đặc như lưới, nhất thời che khuất cả bầu trời.

Một tràng cười chợt rộ, kiếm tản mát theo nụ cười, lộ ra hình dáng thực – xiềng xích đen đặc, to bằng miệng chén, trói chặt một người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông này, đương nhiên Nhiễm Duyệt nhận ra: Chiến linh của Việt Vô Kỳ, Tuyệt Trảm.
Tuyệt Trảm cười, cười cực kỳ giòn giã.

Hắn giương mắt nhìn Nhiễm Duyệt, nụ cười cũng lây nhiễm vào giọng nói: “Ngu xuẩn, ở đâu cho ngươi cái tự tin có thể ngăn ba chiêu của ta?”
Ngày đó đối chiến với ma vật Cức Thiên phủ, mới trông thấy từ xa.

Nay hắn ngay trước mắt, Nhiễm Duyệt mới cảm thấy sát khí nồng như băng đá đâm xuyên qua da thịt khiến nàng không tự chủ run rẩy.
Chuyện đã tới nước này, há có thể sợ hãi?
Nhiễm Duyệt thầm cắn răng, nắm quyền, ổn định cõi lòng bất an.

Nàng nâng cánh tay, song chưởng giao điệp, nói với Tuyệt Trảm: “Tung chiêu đi.”
Tuyệt Trảm cười khẽ, liếc nhìn Việt Vô Kỳ.

Việt Vô Kỳ lạnh lùng quẹt tay, buông lỏng xiềng xích ở cánh tay phải của hắn.
“Hah…” Tuyệt Trảm giật giật cổ tay, “Rốt cuộc vẫn không nỡ hả?” Lúc hắn cười, còn lộ ra răng nanh, đôi mắt nheo lại có phần biếng nhác.

Hoàn toàn không có ý đánh nhau nhưng lại vô cùng nguy hiểm.

Hắn chậm rãi nâng cánh tay lên, nhiếc móc: “Đúng là đồ đáng ghét.” Lời vừa dứt, hắn đã vung tay lên.

Lưỡi kiếm sáng lóe tựa vầng trăng non, đâm thẳng về phía Nhiễm Duyệt.
Đòn đánh quá đột ngột, lúc Nhiễm Duyệt có phản ứng kịp, kiếm đã gần ngay trước mắt.

Nàng cố trấn định, lùi về sau mấy bước, hai tay chống lên.

Lá chắn vô hình mở ra ngay tức khắc.

Khi lưỡi kiếm va chạm với lá chắn, tiếng động chói tai vang lên.

Cơn đau nhói dọc theo bàn tay tới cánh tay rồi bả vai, Nhiễm Duyệt cuống quýt cắn chặt răng.
Không được, như vậy thì không thể ngăn được.
Nhiễm Duyệt ý thức được điểm này lại tiếp tục lùi về sau mấy bước.

Nàng hít sâu một hơi, từ từ rút tay phải về sau đó tụ lực đánh ra một chưởng vào tay trái.
“Điệp!”
Sau một tiếng này, ba lớp lá chắn mở ra.

Âm thanh chói tai vang lên không ngớt, ánh sáng chói lòa xen lẫn bụi mù ùn ùn tản ra, cho tới khi tất cả tan hết, kiếm đều bị chặn hết.

Sống lưng Nhiễm Duyệt dựng thẳng, nàng cố đè xuống tiếng thở dốc trong giọng nói của mình, cất cao giọng hô: “Chiêu thứ nhất.”
Tình thế tiến triển như vậy làm Tuyệt Trảm lại cười tiếp.

Hắn dùng cánh tay tự do duy nhất của mình bắt lấy xiềng xích quấn quanh mượn lực lôi người mình ra.

Xiếng xích xé rách quần áo hắn, mài vào da hắn nhưng hắn không màng tới.

Cho tới khi toàn bộ vai phải được lôi ra, hắn giơ tay chỉ về phía Nhiễm Duyệt, hỏi Việt Vô Kỳ: “Có thể giết chết nàng ta không?”
Trên bậc thang, Ninh Sơ nhìn chiến cuộc, rốt cuộc vẫn không thể kìm lòng.

Tuy Nhiễm Duyệt đỡ được chiêu thứ nhất nhưng anh ta có thể thấy rõ, chân nàng khẽ run, cánh tay cũng không thể co duỗi tự nhiên, chắc chắn là do đau đớn.

Bí quyết thiết trướng của nàng có mạnh nhường nào cũng phải căn vào thời cơ thích hợp, nay đối kháng trực diện, nào có phần thắng? Anh ta quay lại, ôm quyền tâu với Ngọc Điệt chân nhân, “Sư tôn, Nhiễm Duyệt…”
Ngọc Điệt chân nhân giơ tay lên ngăn cản lời anh ta sắp nói: “Ta biết con muốn nói gì nhưng đã chấp nhận tỷ thí thì phải chấp nhận việc thắng thua.

Nếu ta ngăn cản, chẳng phải đã xem thường con bé sao?” Chân nhân nói tiếp, “Vả lại, lần này Trấn Minh đàn chủ hạ quyết tâm áp chế nó, nếu không có một kết thúc, ắt không dừng tay.”
“Nhưng dù sao đó cũng là một Thần tôn!” Ninh Sơ biết là mạo phạm nhưng vẫn cất lời, “Người mang xác phàm sao có thể chống đỡ với một Thần tôn? Cứ coi là áp chế nhưng nếu tổn thương tới tính mạng thì sao?”
Ngọc Điệt chân nhân lên tiếng: “Ý của Trấn Minh Đàn chủ, ta đã rõ.

Thần tôn rất mạnh, cũng có thể sánh với ma vật.

Nay nàng ta đã hạ thủ lưu tình nhưng ngày khác trên chiến trường, ma vật nào có hạ thủ lưu tình? Yên tâm, nếu thật sự có nguy hiểm, tự ta sẽ xuất thủ.”
Ninh Sơ cân nhắc một lát, đưa ra đề xuất: “Vậy mong sư tôn để đệ tử trợ chiến.

Nhiễm Duyệt lấy một địch hai, nói cho cùng vẫn không được công bằng.”
Ngọc Điệt chân nhân nghe xong cười một tiếng, đáp: “Chiến linh và chủ nhân vốn là một thể, sao có thể nói là lấy một địch hai.

Con đừng phiền nhiễu nữa, cứ yên lặng xem thôi.”
Ninh Sơ vẫn không thể nào yên tâm, đang định tiếp tục cất lời đã nghe Thần Tiêu đứng bên nói trước: “Cho nên ta nên sóng vai tác chiến cùng chủ thượng đúng không?”
Ninh Sơ nghe vậy, cau mày thở dài.

Anh ta tiến lên đã là “thêm phiền” rồi huống hồ là Thần Tiêu vốn mất đi toàn bộ năng lực.

Nhưng không để anh ta kịp lên tiếng khuyên can, Ngọc Điệt chân nhân đã cười đáp: “Đúng vậy.”
Nhận được câu trả lời này, Thần Tiêu gật đầu, nâng kiếm tiến lên.
“Sư tôn!” Ninh Sơ quả thực không biết nên làm sao.
Ngọc Điệt chân nhân vẫn mang nụ cười mỉm, nói với Ninh Sơ: “Ninh Sơ à, chiến linh là căn cơ lập phái của Linh Túc cung cũng chính là nhược điểm lớn nhất của Linh Túc cung.

Có người do gọi được chiến linh mạnh mà kiêu ngạo lười biếng, có người do không thể gọi được chiến linh mạnh mà mất ý chí.

Cho nên đệ tử Linh Túc cung có tới trăm ngàn nhưng kẻ đạt được thành tựu lại quá ít ỏi.

“Chiến linh và chủ nhân vốn là một thể” – những lời này nói dễ hơn làm.

“Sóng vai tác chiến” cũng vậy…”
Ninh Sơ nghe giọng ông tràn đầy thở than, trong lòng cũng không khỏi cảm khái.

Anh ta không nói nữa, xoay người nhìn trông chiến cuộc.
Trên quảng trường, Nhiễm Duyệt đang chờ đợi chiêu thứ hai của Tuyệt Trảm, lại thấy Thần Tiêu bước xuống.

Nàng không khỏi hoảng hốt, hét to với chàng: “Đừng tới đây!”
Nghe tiếng nàng, Tuyệt Trảm quay lại, lúc trông thấy Thần Tiêu, hắn nhếch mày, cười khinh miệt: “Lại thêm một đứa muốn chết?”
Nhiễm Duyệt chỉ muốn tiến lên chặn Thần Tiêu nhưng lại bị lớp lớp xiềng xích ngăn cản, nhất thời không khỏi nóng nảy.
Việt Vô Kỳ hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Thần Tiêu, “Đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Thần Tiêu cúi đầu, ôm kiếm vái chào, lời của chàng vẫn nhất mực ôn hòa: “Đắc tội.”
Hành động này khiến Việt Vô Kỳ cảm thấy khó hiểu.

Một chiến linh mất đi linh lực, sở hữu thân xác vừa quen với cử động, chỉ bằng một kẻ như vậy, làm sao “đắc tội” nổi cô ta? Trái lại còn làm cho người ta không biết nên cười chê hay cảm thông.

Cô ta không muốn tốn sức để ý tới chàng, bèn quay đi, nói: “Quay về đi.”
Nhưng vào khoảnh khắc cô ta xoay người lại, trường kiếm của Thần Tiêu đã rời khỏi vỏ, đâm thẳng vào sau lưng Việt Vô Kỳ.
Việt Vô Kỳ không ngờ Thần Tiêu lại có thể đánh lén, may mà chiêu kiếm này không đủ tốc độ và lực đạo, cô ta kịp thời tránh đi, cau mày trách mắng: “Càn rỡ!”
Thần Tiêu không đáp, chỉ một lòng tấn công.
Kiếm pháp nhập môn, không thể quen thuộc hơn nữa.

Việt Vô Kỳ không thèm đón đỡ, chỉ nhẹ nhàng né tránh.
Tuyệt Trảm thấy vậy, không nhịn được tiếng cười mỉa, giơ tay lên.

Nhưng không để cánh tay hắn kịp nâng lên toàn bộ, đã bị khóa kín bởi một sức mạnh từ đâu tới.

Hắn cau mày, chỉ thấy vô số lá chắn nhỏ như lớp vây (Lân) đã bám vào trên cánh tay, tuy chỉ là vật vô hình trong suốt nhưng chúng hấp thụ ánh sáng, tựa như một lớp băng đục ngầu.
“Chớ phân tâm, đối thủ của ngươi là ta.” Nhiễm Duyệt cất lời nói như vậy.
Tuyệt Trảm giật giật cánh tay, làm những lá chắn nho nhỏ kia va chạm vào nhau vang lên tiếng động nhỏ vụn, “Mi không biết ta ghét bị người khác khóa lắm sao?” Lúc nói ra lời này, biếng nhác ban đầu của hắn đã bị quét đi sạch ráo, sát khí lộ ra nơi tròng mắt.
Nhiễm Duyệt thấy bất an, càng thêm cảnh giác, dốc toàn lực khóa kín hành động của hắn.
Bên kia, sự kiên nhẫn của Việt Vô Kỳ đã bị mài mòn hết.

Trong khi liên tục tránh né, cô ta dần dần phát hiện ra một việc.

Chiêu kiếm của Thần Tiêu đang điều chỉnh theo động tác của cô ta, chỉ là kiếm pháp nhập môn đơn giản nhưng chiêu thức tiếp nối chiêu thức lại có chỗ biến đổi.

Chàng không chỉ là đơn thuần tấn công mà là đang học tập trong tấn công.

Việt Vô Kỳ thoáng kinh ngạc.

Trong một chớp mắt cô ta lơi lỏng do kinh ngạc, Thần Tiêu chuyển mũi kiến từ trên thành dưới, cắt đi một vạt váy của Việt Vô Kỳ.

Cô ta xấu hổ, vung kiếm ra, chặn lại mũi kiếm của Thần Tiêu.
Ngay vào khoảnh khắc Việt Vô Kỳ vung kiếm, Thần Tiêu mím môi mỉm cười, huy kiếm giương ngang, chặn lại chiêu kia, cười hô: “Chiêu thứ hai.”
Việt Vô Kỳ không khỏi ngẩn ra.

Cô ta vốn không muốn tổn hại Thần Tiêu nên chiêu kiếm đó không dùng toàn lực, bị chặn lại cũng không lấy gì kỳ lạ.

Lại không ngờ Thần Tiêu mưu mẹo như vậy, làm cô ta lãng phí một chiêu vô ích.
Trông thấy Việt Vô Kỳ lặng im không nói gì, Thần Tiêu sực lo lắng, hỏi: “Chiến linh và chủ nhân vốn là một thể, cho nên đây cũng coi là chiêu thứ hai, đúng không?”
Việt Vô Kỳ nghe vậy, nhíu chặt chân mày, hất mũi kiếm của chàng ra, lùi sang bên.
Lúc này chợt nghe thấy tiếng Tuyệt Trảm cười phá lên, “Việt Vô Kỳ, ra là cũng có ngày cô bị người ta dạy dỗ lại, hahaha…”
Nghe những lời này, chân mày Việt Vô Kỳ giãn ra, cô ta khôi phục vẻ lạnh lùng, cao ngạo vốn có.

Quay lại cảnh cáo Tuyệt Trảm, mỉa mai: “Ngươi thì tốt hơn chỗ nào?”
Tuyệt Trảm cười, thở dài: “Haiz, nói cũng phải.”
Sau câu này, kiếm khí lạnh như băng tràn ra khỏi người hắn.

Kiếm khí chuyển động, phá vỡ những lá chắn nhỏ trên cánh tay hắn rồi chớp mắt xoáy tản ra.
Nhiễm Duyệt cảm thấy cánh tay bị thứ gì đó nhỏ xuống, lành lạnh, cúi đầu xuống, thì ra đó là máu.

Không đợi nàng xem xét kỹ, một cơn gió lạnh ùa tới cắt đứt một lọn tóc của nàng.
Nhiễm Duyệt không khỏi rét run, vội vận Bí quyết thiết trướng, cao giọng hô: “Thần Tiêu, cẩn thận!”
Tuy nói cẩn thận nhưng kiếm khí vô hình, muốn tránh có dễ vậy sao.

Thần Tiêu lui về sau mấy trượng vẫn không thể tránh khỏi phạm vi của kiếm khí.

Chưa đầy một lúc, người chàng đã trúng vài vết thương, màu đỏ máu loang trên quần áo.
Nhiễm Duyệt lâm vào âu lo, bất kể chướng ngại phía trước vẫn muốn tới bên chàng.
Thần Tiêu thấy nàng định bước tới, bèn ngăn lại: “Chủ thượng không cần lo lắng, kiếm khí này không tổn thương ta được.”
Đúng vậy, những chỗ bị kiếm khí cắt phải đều dược Thần Tang Kim Nhụy chữa lành chỉ trong chớp mắt.

Ngoại trừ vết máu thì hoàn toàn không có vết thương nào.
“Ha!!!”
Tuyệt Trảm cười khẽ một tiếng, sau đó kiếm khí mạnh hơn, quanh quẩn sát mặt đất.

Thần Tiêu cảm thấy đùi đau nhói, không thể không khuỵu xuống.

Chàng nhìn hai chân với vô số vết chém của mình, chống kiếm hòng đứng lên.

Ngờ đâu Tuyệt Trảm kéo theo xiềng xích, chớp mắt xuất hiện ngay trước mặt chàng.
“Thú thật, ta nhìn ngươi ngứa mắt từ lâu lắm rồi…” Tuyệt Trảm nhìn chàng chằm chằm, giọng nói lạnh lẽo tới thấu xương.
Thần Tiêu không hiểu địch ý của hắn, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.
“Nhìn dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của ngươi này, chậc chậc…” Tuyệt Trảm mỉa mai, “Sợ chủ nhân cắt đứt Linh ky cho nên giấu nanh giấu vuốt, nịnh nọt hết sức, làm cho người ta buồn nôn.

Sao? Sợ chết tới vậy à?!”
Theo lời của hắn, kiếm khí xoáy tới bả vai Thần Tiêu.

Cảm giác đau, nhức nhối tới rõ rệt nhưng không biết vì sao, chàng không muốn la lên.

Vì vậy chàng cắn chặt răng, kiềm chế những rên rỉ trong cổ họng thành một tiếng nghẹn ngào.
“Hừ.

Ngươi không cần chịu đựng thống khổ như vậy.

Cứ để ta hủy Thần Tang Kim Nhụy của ngươi đi, xem xem ẩn dưới cái xác này là kẻ hèn yếu nào!” Tuyệt Trảm vừa nói vừa vung tay ra chiêu.
Kiếm khí từ tứ phía ngưng tụ dưới đầu ngón tay hắn, sinh ra thứ ánh sáng chói mắt.

Thần Tiêu không muốn bị yếu thế nhưng dưới dưới ánh sáng sáng lòa đó, chàng nhắm hai mắt lại theo bản năng.
Kiếm khí lạnh lẽo, hai mắt nhắm lại chỉ còn bóng tối, giống như dưới đáy hồ Túc Tinh…
Đột nhiên tiếng vang ầm ầm lọt vào tai chàng.

Thần Tiêu bừng tỉnh mở choàng mắt, trông thấy Nhiễm Duyệt đứng trước người chàng, mở tung lá chắn phòng thủ.
Nhiễm Duyệt đỡ được kiếm chiêu của Tuyệt Trảm, phẫn nộ mắng hắn: “Không cho ngươi làm nhục huynh ấy! Cầu sống sợ chết là bản tính của chúng sinh, sao có thể chê bai nói người ta hèn yếu? Còn chấp niệm với hiện thế mới có thể đáp lại lời triệu gọi của Linh ky.

Hôm nay ngươi đứng được ở chỗ này chẳng phải cũng chứng minh là ngươi sợ chết sao?!”
Tuyệt Trảm cười nhạt, mắng: “Một kẻ phàm tục thì biết cái gì?”
“Không khéo rồi, ta đúng là hiểu đó!” Lòng tràn đầy phẫn nộ khiến Nhiễm Duyệt càng thêm gay gắt, quật cường.

“Ngươi không cần ra vẻ làm gì.

Chẳng phải ngươi không muốn bị Việt Vô Kỳ sai bảo sao? Vậy sao không quay về hồ Túc Tinh, tự hủy Linh ky đi? Ngươi cũng sợ chết tới vậy sao?”
“Tự hủy Linh ky giống như chiến linh đầu tiên của ngươi hả?” Tuyệt Trảm hờ hững đáp trả, “À, bởi vì chính mình vô năng nên lựa chọn trốn tránh.

Sao chiến linh của ngươi đều là phường hèn nhát cả thế?”
Lời vừa dứt, Nhiễm Duyệt không khỏi đau đớn.

Giờ mới ý thức được lời nói ra chẳng chừa ai, cuối cùng cũng tự đâm chính mình.

Nhưng bị người ta châm chọc như vậy có lý nào tiếp tục nhượng bộ, cho dù có tự dẫm lên chân mình cũng phải kiên trì tới cùng.
Hai tay vì tạo lá chắn phòng thủ quá lâu mà run rẩy mất tự chủ, giọng nói ra cũng run theo.

Nhưng sự kiên định trong cõi lòng thì không hề dao động.

Nhiễm Duyệt dùng sự kiên định dó chống đỡ, gằn từng tiếng: “Một kẻ không dám dốc toàn lực đối phó với ma vật nhưng ức hiếp đồng liêu lại chẳng thấy mệt như ngươi thì có mặt mũi gì giễu cợt Chiến linh của ta? Nói hèn yếu, nào ai bằng ngươi?!”
Tuyệt Trảm nghe vậy, cười một tiếng, tay tụ lực đẩy một cái.

Càng thêm nhiều kiếm quang hội tụ, đối đầu trực diện với lá chắn của Nhiễm Duyệt.
Nhiễm Duyệt chỉ cảm thấy áp lực đè nặng như núi, nếu cố gắng chống đỡ thêm nữa, e là tay cũng sẽ gãy.
Có nên dùng “Điệp” không? Nhưng khoảng cách gần như vậy chỉ sợ ba lá chắn còn chưa kịp mở ra nàng đã táng thân dưới lưỡi kiếm.

Nàng vốn có thể dùng “Lân” để khóa Tuyệt Trảm một lần nữa nhưng dưới tình hình này, nàng không đủ sức làm… Bí quyết thiết trướng 12 thức, còn thức nào có thể vãn hồi cực cảnh hôm nay?
Trong lúc chật vật suy nghĩ, lá chắn bảo vệ đã xuất hiện vết nứt.

Hai cánh tay nàng không ngừng run rẩy, người bị đẩy về sau từng chút một.

Tuyệt vọng và bất cam cùng ùa tới, giục giã nàng mù quáng không buông.
Không thể thua! Không thể thua! Không thể thua!
Nàng nghe lòng mình réo rắt thét gào.
Dẫu có gãy cả hai cánh tay này cũng không thể để thua hai người kia!
Ngay tại lúc nàng quyết tâm dốc toàn lực, lưng nàng chợt dựa vào một lồng ngực ấm áp.
Thần Tiêu?
Thần Tiêu đứng sau lưng nàng, giơ hai tay lên tựa như nàng, chống đỡ lá chắn khỏi nguy cơ tràn ngập.

Chàng không biết gì về Bí quyết thiết trướng, làm vậy cũng chẳng có ích gì.

Nhưng vào lúc cánh tay chàng giơ lên, Nhiễm Duyệt chợt thấy nhẹ bớt, như thể áp lực từ kiếm quang ngoài kia đã thực sự yếu bớt đi vậy.
“Chủ thượng.” Thần Tiêu cất lời, giọng chàng vẫn luôn luôn dịu dàng, “Ta đếm tới ba, chủ thượng giải trừ lá chắn, lui về sau lưng ta nhé.”
Nhiễm Duyệt thoắt ngơ ngẩn nhưng một chớp mắt sau, sắc mặt nàng trắng bệch, nàng hét to với chàng: “Không thể!”
Thần Tiêu dự liệu được phản ứng của nàng, cười khuyên: “Chủ thượng đừng lo, kết quả tệ nhất cũng chỉ là Thần Tang Kim Nhụy bị hủy thôi.

Đây là chiêu cuối cùng rồi, chặn được nó, chúng ta sẽ thắng.”
Vào khoảnh khắc ấy, mọi tiếng động vốn ầm ĩ trong lòng Nhiễm Duyệt bỗng hóa lặng thinh, ngay cả thế giới cũng lặng thinh không còn tiếng.

Nàng không nghe thấy tiếng Thần Tiêu đếm ngược, không nghe thấy tiếng Tuyệt Trảm giễu cợt, không nghe thấy tiếng lá chắn bảo vệ của mình hoàn toàn vỡ vụn…
Sau đó thế giới lại khôi phục sự ồn ào náo động của nó.

Khoảnh khắc kiếm quang đột phá lá chắn phòng thủ, tất cả đã là quá muộn.

Trông thấy nàng chưa kịp lui về phía sau, Thần Tiêu lao tới ôm nàng vào lòng, cố hết sức chặn lại toàn bộ tổn thương thay nàng.

Xung lực rất mạnh đẩy hai người văng ra xa vài trượng, nặng nề ngã xuống đất.
Tai nàng lại chợt yên tĩnh trong chớp nhoáng, Nhiễm Duyệt chỉ thấy đầu óc ong ong, rối loạn.

Ngay cả suy nghĩ cũng bị cơn rối loạn nuốt chửng, tới khi Thần Tiêu đỡ vai nàng, gọi nàng mấy lần, nàng mới tỉnh táo lại.
“Chủ thượng, bị thương ở đâu?” Thần Tiêu ân cần hỏi.
Lúc này Nhiễm Duyệt mới phát hiện, thực ra nàng không hề bị kiếm quang gây thương tích gì.

Nhìn sang Thần Tiêu, tuy không thấy vết thương nhưng quần áo tả tới chứng tỏ thương thế vô cùng thảm thiết.
Cả hai đã thua.

Thua hoàn toàn.
Nàng không thể tả được cảm xúc của mình, so với không cam lòng đó là cảm giác ưu tư nặng nề trong lồng ngực, đó không phải là bất lực cũng chẳng phải chán nản …
Tuyệt Trảm nhìn dáng vẻ thất bại của họ, quay người lại, nói: “Nhàm chán, trở về!”
Tiếng nói vừa dứt, hắn đã hóa thành kiếm quang, nhập vào Linh phữu trong tay Việt Vô Kỳ.
Việt Vô Kỳ cất Linh phữu đi, chậm rãi bước tới trước người Nhiễm Duyệt.

Thần Tiêu thấy nàng ta tới, không khỏi khẩn trương, vội gượng người dậy, bảo vệ trước người Nhiễm Duyệt.
“Đã qua ba chiêu, ta sẽ không xuất thủ nữa.” Việt Vô Kỳ lạnh nhạt giải thích.
Thần Tiêu nghe nàng ta nói vậy, thở phào nhẹ nhõm, cười đáp: “Đa tạ.”
Việt Vô Kỳ gật đầu, dời mắt sang phía Nhiễm Duyệt.

Nhiễm Duyệt cúi thấp đầu, tóc lòa xòa che đi mắt nàng, xem chừng thực sự sa sút tinh thần.
“Ngươi đã hiểu được chưa?” Việt Vô Kỳ lạnh lùng nói, “Không cam lòng thì sao? Mạnh là mạnh, yếu là yếu, không thể chỉ dựa vào tình cảm và vận mệnh là có thể thay đổi.

Càng buồn cười hơn, ngươi không phải thua ở vấn đề mạnh yếu mà là thua ở tính thiếu quả quyết của mình.

Lúc phải buông tay thì nên buông tay.

Cứ khăng khăng níu giữ chỉ tổ hành hạ lẫn nhau.

Ngươi đã trải qua một lần rồi, sao vẫn không nhận ra?”
Nhiễm Duyệt bị những lời này gợi lại nỗi đau cũ, nàng ngước mắt lên, phẫn hận trừng Việt Vô Kỳ nhưng chẳng thể nói nên lời gì.
Việt Vô Kỳ nhìn nàng, gương mặt lạnh nhạt lộ ra nét muộn phiền man mác, “Nếu lúc ấy ngươi chấp nhận cắt bỏ Linh ky, cậu ta chỉ là lại trở về hồ Túc Tinh lần nữa thôi.

Sau này đạo hạnh tinh tiến hơn, lại có thể luyện thành Linh ky gọi ra chiến linh tốt hơn, có lẽ còn có duyên gặp lại.

Nhưng ngươi lại không muốn …” Việt Vô Kỳ nói rất chậm, chậm tới mức mỗi chữ tựa như nặng tới ngàn cân, “Là ngươi buộc cậu ta tan thành cát bụi.

Nay lại tiếp tục dẫm lên vết xe đổ đó? Chẳng lẽ lần này ngươi cũng phải chờ thêm một người nữa nhảy vào hồ Túc Tinh sao?”
Nghe lời này, hai mắt Nhiễm Duyệt chua xót, trực rơi lệ.
Bấy giờ, Ngọc Điệt chân nhân phi thân xuống, đứng giữa ba người, nói với Việt Vô Kỳ: “Được rồi, thắng bại đã phân, cần gì phải nhiều lời.” Ông dứt lời, quay sang nói với Nhiễm Duyệt: “Nhiễm Duyệt, con đã thua, lần này ở lại canh giữ đỉnh Thần Dục…”
Nhiễm Duyệt đâu còn khả năng đáp lời.

Trông thấy Việt Vô Kỳ phất tay áo rời đi, nàng không thể kìm được nước mắt, xung quanh chỉ còn lại cảnh tượng mơ hồ…

Tác giả: Chào mọi người!
Mình đã quay lại rồi đây!
Chương này tuy hầu hết đều là đánh nhau nhưng khó viết thật đấy!!!
Để viết được chiêu thứ nhất sao cho trôi chảy, mình nghĩ hết ba ngày …
Để vai chính chống được chiêu thứ hai, mình lại nghĩ hết ba ngày nữa…
Để vai chính thua chiêu thứ 3 không tới mức quá thảm, mình lại nghĩ thêm 3 ngày …
Vì vậy nên…
Khụ khụ
Na Chích: ta PIA (đá)
Tóm lại, mặc dù chương có chỗ hấp tấp vội vàng nhưng có thể đăng lên được đã là thành công của mình rồi.
Chương này muốn nói với mọi người một điều: trả giá quá nhiều và nhân nhượng quá nhiều sẽ khiến mình bị áp lực.
Chương sau, sẽ giải thích cặn kẽ cho mọi người áp lực này.
Đúng vậy, chương sau, cùng chờ đón anh bạn nhỏ Yến Hoàn giờ chỉ còn tồn tại trong ký ức xuất hiện giải thích nhé! Ngao~
Dưới đây, vì để mọi người dễ nhớ lại tình tiết ngày xưa, mình xin phép bật chút Music lên!!!
Giữ lại gương mặt người ~ họa vào trái tim em ~
Không ai có thể tước đoạt đi ~ hình ảnh thủa đầu gặp gỡ ~
Cho dù năm tháng ~ xóa đi nét hồng nhan ~
Người vẫn mãi như xưa! một thiếu niên đa tình ~ (đa tình = giàu tình thương)
(Lion: tưởng gì xa lạ, hóa ra lời bài Họa Tình – Diêu Bối Na)
Hẹn gặp lại các bạn vào chương sau!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui