Phí ca gọi điện thoại cho Minh Tinh, bảo hắn ngày mai đi thử vai. Hắn được chọn vào vai nam số ba của một bộ phim cảnh sát – xã hội đen. Nam chính là Ảnh Đế, cơ hội lần này hắn có được cũng nhờ Ảnh Đế ôm về giúp hắn.
Phí ca biết được Minh Tinh nhà mình đang ôm đùi Ảnh Đế, vừa âm thầm kinh hãi vừa nghĩ sau này mình nhất định phải khoan dung với hắn một chút, kiên nhẫn với hắn một chút.
Hôm sau, Phí ca ở địa điểm thử vai đợi Minh Tinh, mãi đến khi sắp trễ giờ mới thấy hắn rề rà lết xác tới.
“Cậu làm quần què gì mà chậm dữ vậy!” Phí ca nghẹn một bụng tức, vẻ mặt như táo bón kinh niên.
“Em bị kẹt xe, còn gặp phải tai nạn giao thông.” Minh Tinh mặc một cái áo khoác dài màu nâu nhạt, hàng nút từ trên xuống dưới đều cài kín mít, trên cổ còn quấn một cái khăn choàng bằng lông cừu.
Lúc hắn đến gần, Phí ca hít hít mũi: “Trên người cậu có mùi quái gì đó?”
Minh Tinh mặt không đổi sắc: “Mùi đàn ông chứ giề.”
Phí ca: …
Phí ca đưa hắn tới cửa, gã gõ cửa rồi nói với trợ lý mở cửa mục đích đến, sau đó mới vẫy tay với Minh Tinh: “Tới đây.”
Minh Tinh hai tay đút túi bước tới.
Phí ca dặn hắn phải biểu hiện cho tốt rồi đẩy hắn vào cửa.
Đạo diễn là người mới nổi, tuổi rất trẻ, tuy phim của hắn không được mấy bộ nhưng danh tiếng đã vang xa, hơn nữa hắn còn là bạn lâu năm của Ảnh Đế.
Đạo diễn họ Dương, hắn lia ánh mắt laser của mình vào Minh Tinh một lượt từ đầu đến chân rồi nói: “Ngoại hình ok rồi đó, nhưng cậu có biết mình phải diễn vai gì không?”
Minh Tinh: “Em không biết.”
Đạo diễn Dương: “Là biến thái, sát nhân biến thái, cậu diễn thử một cảnh cho anh xem nào.”
Không có lời thoại, tất cả đều dựa vào kỹ thuật diễn xuất, độ khó tương đối lớn.
Đạo diễn nói để anh đối diễn với cậu, giờ anh với cậu mặt đối mặt, phải làm sao diễn ra tinh túy của bốn chữ Sát Nhân Biến Thái này cậu cứ tự mà nghĩ.
Minh Tinh nghĩ cũng không thèm nghĩ đã bước tới trước.
Hắn bỏ tay ra khỏi túi áo, nới lỏng khăn quàng cổ, giọng nói đầy nguy hiểm: “Chút nữa dù có thấy cái gì anh cũng không được sợ.”
Đạo diễn chú ý động tác nhỏ của hắn, nghĩ thầm có quái gì mà anh đây chưa thấy, sợ sợ cái quần qu….
Nói thì chậm mà việc xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Minh Tinh kéo phăng áo khoác, vạt áo tung bay vẽ ra đường hình cung tiêu sái trên không trung. Đứng dưới ánh đèn, quần tam giác bằng vải bông nguyên chất trăm phần trăm của hắn rạng rỡ chói loà, bên trên còn có hoạ tiết màu vàng lấp lánh như đom đóm trong đêm, hấp dẫn ánh mắt người khác không tự chủ được nhìn lâu hơn nữa.
Mẹ bà nó vậy mà bên trong chỉ mặc mỗi cái quần lót!!
Đạo diễn thoáng cái đớ người.
Mà lúc này, một cái khăn quàng cổ nồng nàn mùi súp cay ập tới, hắn theo phản xạ muốn vùng ra nhưng làm sao cũng không thoát được.
Trong bóng tối bao trùm, cổ hắn bị thít chặt, đạo diễn Dương cảm thấy sinh mạng của mình lúc này tựa như bóng đèn sắp đứt.
Hắn hô cắt.
Đạo diễn Dương sờ cổ, lòng còn hãi hùng: “Sao cậu không mặc quần áo?”
Minh Tinh: “Nãy em ngồi trong xe ăn súp cay.” Giọng hắn buồn thiu, “Đột nhiên phía trước có tai nạn nên tài xế phanh gấp, em chỉ lo ăn chứ có hay biết gì đâu nên bị mì ập cả vào người.”
Đạo diễn: …
Minh Tinh: “May mà lúc lên xe em đã cởi áo khoác và khăn quàng cổ đặt ở ghế bên cạnh, em nghĩ dù sao cũng chẳng ma nào thấy nên cởi luôn quần áo rồi mặc áo khoác tới đây.” Nói rồi hắn nhanh chóng mặc lại áo khoác, “Em lạnh lắm.”
Đạo diễn: …
Lợi hại!
Cuối cùng nhân vật này cũng vào tay Minh Tinh.
Theo khách quan mà nói thì hắn đã diễn ra tinh túy của bốn chữ “Sát nhân” và “Biến thái” một cách vô cùng xuất sắc. Điểm này đạo diễn Dương không cách nào phủ nhận được.
Súp cay