Vì Sao Lấp Lánh Nhất

Minh Tinh mua sữa xong chuẩn bị về nhà, không ngờ giữa đường đột nhiên bị đau bụng, cơn đau ập tới mãnh liệt như sóng trào, hắn sắp nhịn hết nổi rồi.

Hắn hoảng hốt chạy bừa vào một nhà vệ sinh công cộng vắng vẻ âm u, điều kiện ở đây rất kém, đèn hôn đuốc ám, xung quanh tĩnh mịch như tờ.

Sau một trận rào rào xả hết tinh hoa, khi chuẩn bị chùi cúc hắn mới ngớ người, mồ hôi lạnh cũng đổ ra.

Hắn không mang giấy chùi, đừng nói là giấy chùi, ngay cả tiền giấy hắn cũng không mang!

Minh Tinh không ngờ rằng hôm nay mình lại gặp vấn đề nan giải của cả thế giới!

Hắn đợi hơn nửa tiếng, định bụng đợi được ai vào sẽ hỏi xin giấy của người ta, nhưng trời không thương hắn, không có ai chịu bén mảng tới chỗ này.

Đã hơn mười giờ tối, hắn đã sắp tuyệt vọng với cuộc sống mất rồi.

Minh Tinh ngồi xổm duỗi cẳng chân hơi tê, đăng nhập QQ, nhìn thấy ava của Trưởng Fandom đang sáng.

Minh Tinh: Nhớ không lầm thì anh với chú ở cùng thành phố phải không.

Rất nhanh…

Trưởng Fandom: Đúng vậy.

Minh Tinh: Có gói Phục vụ đặc biệt không?

Trưởng Fandom: Đặc biệt như nào?

Minh Tinh: Đưa giấy chùi cúc.

Trưởng Fandom im lặng hồi lâu.

Minh Tinh: Tình yêu ơi đừng vứt bỏ anh! Anh van chú, anh cầu chú, anh cho chú hai trăm đồng!

Trưởng Fandom: Được rồi, niệm tình anh là khách quen em mới giúp anh lần này.

Minh Tinh lập tức phát định vị.

Trưởng Fandom: Chờ em một chút.

Minh Tinh ôm điện thoại mà lệ nóng doanh tròng.

Mười phút sau, Minh Tinh lại đưa một chân làm động tác kéo duỗi, đột nhiên phát hiện có người đến.

Nhanh vờ lờ!

Người đó đút một bịch khăn giấy vào khe cửa.

Minh Tinh một phát ôm chặt, vừa chùi cúc vừa nói: “Cảm ơn người anh em!”

Không ai trả lời.

Minh Tinh mặc quần xong xuôi liền chạy ra ngoài tìm, không có ai cả.

Minh Tinh: Sao chú không nói tiếng nào đã đi rồi?

Trưởng Fandom: Em chỉ nín thở dài nhất một phút thôi.

Minh Tinh: …

Chân thành xin lỗi chú, anh ị thúi như vậy còn bắt chú hít!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui