Tiểu Thịt Tươi muốn đi tè.
Hễ khi hắn căng thẳng hắn sẽ muốn đi tè.
Không biết thằng cha nào viết kịch bản cho tiết mục kỳ này mà bắt cả đám đi thử lòng can đảm, năm người cộng thêm một nữ khách mời, chia ra một tổ hai người vào nhà ma tìm vật phẩm nhiệm vụ.
Tìm vật phẩm cái quần què, tìm chết thì có.
Bề ngoài của Tiểu Thịt Tươi là một nam thần đẹp trai phong độ, nam thần hoàn mỹ không tì vết, nam thần dịu dàng ấm áp, cả người hắn từ trên xuống dưới đều là ưu điểm của nam thần.
Nhưng thật ra hắn rất sợ ma.
Vô cùng sợ.
“Phía trước có một cái quan tài.”
Tiểu Thịt Tươi rùng mình, bàn tay đã sớm đổ đầy mồ hôi, mặt mày cũng tái mét. Nhưng trái ngược với hắn, Ảnh Đế bên cạnh lại chẳng care miếng nào, hai tay đút túi, nhàn nhã như đang đi dạo.
Quan tài hơi lớn nên cần phải có hai người hợp sức mới mở được.
Tiểu Thịt Tươi cố chống đỡ hai chân sắp khuỵu xuống: “Trong đó nhất định có người, em nghe tiếng hít thở kìa!”
Ảnh Đế: “Không chừng có vật phẩm đấy, mở nhanh lên.”
Hết cách, Tiểu Thịt Tươi đành phải mở quan tài, nắp hòm vừa mở ra liền thấy có một vật bỗng dưng bật dậy, thế là nam thần cao quý Tiểu Thịt Tươi lúc này chỉ biết nhắm chặt hai mắt vừa gào khóc vừa nhảy lên người Ảnh Đế, miệng không ngừng gọi mẹ.
“Ui ui ông nội nhỏ ơi, gãy eo anh rồi!” Trước kia Ảnh Đế từng bị thương ở eo khi quay phim, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
Tiểu Thịt Tươi vốn đang chìm đắm trong cảm xúc sợ hãi, vừa nghe Ảnh Đế kêu đau lập tức buông ra, tự mình đứng vững.
“Anh có sao không?”
Ảnh Đế cắn răng không lên tiếng.
Tiểu Thịt Tươi ra dấu tạm dừng với quay phim, lập tức có một đám người bu lại chỗ này.
Tiểu Thịt Tươi thấy vẻ mặt đau đớn của Ảnh Đế thì cau chặt lông mày: “Ra ngoài trước rồi tính!”
Hắn ngồi xổm trước người Ảnh Đế: “Anh lên đi, em cõng anh.”
Thật ra cũng không cần hắn đích thân cõng Ảnh Đế, nhưng tất cả mọi người ở đây đều án binh bất động, ai cũng có cảm giác hắn đang làm màu.
Ảnh Đế cũng cảm thấy như vậy.
Hắn rề rà nằm sấp lên lưng Tiểu Thịt Tươi, nom dáng cứ như bà lão đi lại khó khăn.
“Làm phiền Tiểu Duệ rồi.”
Tiểu Thịt Tươi bước đi như bay: “Là em phải xin lỗi anh mới đúng, em quên anh từng bị thương.”
Ảnh Đế giật mình, thằng cha này hắc đến thâm cung bí sử của hắn luôn hay sao mà biết hắn từng bị thương?
Ở một diễn biến khác, Minh Tinh và danh hài cùng một tổ đang dung dăng dung dẻ trong hành lang tối om.
Minh Tinh: “Ê tụi mình tấu hài đi.”
Danh hài cười híp mắt, nói tới luôn.
“Có đem phách gõ theo không?”
“Đương không đem theo làm gì?”
Minh Tinh suy nghĩ một hồi, nói: “Để tôi gõ miệng cho ông nha.”
Danh hài bắt đầu gọi tên món ăn.
Minh Tinh: “Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc cốc cốc!”
Cốc được một nửa bỗng thấy đám Tiểu Thịt Tươi ở đầu kia đi tới.
Danh hài: “Có vụ gì hot?”
Nhân viên trong đoàn thấy bọn họ, nói Ảnh Đế bị trật eo rồi, không sao.
Danh hài: “Tuổi còn trẻ sao lại trật eo!”
Minh Tinh vẫn còn đíp trong màn tấu hài, nhanh chóng tiếp lời: “Hơn phân nửa là hư nhược rồi.”
Giải thích chút:
*Tấu hài: Nguyên văn là Tương thanh 相声, là một nghệ thuật đấu khẩu, dường như cãi nhau nhưng lý lẽ thật khôi hài. Bấm vào đây xem nguồn.
*Phách gõ: Nguyên văn là khoái bản, hơi khác tí so với phách gõ của Việt Nam.