"Thầy ơi!" Bạch Đường chạy theo thầy Phương trên hành lang, "Thưa thầy em muốn hỏi, đoạt xá có thật sao ạ?"
"Không ngờ em lại có hứng thú với cái này." Thầy Phương nói, "Dựa theo văn cổ ghi lại thì thật sự có tồn tại, nhưng chúng ta không có cách nào để nghiên cứu được cả."
Bạch Đường do dự hai giây, sau đó vẫn hỏi: "Vậy nó có xảy ra trong hiện thực không ạ?"
"Cái này thì phải xem xem em có tin hay không." Thầy Phương nhướng mày, nghiêm túc nói, "Việc đoạt xá cơ bản nhất là hồn lìa khỏi xác, nhưng với trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta hiện nay thì không thể khám phá hết bí mật về linh hồn, cho nên cũng không thể xác định được linh hồn có tồn tại hay không, có lẽ là rất lâu sau này, các nhà khoa học sẽ nghiên cứu được, khoa học kỹ thuật cũng sẽ phát triển hơn, có thể chứng minh linh hồn có thật, nhưng mà cũng là chuyện của tương lai, ít nhất là bây giờ chúng ta không nhìn thấy được."
"Cho nên mới nói, phải xem em có tin hay không." Thầy Phường cười nói, "Thế hệ trước của bọn thầy đa số đều tin, nhưng các em là thanh niên, có lẽ đều theo thuyết vô thần hết nhỉ?"
Không phải, cậu cũng tin, Bạch Đường rũ mi, có lẽ do bà ngoại tin Phật, từ bé cậu đã được bà ngoại dẫn đi đền chùa để cúng bái.
Cũng đã tận mắt thấy mấy đứa nhỏ ở nông thôn đột nhiên phát điên, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân gây bệnh, cha mẹ rơi vào đường cùng nên tìm đến bà đồng, thế mà lại khỏi hẳn.
Cậu cũng từng xem thí nghiệm của bác sĩ Ducan MacDougall, đặt cụ già trước khi chết lên bàn cân, giây phút người đó tắt thở, cân nặng nhẹ đi 21 gam, rất nhiều người nói đó là trọng lượng của linh hồn.
Bạch Đường tin rằng có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra ở nơi nào đó người ta không để ý đến, ở nơi mà cậu không thể đến được, cậu chỉ không thể tin chuyện này lại xuất hiện ngay bên cạnh mình.
Cậu đã sớm buông bỏ mọi hy vọng rằng sẽ có người nào đó từ trên trời giáng xuống rồi kéo cậu ra khỏi vũng bùn.
Triển lãm sách thứ bảy Bạch Đường vẫn không thể đi được, Chu Triêu Vũ cũng không cho cậu đi, mặc dù các ảnh hưởng của kỳ phát tình đã qua nhưng quả thật cậu vẫn còn đang trong kỳ phát tình.
Triển lãm sách có quá nhiều người, mà alpha lại vô cùng nhạy cảm với pheromone của omega, cho dù chỉ có một chút mùi hương nho nhỏ cũng có thể phát hiện ra.
Một omega đang trong kỳ phát tình, Chu Triêu Vũ không cần tưởng tượng cũng biết đám alpha có tâm tư dơ bẩn kia có bao nhiêu hưng phấn.
Từ sau khi Bạch Đường muốn thi đại học, Tưởng Vân Thư đã sửa sang phòng cho khách thành thư phòng.
Cuối tuần, hai người đóng đô ở thư phòng của mình, ngoại trừ đi vệ sinh với ăn cơm thì một ngày chạm mặt nhau chẳng được mấy lần, Tưởng Vân Thư là bận thật, chỉ còn nửa năm nữa là phải thi thạc sĩ, thời gian có chút gấp gáp, vậy nên anh đã duy trì chế độ làm việc và nghỉ ngơi hơn một tháng như thế: 6:30 sáng thức dậy, đúng 7:00 tắt điện thoại và máy tính ngồi trong thư phòng, ăn trưa nửa tiếng, ngủ trưa 40 phút, ăn chiều nửa tiếng, ngoại trừ những lúc này thì vẫn luôn học đến 10 giờ tối, sau đó tắm rửa rồi tắt đèn đi ngủ.
Hôm nay 8 giờ Bạch Đường đã dậy, cậu kéo rèm cửa thư phòng ra, ánh nắng chiếu vào, mấy trang trên máy tính đều là những chữ "Linh hồn" rồi "Xuyên qua", nhưng cậu càng xem càng buồn bực, mấy phổ cập khoa học trên mạng nhìn qua y hệt bịa đặt, giải thích vô cùng mơ hồ, cậu lại tra thêm một vài tài liệu về "Chết não", không cần nói khỏi hẳn, ngay cả mấy trường hợp chuyển biến tốt cũng không có.
Bởi vì chết não chính là thật sự tử vong.
Nhưng không thể nào đâu nhỉ...!Mặc dù cậu tin trên đời này có linh hồn, nhưng mà...!Sao lại như thế được, Bạch Đường dùng sức chà xát mặt mình, muốn làm bản thân tỉnh táo một chút.
Cho dù cậu có tin thì cũng không có khả năng có thật đi...
Cứ như vậy cho đến tối, Đường Đen bên ngoài dùng móng cào cửa kêu hai người ra ăn cơm, vừa nhọc lòng vừa hiểu chuyện.
Dì giúp việc mới đến sẽ nấu cơm tối xong rồi đi về, lúc Bạch Đường xuống dưới lầu thì cửa phòng alpha còn chưa mở, cậu ngồi trên ghế chơi ném bóng với Đường Đen.
Vài phút sau, Tưởng Vân Thư chậm rãi ra muộn: "Tôi xin lỗi, còn bốn đề nên tôi làm cho xong trước."
Bạch Đường lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Lúc ăn cơm vô cùng yên lặng, Bạch Đường nhiều lần muốn nói, lời vừa đến bên miệng rồi lại im lặng không hỏi gì.
Tưởng Vân Thư vội lên sửa bài, anh để chén đũa của mình vào trong bồn rửa chén, "Tôi lên trước nhé."
"À thì..." Bạch Đường nhất thời nhanh miệng, dưới tình huống gấp gáp gọi anh lại.
Tưởng Vân Thư dừng chân, quay đầu hỏi: "Sao thế?"
Đầu lưỡi Bạch Đường vòng vài vòng trong khoang miệng, chữ cũng xoay vài vòng trên đầu lưỡi, hỏi như thế nào đây...? Vậy thì anh là người xuyên không hả? Anh đoạt xá Tưởng Vân Tô sao? Linh hồn của anh và Tưởng Vân Tô đổi cho nhau ư? Anh là người hiện đại hay cổ đại?
Hết sức...!Hoang đường.
Bạch Đường có chút xấu hổ: "Chính là ừm...!Muốn cảm ơn anh, kỳ phát tình..." Lời vừa ra khỏi miệng, cậu lập tức muốn cắn lưỡi, đang nói gì vậy hả!
Tưởng Vân Thư lập tức cảnh giác, các bắp thịt căng chặt, lần trước là ăn xoài, lần trước nữa là uống thuốc ngủ, lần này là gì đây.
Nhưng hình như Bạch Đường không có ý xấu nào, anh nghi ngờ mà nói: "Không có gì đâu."
"À...!Ừm." Bạch Đường lại hết sức xấu hổ, hận không thể vùi vào trong ổ của Đường Đen.
"Vậy tôi lên trước nhé?" Tưởng Vân Thư nói.
Bạch Đường vội vàng gật đầu, sau khi cửa đóng lại, cậu gục đầu xuống bàn, cái trán khẽ gõ xuống, "A a làm sao bây giờ..."
Lúc này, cửa phòng trên lầu lại mở ra, Tưởng Vân Thư xuất hiện, đứng ngay cầu thang hỏi thử: "Có phải cậu không muốn ở trong nhà hoài phải không? Có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Anh nhớ lại sự khác thường vừa nãy của Bạch Đường, cảm thấy có gì đó, đa số mấy đứa nhỏ thường bị áp lực khi thi đại học, vốn dĩ phải cắm đầu học năm ngày liên tục ở trường, mở mắt ra là đề thi, nhắm mắt lại vẫn là đề thi, thứ bảy chủ nhật thì phải để con cái ra ngoài thư giãn, sao lại ở lì trong nhà được chứ? Còn tận một năm như vậy nữa, không thể cứ mãi như thế được.
Dù sao thì bây giờ cần phải chú trọng đến việc học tập, làm việc kết hợp với nghỉ ngơi.
Tưởng Vân Thư có chút sầu não, nhưng thật sự anh đang rất nghiêm túc.
Bậc phụ huynh như anh vẫn chưa đủ tiêu chuẩn, cần phải cố gắng nhiều hơn, "Hay là ngày mai chúng ta tới chỗ nào vắng người một chút đi?"
Bạch Đường bị alpha đột nhiên xuất hiện hù giật mình, cậu lập tức ngẩng đầu lên, trên trán còn ửng đỏ.
Cậu không biết tại sao Tưởng Vân Tô lại hăng hái như vậy, nhưng thay vì đi ra ngoài chơi thì không bằng ở nhà học bài cho rồi, "Không, không cần đâu ạ, em muốn ở nhà đọc sách."
Tưởng Vân Thư cau mày, hình như không tin lắm, nhưng anh nhớ lại 11 năm trước, đêm trước khi thi đại học anh còn không chịu buông tha một chút xíu thời gian nào, hận không thể học trong mơ, làm gì có thời gian mà đi chơi chứ?
Sự lo lắng của bậc phụ huynh và sự thấu hiểu đời học sinh cứ cuốn vào nhau, không ngừng tranh chấp, hết sức mâu thuẫn, một lúc lâu sau, anh đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, nếu cậu muốn thư giãn thì nói với tôi."
Cửa vang lên tiếng "Cộp" rồi đóng lại một lần nữa.
Bạch Đường ngồi im mấy giây, cậu thở phào một hơi, đem thịt bò sốt tiêu đen còn dư lại kha khá bỏ vào tủ lạnh, sau đó để chén đũa vào máy rửa chén rồi lên lầu tiếp tục học bài.
Bầu trời bên ngoài khung cửa sổ tối dần, gần 9 giờ, Bạch Đường duỗi người, chóp mũi bỗng khụt khịt, pheromone tràn đầy ý xâm lược của alpha lập tức chen lấn nhau mà tràn vào từ khe cửa, cậu mở to mắt, theo phản xạ mà che miệng và mũi mình lại, nôn khan vài cái.
Tưởng Vân Thư tổng hợp mấy câu sai đề vào một file word, điểm anh làm được trong đề này cao hơn 21 điểm so với điểm xét tuyển năm ngoái của đại học Hoa Xuyên, nhưng cũng không thể so được gì.
Đáp án của đề cuối cùng có chút mơ hồ, anh vừa định gọi điện hỏi Lâm Bạch Trú thì đầu đột nhiên dấy lên cơn đau, thế giới trước mắt hệt như chiếc truyền hình cổ lỗ sỉ, bên tai ong ong, đầu gối bên trái chợt khuỵu xuống đất, trong nháy mắt ấy, anh ngỡ mình lại bị xuất huyết não rồi.
Không được —— Bạch Đường! Đây là suy nghĩ duy nhất của anh.
Không biết cây kim phút đã đi được bao nhiêu vòng, Tưởng Vân Thư mới dần bình thường trở lại, anh nằm dưới sàn, đầu óc còn quay cuồng, gân xanh trên trán giật từng chút một, cứ như có một cây búa có quy luật gõ lên dây thần kinh đại não.
Nhưng cái này chưa phải là điều tệ nhất, tệ nhất chính là anh phát hiện mình không thể khống chế pheromone trong cơ thể, nó hệt như đang thông báo sự tồn tại mà điên cuồng phát tán ra bên ngoài, mùi hương lạnh lẽo dày đặc khiến anh không chịu được, mà ngay lúc này, dục vọng bạo ngược và phá hủy chôn vùi sâu trong lòng anh đột nhiên khuếch đại lên vô số lần.
Mu bàn tay anh hiện lên gân xanh, hai mắt đỏ ngầu nhìn về hướng phòng của Bạch Đường, "Bạch Đường...".