Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Thân hình cao cao gầy gầy kéo theo một dải bóng dáng mơ hồ, khuôn mặt mang vẻ đẹp cao quý hiển hiện trong thứ ánh sáng mờ mờ, có vẻ thâm trầm khó đoán…

Cứ đứng trong bóng tối như thế, ánh mắt anh ta đúng là dọa người.

“Giản tiểu thư.” – Giọng nói một mực trầm lạnh.

Tự kiềm chế mình khỏi xúc động mà chùn bước, tôi không biết anh ta đã đứng đó bao lâu, cũng không biết anh ta có nghe được nhiều ít gì không, nhìn anh ta, cũng không nói gì.

Chỉ là, hôm nay, thế là quá đủ rồi, nếu mà lại phải đối phó với nhân vật khó nhằn này nữa, chỉ e lòng người mỏi mệt, tâm tình quá đỗi mệt mỏi chỉ muốn người trước mắt này kết thúc sớm sớm một chút, nhưng tất nhiên…đây chỉ là mong muốn xa vời của tôi.

“Nếu có thể, hy vọng cô dành thời gian về Giản trang.” – Tiếng nói trầm thấp tạm dừng một giây, lại nói tiếp – “Bây giờ.”

Bây giờ? Tôi nhíu mày, nén lại tất cả cảm xúc một khắc trước, mở miệng thể hiện vẻ lạnh lùng nên có – “Tịch tiên sinh,  anh hình như quên rồi, chúng ta đã hẹn là ngày mai.”

Đáy mắt Tịch Si Thần hiện lên một tia cẩn trọng, nhìn thẳng vào tôi – “Bây giờ, tôi nghĩ là cô rảnh.”

“Tịch Si Thần, tôi không thể không nói, anh thật sự quá tự tiện.”

Anh ta làm như không nghe thấy, liền nói – “Mời đi.”

Tôi có phần bực mình, ai ở trong hoàn cảnh này cũng sẽ bực mình thôi, tôi không biết anh ta vì sao mà lại muốn trêu chọc tôi, căn bản là chẳng có gì quan trọng cả!

“Ngày mai tôi sẽ về.” – Không dừng lại lâu, xoay người bước về phái cửa lớn của chung cư. Phác Tranh hẳn đã đi thang máy từ bãi đỗ xe lên thẳng lầu rồi, mà tôi cứ bị giữ chân bởi mấy chuyện ồn ào không cần thiết này, thật khiến người ta đau đầu.

“Cha cô ngày mai đi Singapore.”

Đột ngột dừng bước, cứng nhắc đứng lại, không quay đầu.

Anh ta…có ý tứ gì, nói cho tôi hay Giản An Kiệt đã bị Giản gia đuổi đi không có tư cách trở về bất kỳ lúc nào, hay là muốn nói cho tôi hay, cho dù muốn gặp cha đẻ của mình, cũng phải xem người cha đó có cho phép hay không…

Cho đến giờ, đối với Tịch Si Thần, tôi không thể không thừa nhận, sợ anh ta còn có… hận anh ta! Đúng vậy, hận! Sáu năm trước, khi anh ta đánh tôi, cái sự bỏng rát  đau đớn ấy, cùng với sự xúc phạm thậm tệ, thời điểm đó, một khắc bất ngờ đó, khiến tôi trong nháy mắt mất đi tất cả tự tôn và kiêu ngạo, vậy là, Giản An Kiệt cao ngạo thế mà lại phải vỗ về khóe miệng ngồi dưới sàn nhà lặng thầm rơi lệ!

Tôi quay lại nhìn anh ta, khuôn mặt rất tĩnh lặng, sáu năm kinh nghiệm làm tôi luyện được bản lãnh và ngụy trang. Thậm chí có khi ngay cả chính mình cũng bị vẻ ngụy trang của bản thân lừa gạt.

“Nếu như vậy, phiền anh chuyển lời tới cha tôi, tối nay cũng không cần phải lãng phí thời gian của tôi, về phần ngày mai, a, vừa hay tôi cũng định rời khỏi đây.” – Yên lặng chút, tôi cười nói – “Tôi nghĩ Tịch tiên sinh anh chắc hẳn phải vui lòng giúp tôi chuyển lời này lắm.”

Lại một lần nữa chuẩn bị cất bước rời đi, Tịch Si Thần lại bước mấy bước đến trước mặt tôi, tôi tất nhiên không nghĩ đến tốc độ của nam giới lại nhanh đến thế, liền lập tức đứng ngây ra không kịp phản ứng gì, mà đợi cho đến khi tôi ý thức được phải lo lắng mà lùi lại phía sau, cánh tay đã bị tóm chặt lấy.

“Anh…có ý tứ gì?” – Con người vốn dĩ trầm tĩnh nháy mắt trở nên thật khó nắm bắt.

Nếu nói sự tiếp cận của Diệp Lận khiến lòng tôi xấu hổ và bối rối, thì sự tiếp cận của Tịch Si Thần là hoảng hốt và sợ hãi!

Tôi cố gắng dùng tay đẩy anh ta ra, nhưng vô ích. Quả nhiên, trước mặt đàn ông, phụ nữ yếu đến đáng thương!

“Nom de Dieu! Đáng chết!” – Theo bản năng khẽ thốt ra một câu tiếng Pháp – “Buông tay, Tịch Si Thần!”

“Buông tay? Chẳng lẽ anh ta ôm cô thì được?”….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui