Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Edit: Juu_chan

Không thèm để ý không có nghĩa là có thể bỏ qua, Tịch Si Thần cho tới giờ vân không phải là người có thể bỏ qua được, anh ta giỏi che giấu, tính tình lạnh nhạt, vừa biết âm thầm tính toán, vừa có vẻ ngoài tỏa ra mấy phần khí phách, thật đáng ghen tị, người người sẵn lòng chạy theo anh ta, bởi anh ta vừa vĩ đại vừa hoàn mỹ, một người như vậy hoàn toàn không cần cái gì từ tôi(Juu: nhầm =.=” anh ý cần ‘tình yêu’), tôi không phải đứa ngốc, anh ta tiếp cận nhiều lần như thế nếu đúng là chỉ để làm khó tôi thì đã đành, nhưng nếu đúng như mình đoán, anh ta muốn thay đổi quan hệ giữa hai chúng tôi, với nguyên do nào đó, mà nguyên do ấy tôi tuyệt đối không muốn tìm hiểu, như vậy, tình hình rốt cuộc thế nào cũng khó mà kiểm soát được…Trên thực tế, Giản An Kiệt và Tịch Si Thần vĩnh viễn không có khả năng chung sống hòa bình, bài xích anh ta, cái loại bài xích này mang theo chán ghét và thù hận…Thực ra đáp án đã sớm rõ ràng không phải sao, con đường khác nhau căn bản không cần nhiều liên quan, việc tôi chỉ có thể làm là tuân theo thôi…(Juu: một đoạn…hốt cả hoảng ~_~)

“Chị ơi.” – Giọng nói nịnh nọt quen thuộc cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang của tôi, quay người hoàn tòa không bất ngờ nhìn thằng bé đang chuẩn bị chui vào chăn.

Khóa lại cửa ban công đi vào trong phòng – “Nếu tao nói tao không hoan nghênh mày, mày có ra ngoài không?”

Lắc đầu như dự đoán.

Mệt mỏi vung tay, ra khỏi phòng, xuống lầu nhìn thấy người giúp việc đang dọn vệ sinh, thuận miệng hỏi – “Tịch Si Thần đâu?”

“Tịch tiên sinh đã về phòng.”

Ngẩng đầu ngước mắt nhìn về hướng lầu hai, đi tới phòng bếp lấy cốc nước suối, uống một lèo ba viên thuốc.

“Ngày mai Giản lão gia sẽ trở về, dặn tiểu thư là nếu được, mong tiểu thư có thể ở nhà.”

Tôi ngừng một chút rồi nói – “Biết rồi.” – Vỗ vỗ trán, nhẹ nhàng day day chân mày định bước lên lầu, đi hai bước rồi lại dừng lại, quay sang người giúp việc phía sau cười nói – “Thực ra cô không cần gọi tôi là tiểu thư.”

Khi lên hết cầu thang tới lầu hai tôi lại vô ý dừng chân, thầm nghĩ, không biết có nên bảo anh ta mang Giản Ngọc Lân ra khỏi phòng không, dù sao lúc nãy còn cãi nhau với anh ta trên bàn ăn, lại còn…Nghĩ ngợi một chút rồi vẫn đi tới cửa phòng Tịch Si Thần, đứng thẳng người gõ ba cái, một lúc lâu sau cửa mới mở ra, tôi sửng sốt, vì dĩ nhiên, anh ta vừa mới từ phòng tắm đi ra, chỉ mặc một cái quần dài màu đen, để trần nửa người trên, mái tóc đen ngắn rối bời rũ xuống, trên trán vẫn còn chảy xuống những tia bọt nước rất nhỏ(Juu: *nuốt nước miếng*), so với hình tượng nghiêm nghị thường ngày còn thêm ba phần gợi cảm không nén được, nói thật, vô cùng, vô cùng khiến tôi không quen…Tôi nghĩ mình đến thật không đúng lúc.

Khi anh ta nhìn tôi cũng có một chút kinh ngạc rất nhỏ, mắt đen tăm tối chợt lóe lên, một lát sau, xoay người đến mép giường lấy một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào – “Có việc gì?” – Lạnh nhạt nói.

“Giản Ngọc Lân ở trong phòng tôi.” – Không nói gì nhiều, tôi tin anh ta hiểu được, tao nhã quay đi không nán lại thêm.

“……..có thể nói chuyện một chút không?”

Bước chân hơi ngừng lại – “Tôi không nghĩ giữa chúng ta có chuyện gì để nói.”

“Tôi nghĩ cô hẳn đã nghe nói tới việc Diệp tiên sinh là nghệ sĩ của M-SHANG.”

Tim khẽ run lên, ngừng bước đứng lại.

“Sắp tới.”  – Cách Tịch Si Thần nói như thể đang lựa lời thể hiện, như đang cố khắc phục sự gượng gạo bất ngờ này – “Anh ta có lẽ sẽ gặp nhiều phiền toái.”

“Tôi không biết hóa ra Tịch tiên sinh cũng thích quản chuyện của giới giải trí.”

Ngừng một chút, anh ta nói  – “M-SHANG thuộc về Thành Nghiệp.”

Tôi xoay người, đối diện anh ta cách chừng ba bốn bước – “Sao phải nói với tôi?” – Ý tôi là chỉ Diệp Lận.

“Cô sẽ muốn biết.”

“Vậy cám ơn anh đã tự nghĩ ra.”

“Giản An Kiệt…nếu cho nhau cơ hội, chúng ta có thể chung sống hòa thuận.”

Chung sống hòa thuận?!

Không muốn đáp lại lời nói vô nghĩa này, quyết định xoay người trở về phòng,còn Giản Ngọc Lân thì mặc kệ nó.

Kết quả không chờ tôi nhấc chân lên Tịch Si Thần đã bất ngờ nhanh chân bước tới chắn đường tôi đi, trong lòng không khỏi hoảng hốt, biểu hiện của Tịch Si Thần lúc này phức tạp chưa từng có, mang theo vẻ u buồn khổ sở nào đó nồng đậm khó tan – “Thời gian, cho lỗi lầm của tôi, thời gian là bao lâu?”

Hít sâu một hơi, bởi anh ta đột ngột sâu sắc không tầm thường nhìn tôi khiến tim không khỏi co rút lại, nhịp tim bất thường khiến tôi cảm thấy buồn bực khó chịu – “Ai có quyền định tội Tịch tiên sinh cơ chứ?”

“Có, Giản An Kiệt, em có biết rằng, em luôn luôn có…” –  Hai tròng mắt tối tăm mà cuồng loạn bị tóc rủ che quá nửa, thấp thoáng lóe lên ánh nguy hiểm…Ánh mắt như vậy quá đỗi hỗn loạn, quá đỗi nóng bỏng, như một sự tàn phá đến cực hạn! Bất an và hoảng hốt tràn khắp toàn thân, muốn chạy trốn, mà không tài nào nhấc được chân lên, như bị cố định tại chỗ không thể nhúc nhích được. Trong nháy mắt, cảm giác dịu dàng mà bá đạo quét tới, hô hấp bị cướp đi! Trong tai tất cả các âm thanh đều lập tức lắng xuống, môi như bị chiếc lông mao mềm nhẹ mà đam mê lướt qua, mạnh mẽ áp chế toàn thân, quá đỗi bất ngờ khiến tôi nhất thời không thể hô hấp, ngay lúc còn hổn hển, cái lưỡi tham lam mà tinh tế lách qua đôi môi khẽ mở, hương bạc hà thơm mát nhanh chóng tràn ngập tất cả các giác quan, không chỉ đơn giản dừng lại ở đó, còn hung hăng mút vào, đoạt lấy, điên cuồng lại còn có phần hoang tưởng, tay phải anh ta luồn vào mái tóc tôi đỡ lấy, nụ hôn dần dần càng thêm sâu, quay cuồng quấy động…Tế bào khắp toàn thân như bị mê hoặc không thể nào phản kháng, đầu óc rối loạn thành mớ bòng bong, sức ép ở lưng càng mạnh hơn, thân mình đã gần như hoàn toàn dán vào cơ thể ở trần nửa người nóng bỏng kia, hô hấp ngày càng dồn dập…(Juu: edit cái đoạn này ta cũng khó thở lắm ~.~)

“Giản, Giản tiểu thư, Tịch tiên sinh, hai ngươi…”

Tôi không biết chúng tôi chấm dứt nụ hôn này như thế nào, thực ra, năm phút sau khi nụ hôn chấm dứt rồi mà tôi vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn, đúng vậy, hỗn loạn!

“Vú Lâm, phiền bà tới phòng Giản tiểu thư đưa Ngọc Lân ra.” – Mênh mang nghe được giọng nói trầm thấp kia đã khôi phục được vẻ lạnh nhạt thông thường, chỉ là trong mơ hồ vẫn còn một chút ngơ ngẩn.

Cảm giác có người dắt tay tôi, giật mình, cố sức vùng ra, lui lại phía sau bước đi nhanh, đôi mắt kia gắt gao trói buộc tôi như một cái đầm sâu, không chút gợn sóng, sâu không lường được.

Hô hấp dồn dập vẫn chưa bình thường được, tim cũng chưa hết kinh hoàng, đáng chết! Tất cả những thứ này đáng chết! Đột nhiên đẩy ra người giúp việc bên cạnh lao xuống lầu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui