Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Diệp Lận lười biếng ngồi tựa vào ghế, đôi mắt nheo một nửa, một tay buông rơi sau lưng áo, bộ dáng nhàn nhã, sự tức giận vừa nãy như đã biến mất hoàn toàn, còn lại vẻ lười nhác dửng dưng như mọi khi.

“Không có gì để nói.” – Tôi mở miệng nói có phần mệt mỏi.

“Sao lại thế được?” – Diệp Lận nói, vờ như kinh ngạc – “Lâu lắm mới gặp lại bạn học cũ mà không có gì để nói thật sao?” – Giọng nói quá mức mềm mại thản nhiên mang theo hương vị châm chọc, hơn nữa, tất cả những người ở đây cũng như tôi đều có thể nghe ra.

“Đúng vậy, An Kiệt, nói với chúng tôi cái gì đi, gì cũng được. Tốt xấu gì thì em cũng ở Pháp bao nhiêu năm như thế, chắc cũng gặp không ít chuyện thú vị!” – Bùi Khải cười nói.

Tôi bất đắc dĩ nghĩ ngợi một chút, rồi thành thật trả lời – “Thực sự không có chuyện gì hay ho cả.” – Chuyện không hay thì thực sự rất nhiều, nhưng lúc này không nên nói ra.

Bùi Khải ra sức động viên – “Làm sao lại không có được, ví như, cuộc sống ở Pháp, ví như, hắc hắc, có gặp được người nào dễ nhìn hay không…?”

Tôi cười nhạt – “Ở Pháp các bé trai đáng yêu nhiều cực kỳ.” – Đây là sự thật.

“Thật vậy sao? Thật vậy sao?” – Lâm Tiểu Địch phấn khích kêu lên.

“Cô ở bên đó chắc cũng yêu đương không ít nhỉ.” – Vừa lên tiếng chính là Dương Á Lợi, biểu hiện rất tự nhiên, phong cách đứng đắn điển hình.

Khép hờ mi mắt, không nói gì thêm, lại nâng ly lên đung đung đưa đưa.

“Bị ốm không được uống rượu.” – Là Phác Tranh lên tiếng, giọng nói cũng rất nghiêm khắc.

Bởi vì lúc nãy không để ý, cho nên Lâm Tiểu Địch đưa tôi ly gì cũng chẳng quan tâm, đang khát đã định cầm lên uống, bây giờ nhìn kỹ, mới nhận ra đúng là rượu thật.

Tôi cười cười, buông ly rượu xuống. Nói thật, tôi là người không không uống được rượu, vì bị dị ứng với rượu, nếu chẳng may uống vào, cơ thể sẽ phát ban, cổ họng cũng đau ngứa, nếu nặng hơn thậm chí đến hô hấp cũng thấy khó khăn, chỉ là chuyện ấy cũng ít ai biết được, ở đây cũng chỉ có một người biết.

“Giản An Kiệt, em trở nên nghe lời như vậy từ khi nào?” – Diệp Lận lên tiếng, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười yếu ớt.

Lời này vừa nói ra, lại tạo nên một khoảng yên lặng.

Tôi bất đắc dĩ thở dài – “Thời gian sáu năm, cái gì cũng có thể thay đổi.”

Ánh mắt Diệp Lận chợt tối sầm lạnh lẽo, sau đó lấy lại nụ cười lười biếng dửng dưng – “Ra vậy, sáu năm, 2190 ngày, 52560 giờ, 3153600 giây, đúng thật là chuyện gì trải qua những con số này đều có thể đổi thay.”

Tay của tôi cứng lại một chút, không nói gì thêm, nhưng, câu nói sau cùng vừa xong cũng  đã thể hiện không nhiều ý nghĩa.

Ai ngờ Diệp Lận cũng chẳng chịu dừng lại ở đó, đứng dậy bước tới chỗ tôi, từng bước chậm rãi – “Nếu hôm nay là để chào đón Giản An Kiệt, tôi đây sẽ thay mặt mọi người mời cô ấy một ly! Chúc mừng cô ấy về nước ‘lần đầu tiên’ sau sáu năm!” – Nói xong một hơi uống cạn.

Thân hình cao lớn, hơi ấm quá gần, dồn ép tất cả các dây thần kinh của tôi – “Không hưởng ứng sao?”

Ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt phức tạp thâm trầm kia.

Trong ngực khó chịu như bị mắc kẹt và mất phương hướng, tôi cắn môi đến trắng bệch.

“Diệp Lận!” – Phác Tranh đứng lên chắn trước mặt ta, giọng nói mang theo sự tức giận.

Mọi người rối bời nhìn một màn ngoài dự kiến này.

Bùi Khải lập tức đập bàn, Gia Trân và Lâm Tiểu Địch tích cực gắp đồ ăn vào bát mọi người. Dương Á Lợi đứng dậy đi tới bên Diệp Lận, kéo tay anh – “Hôm nay anh làm sao thế này, được rồi được rồi, đừng trẻ con nữa.”

Cô ấy nối Diệp Lận trẻ con? Đây tôi đã thấy một người đàn ông cực chín chắn thế mà lại bị người ta nói là trẻ con!

Cầm lấy ly rượu. Chất lỏng nóng rực chậm rãi theo cổ họng chảy xuống, nuốt xuống, nghẹn lại, thế rồi cuối cùng lại một ngụm nôn ra, che môi khổ sở ho khan, vị nóng như lửa đó chuyển đến toàn thân, làn da bắt đầu ngưa ngứa là lạ, ý thức cũng từng chút từng chút tê liệt dần dần…

“Giản An Kiệt, em nghĩ em là gà nấu rượu chắc! Muốn chết sao, dị ứng rượu còn muốn uống!” – Gió đã ngừng thổi chỉ còn lại trong ký ức mơ hồ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui