Trang Phi thu dọn đồ đạc sau đó cẩn thận từng li từng tí một đi ra ngoài, vừa đóng cửa, xoay người lại còn chưa kịp phản ứng, liền bị một cái bạt tai đổ ập xuống, tiếng tát tai vang dội vang vọng ở bên tai, gò má Trang phi nhất thời đau đớn dữ dội, trước mặt có chút hoa mắt.
"Được cho ngươi lắm tên tiện nô Trang Phi. Cút ngay cho ta!" Hồng lệ dùng sức lực không nhẹ, một cước đá văng cửa lớn, Thanh nhi cũng đi vào theo, dáng vẻ đầy khí thế hùng hổ, Trang Phi cũng vội vã đi vào nhà —— rất rõ ràng, các nàng là hướng về phía Trang Khinh Hồng mà tới.
Trong lòng Trang Phi lạnh đi, "kẻ tới không có ý tốt", Hồng Lệ mụ mụ đối với Trang Khinh Hồng luôn luôn dùng lễ nghĩa để đối đãi, rất là coi trọng, bây giờ giận đùng đùng nói ra lời lẽ ác ý ra khỏi miệng như vậy, xem ra hôm nay đến đây không hề dễ dàng.
Nơi trăng hoa, nhất là nơi qua lại cỏ đầu tường, luôn phải xem sắc mặt và ánh mắt người khác, cân nhắc lợi ích là thoả đáng nhất, sẽ không dễ dàng không nể mặt mũi, tuy Trang Khinh Hồng vô dụng, nhưng cũng có Vương gia si mê, Hồng Lệ dám xông vào cửa như vậy, trừ phi là... Kỳ Cảnh bên kia có chuyện gì đó phát sinh.
Nếu không, sao lại xảy ra khả năng như bây giờ.
Hồng lệ rất nhanh đến chỗ nghỉ ngơi bên trong của Trang Khinh Hồng, Trang Phi cũng theo sát sau mà chạy tới, đang muốn hướng về Hồng Lệ thỉnh tội xin tha, liền nghe thấy Trang Khinh Hồng khẽ cười một tiếng, thanh âm kia lành lạnh ngừng lại hành động của Trang Phi.
"Hồng Lệ mụ mụ, tức giận như thế, là vì chuyện gì?" Dáng vẻ giờ khắc này của Trang Khinh Hồng so với lãnh đạm hằng ngày không được bình thường, thậm chí có mấy phần chật vật, nhưng giọng nói của hắn, lại khiến người ta sinh ra một loại cảm giác, người này thật cao cao tại thượng.
Càng lộ ra một loại khí thế không có gì lo sợ.
Trang Khinh Hồng nhìn Hồng lệ, thái độ Kỳ Cảnh rất rõ ràng, xem ra đã đưa cho Hồng Lệ, hiện tại Hồng Lệ muốn đến đây đưa cho hắn xem chút mặt mũi sao? Nhiều nhất thì chỉ qua một đoạn thời gian khổ sở, khoảng thời gian hắn chịu gian nan còn ít sao? Trước khi Kỳ Cảnh biết Trang Khinh Hồng hắn, hắn còn có thể đứng vững được bước chân, bây giờ mất đi cái hậu thuẫn Kỳ Cảnh to lớn nhất này, hắn cũng không có gì phải sợ hãi.
Dù sao bất quá thì tới thêm một lần nữa thôi.
Hồng Lệ cười lạnh một tiếng, lấy ra một tờ giấy, "Trang Khinh Hồng? Vô trần công tử? Ta luôn luôn không biết ngươi lại đánh chủ ý Kim thiền thoát xác, như thế nào? Đạp lên đầu Hồng lệ ta mà đi lên, chuyện đã đáp ứng liền xóa bỏ như vậy sao? Hồng Lệ ta lợi dụng tốt như vậy ư?"
Trang Phi lén lút đi xem, trên giấy ấn dấu tay hồng, đó rõ ràng là một tờ giấy... Thỏa thuận? Còn là giấy bán thân?
Trang Khinh Hồng từ lúc Hồng Lệ lấy ra tờ giấy trong nháy mắt đó sắc mặt liền biến thành màu trắng xám đứng dậy, Kỳ Cảnh! Hắn đánh giá thấp nam nhân này rồi, coi khinh lòng trả thù của hắn... Thầm cười khổ một tiếng, Trang Phi, hiện tại ta không chỉ không gánh nổi ngươi, ta ngay cả mình cũng đều không gánh nổi!
Hai tay, chăm chú nắm thành quyền, Trang Khinh Hồng đè xuống sự không cam lòng cùng phẫn nộ đang tuôn ra trong lòng, cưỡng ép khiến bản thân thay đổi đến nổi nét mặt không hề có cảm xúc —— thật không hổ là người Hoàng gia lớn lên, lãnh huyết khiến người ta giận sôi, Trang Khinh Hồng càng phát giác được thân thể không khỏe, đầu óc thế nhưng rất rõ ràng, cho dù có thăm dò, cũng là bởi vì hắn ẩn giấu lại trước, lòng nghi ngờ của Kỳ Cảnh rất nặng, Trang Khinh Hồng tuy thấy trào phúng, nhưng cũng có thể hiểu được. Trang Khinh Hồng giờ khắc này chỉ cảm thấy, bản thân đúng là đang tát thật mạnh vào mặt bản thân ——ngay cả một hữu tình cũng không có sao?
Bây giờ đánh cược thua, bất kể là loại kết quả nào, hắn đều phải nuốt xuống.
Chỉ là không cần nên, nếu như là bình thường, Kỳ Cảnh sẽ không sẽ không làm ra chuyện như vậy, hắn lười phải vì một nhân vật nhỏ mà phải cố ý an bài—— dáng vẻ Hồng Lệ, rõ ràng là bị lửa giận hết sức thiêu lên! Tâm tư Trang Khinh Hồng rất nhanh quay ngược trở lại lúc trước, trong lòng tuôn ra sự nghi ngờ vô hạn, thấy mọi chuyện cực kỳ quỷ dị.
Nhưng tình huống trước mắt, lại không dung được suy nghĩ tinh tế của Trang khinh hồng.
Hồng Lệ cũng không cho Trang Khinh Hồng có cơ hội nói chuyện, tờ giấy nàng cầm trong tay rất nhanh đã thu hồi lại, rồi cười lạnh một tiếng, "Thanh Nhi, Trang Khinh Hồng trộm cắp tài vật, mức to lớn, chứng cứ xác thực."
Thanh nhi lập tức nói, "Đúng vậy. Vô Trần công tử thật làm người khác quá thất vọng, thậm chí ngay cả Ngọc như ý mà Hồng lệ mụ mụ thích nhất cũng đem đi cầm... Hành vi như vậy, đúng là làm người khác cảm thấy khinh thường."
Trang Phi trợn mắt lên, vu oan! Oan uổng người chói lọi như thế! Có bao nhiêu người, vốn chỉ là thân phận hạ nhân, cũng bởi vì thủ đoạn như thế nên mới... Trang Phi vô thanh vô tức quỳ xuống, cái trán để sát mặt đất, không dám tạo ra một tiếng vang.
Trang Khinh Hồng giờ khắc này trái lại nở nụ cười, thực sự rất giống, như lại trở về Trang gia vào lúc ấy. Bất quá Trang gia còn lấy tang vật, nơi này thậm chí ngay cả hình dáng tang vật cũng không có, mịt mờ quét qua nhìn Trang Phi còn đang quỳ dặn dò quy củ vài câu, Trang Khinh Hồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Trang Phi quả nhiên là thông minh.
Dù có thế nào, trước tiên cũng phải bảo vệ Trang Phi.
Giờ khắc này nếu là cầu xin, như vậy sẽ biểu minh lập trường, Hồng Lệ ở Trường Phong Lâu chính là trời, không theo ý của Hồng Lệ, hắn sợ Trang Phi cũng sẽ bị liên lụy. Nguyện vọng của hắn, Trang Phi không biết, Trang Phi khẩn cầu, y quả thực đã biết. Trang Khinh Hồng nhìn Hồng Lệ, "Mụ mụ muốn khiến ta làm cái gì?"
"Hừ, không cần muốn." Hồng lệ nói, "Ngươi cũng phải nhất định làm, không làm cũng phải làm. Sau ba ngày treo biển hành nghề tiếp khách, ta lúc trước là quá xem nhẹ Khinh Hồng ngươi rồi."
Treo biển hành nghề tiếp khách! Thân thể Trang Khinh Hồng chấn động, Kỳ Cảnh! Ngươi quả thật là đuổi tận giết tuyệt!. Ngôn Tình Sắc
"Ta biết trên người của ngươi còn mang vết thương, " Hồng Lệ nở nụ cười, một đôi môi đỏ phun ra lời nói khiến người ta rét run, "Như vậy cũng tốt, ta không cần lo lắng ngươi sẽ đào tẩu, yên tâm, lần đầu ngươi treo biển hành nghề, ta sẽ giúp ngươi bán với giá tiền cao. Cũng không có vi phạm ước định lúc trước của chúng ta phải không?"
Hồng Lệ ha ha ha cười rộ lên, "Lúc trước đã nói qua, ta chúc ngươi danh tiếng đại thịnh, bảo đảm ngươi sẽ sống mỗi ngày thư thái, ngươi sẽ trở thành Hoa Khôi của Trường Phong Lâu Anh Nguyệt, vì Trường Phong Lâu của ta sáng tạo huy hoàng. Bất quá nếu ngươi không muốn thành hoa khôi, cũng phải nói cho ta biết sớm một chút, ta cũng không cần coi trọng ngươi như vậy, từ sớm đã cho ngươi vị trí dự bị đầu bảng rồi! Bây giờ, cũng coi như là thanh toàn nguyện vọng của hai chúng ta, có đúng hay không?"
Trang Phi nghe đến chỗ này còn có cái gì không hiểu, mặt Trang Khinh Hồng tái nhợt, không nghĩ tới người kia lại tuyệt tình như vậy, thậm chí ngay cả tự tôn cuối cùng của hắn, cũng muốn đạp ở dưới chân, bản thân đạp lên còn chưa đủ, còn muốn cho vạn người đồng thời đạp lên.
Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi biết kết quả như thế, Trang Khinh Hồng khó tránh khỏi cảm thấy đầu óc mình như bị đánh một đòn nghiêm trọng, nhưng đã không còn có khả năng trì hoãn, Hồng Lệ sẽ không cho hắn cơ hội.
Ánh sáng trong mắt Trang Khinh Hồng dần dần mất đi, trở nên tuyệt vọng. Treo biển hành nghề tiếp khách, hắn sẽ không còn có cơ hội nữa, vĩnh viễn sẽ không chạm được đến lý tưởng thiên địa của bản thân.
Hoạch tội bị bóc lột đi tài vật đưa đến vong ưu địa, Trang Khinh Hồng từ lần thứ nhất khi thấy Hồng Lệ, đã thấy rõ Hồng Lệ đối với dung mạo hắn nóng rực như lửa, sau đó lại xem qua Hoa khôi dạo phố, cẩn thận suy nghĩ qua trong đó có thể thao tác bộ phận, sau đó cùng Hồng lệ định ra thỏa thuận, hắn sẽ trở thành Trường phong lâu bảng hiệu, tự nguyện trở thành Hoa sau ba năm, vì Hồng Lệ kiếm tiền... Hắn vốn xuất thân từ Gia tộc lớn, giáo dưỡng tài hoa đương nhiên xuất chúng, khí chất càng là xuất trần, Hồng Lệ vừa lúc bắt đầu đương nhiên không tin tưởng Trang Khinh Hồng, đầu lưỡi thỏa thuận căn bản không có lực ước thúc, sau đó Trang Khinh Hồng chủ động yêu cầu dùng dương danh Vô trần công tử, cũng nói qua có thể tiếp khách với số tiền lớn, Hồng Lệ lúc này mới yên tâm.
Trang Khinh Hồng vừa lúc bắt đầu đã không có tâm tư sẽ làm hoa khôi, càng sẽ không khiến bản thân lưu lạc phong trần.
Hắn nhắm vào ba năm, chính là chuẩn bị lợi dụng vào ba năm nay, Hồng Lệ cho hắn quyền hạn, thân phận mang đến tiện lợi, thu thập chứng cứ khiến bản thân thoát khỏi đầm lầy này, sau đó liền bứt ra rời đi, đến thời điểm phiên án...
Bây giờ tâm tư như thế bị Hồng Lệ biết được, Hồng Lệ tất nhiên giận tím mặt mày, bản thân bị làm bè. Hết thảy đều hủy rồi, hắn không có biện pháp xoay chuyển, giấy bán thân đã bị Hồng Lệ nắm trong tay, ý đồ của chính mình cũng đã bị Kỳ cảnh ra hiệu hạ để cho Hồng Lệ phát hiện...
Đã, không thể tránh khỏi.
🥀HOÀN CHƯƠNG 12🥀