Vì Sao Người Chết Luôn Là Tiểu Thụ

Qua giờ Tuất (tầm 7-9h tối), Trang Phi được tiểu thị mời đi tắm, Kỳ Tịch thì vào trong tẩm phòng tắm rửa, tắm rửa xong sẽ chờ hoa khôi đến.

Vào giờ khắc này Kỳ Tịch thế mà trầm mặt ngồi ở trên cái giường lớn xa hoa, trong đầu là hình ảnh nhướng mày của Trang Phi, vẻ mặt dịu dàng khi tập trung, cùng với câu nói kích động mà bản thân nói ra.

Xưa nay hắn chưa bao giờ làm ra hành động của một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, hắn đã hai mươi sáu tuổi, từ sau khi được trao cho đất phong tuy rằng không lưu luyến bụi hoa nào, nhưng có thể nói là từng duyệt qua hàng ngàn cánh buồm, chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ lập gia đình, ngược lại sẽ không có con, không bằng cứ thế tự do tự tại không hề lo lắng việc gì mà thoải mái sống hết một đời.

Nhưng hôm nay thời điểm nói ra câu kia, thứ hắn muốn thì ra là như vậy, hắn muốn cùng Trang Phi vĩnh viễn ở bên nhau. Vì kỹ tử chuộc thân, thú kỹ tử vì quân, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, khẳng định người khác sẽ cho rằng hắn điên rồi, nhưng hắn quả thực đã điên.

Khi hắn nhìn thấy sự dịu dàng đó.

Nếu muốn tự do tự tại, thì cần gì phải để tâm đến cái nhìn của người khác? Nếu điên thì có làm sao? Thời điểm hắn ra chiến trường, sao người khác không cho rằng hắn điên chứ? Trong lòng Kỳ Tịch hiện tại chỉ có một ý nghĩ, rõ ràng như thế —— hắn muốn Trang Phi.

Thay vì ngủ lại ở Hoa Khôi Các, thứ phát sinh chỉ là quan hệ thể xác, mà thứ hắn càng muốn chính là mọi thứ của Trang Phi điều thuộc về hắn —— hắn đã yêu người này.

***

Đây không phải là lần đầu tiên Trang Phi tiếp khách, cho nên ngoại trừ tắm rửa cũng không chuẩn bị gì đặc biệt, mặc lên cẩm phục sau đó bị đưa đến cửa tẩm phòng, gia nô bên trong Hoa Khôi Các tất cả đều lui xuống, Trang Phi đẩy cửa mà vào.

Thấy Kỳ Tịch ngồi ở trên giường, nhìn không giống dáng vẻ đã tắm rửa qua, Trang Phi có hơi kinh ngạc, nhưng cũng có thể hiểu, có lẽ vị này muốn tắm uyên ương chăng. Ngược lại ở trong tẩm phòng, có bể tắm dẫn nước, có thể cung cấp nước ấm cả ngày.


Trang Phi đi tới, ở bên cạnh Kỳ tịch ngồi xuống, động tác Kỳ Tịch rất tự nhiên đem Trang Phi ôm vào trong lòng, bàn tay lớn đặt lên đỉnh đầu Trang Phi, vân vê mái tóc của Trang Phi, đầu của hắn lướt qua bả vai Trang Phi, hình thành một tư thế giao - cổ, cực kỳ thân mật.

"Trang Phi, ta muốn vì ngươi chuộc thân." Giọng nói của Kỳ Tịch rất trầm thấp mà lại kéo dài, hắn chầm chậm vỗ về mái tóc của Trang Phi, một bên miêu tả suy nghĩ của hắn, "Đợi sau khi chuộc thân rồi, ngươi hãy theo ta về đất phong đi, ngươi yên tâm, cho dù có người biết thân phận của ngươi, nhưng sẽ không có kẻ nào dám bất kính với ngươi... Đi theo ta."

"Vì sao..." Trang Phi sửng sốt, Kỳ Tịch là có ý gì? Là chân tâm? Lời nói lúc chiều kia y cứ tưởng là hắn muốn kéo lại chút địa vị chứ? Trong lòng Trang Phi có chút lo sợ, nhỏ giọng nói, "Ta không thể chuộc thân, Hồng Lệ mụ mụ sẽ không để cho ta chuộc thân..."

Trong giọng nói của Kỳ Tịch mang theo sự ấm áp lạ thường, Trang Phi tình nguyện gỡ xuống sự phòng bị nên hắn rất vui vẻ, nhẹ nhàng ở trên hai gò má Trang Phi hôn một cái mới nói, "Ta là chư hầu vương quyền thế ngập trời, lời do ta mở miệng, Hồng Lệ dám không đồng ý sao?"

Trang Phi siết chặt nắm tay, ngước mắt lên đôi con ngươi nhìn thẳng về phía Kỳ Tịch, "Vì cái gì? Bây giờ chuộc thân cho ta, Hồng lệ sẽ đem giá trị bản thân ta đề cao đến mấy bậc."

Đây là một cơ hội tốt, là cơ hội để y và Trang Khinh Hồng rời khỏi đây, nhưng động cơ của người này...

Kỳ Tịch bật cười, bóp bóp mũi Trang phi, lại ở trên môi Trang Phi ấn xuống một nụ hôn, nói, "Cho dù Hồng Lệ có giở công phu sư tử ngoạm, cũng không có khả năng đề xuất một con số cho Vương phủ ta đi? Vậy thì có gì mà ta phải sợ, ven biển Đông hải, dồi dào khoáng địa, kẻ khác không dám coi thường, tiền bạc thì tất không thiếu."

"Vì cái gì... Nguyện ý chuộc ta?" Trang Phi đương nhiên biết chuộc thân sẽ không đơn giản như Kỳ Tịch nói vậy, gặp mặt hoa khôi, đã tốn không ít số lượng mấy trăm, huống hồ là chuộc thân?

"Ai..." Kỳ Tịch bất đắc dĩ thở dài một hơi, cảm thấy có chút khó nói, cúi đầu hôn lên môi Trang Phi, "Cần phải để ta giải thích nữa sao? Trang Phi hẳn nên hiểu chứ."


Trong lòng Trang Phi hơi run động, chậm rãi nhắm hai mắt lại, mặc cho nụ hôn của Kỳ Tịch rơi trên mặt của y, phần gáy, áo trong hơi tuột, đột nhiên bị đẩy ngã ở giường, Trang Phi còn chưa kịp phản ứng, đã rơi vào một cái ôm ấm áp, Kỳ tịch cằm gối đặt lên đỉnh đầu y, nhẹ giọng nói, "Ngủ đi."

Giọng nói kia như đang chịu đựng điều gì đó, thân là nam nhân Trang Phi tất nhiên hiểu rõ.

Trang Phi hơi động, thân thể đã bị ôm chặt, không thể làm gì khác hơn là thuận theo, nằm ở trong lòng Kỳ Tịch nhắm hai mắt lại, trong lòng Kỳ Tịch rất ấm áp, đau đớn then chốt vào mỗi đêm tựa hồ cũng giảm nhẹ không ít, Trang Phi rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Nửa buổi Kỳ Tịch mới than nhẹ một tiếng, chăm chú ôm Trang Phi ngủ, ai có thể tin hắn thật vất vả mới vào màn, cư nhiên không hề làm gì cả? Tuy... Hắn biết Trang Phi có việc lừa hắn, cũng nhìn ra tâm trạng suy sụp của Trang Phi, vào lúc này hắn làm sao cam lòng để Trang Phi bị ủy khuất đây?

Chờ trở về đất phong, nhất định phải phong cảnh đại thú, động phòng hoa chúc thành tựu như thế mới được gọi là tốt đẹp, Trang Phi cũng sẽ vui vẻ.

Vào lúc này, ai có thể nghĩ đến mọi chuyện lại kết thúc như thế chứ? Chỉ có thể cảm thán một câu thế sự khó lường trước mọi việc mà thôi.

***

Tin tức Định vương điện hạ muốn vì Trang Phi hoa khôi của Trường Phong Lâu chuộc thân, như là mọc ra cánh, như cơn bệnh dịch trong một đêm đã truyền khắp toàn bộ Kinh thành, thành tiêu điểm bàn luận của mọi người. Có người bàn Trang Phi ngẫu hứng đàn một khúc nhạc, trong đó lưu luyến tình nghĩa cảm động cực sâu, không ít người suy đoán cũng là bởi vì tình nghĩa như vậy, mới khiến Định vương bẻ gãy eo, thà đoạn tuyệt dòng dõi cũng muốn mỹ nhân.

Đối với chuyện này hai người còn chưa biết gì, còn đang ôm nhau ngủ ở trên giường lớn. Cánh cửa vang lên tiếng gõ làm hai người tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy nắng sớm chói chang, Trang Phi chống thân mình ngồi dậy, cẩm phục trên thân trượt xuống lộ ra da thịt như tơ lụa, cùng xương quai xanh cùng một dấu hồng ngân mờ ám, Trang phi vội vã xử lí vạt áo, quay đầu lại đã nhìn thấy đôi mắt chứa ý cười của Kỳ Tịch.


Trang Phi ngẩn ra, đỏ mặt cúi đầu.

Kỳ tịch sờ sờ đỉnh đầu Trang Phi, đứng dậy sắp xếp, ba vị tiểu thị bên ngoài chuẩn bị đi vào hầu hạ Trang Phi, Trang Phi ngăn lại, "Các ngươi ở ngoài chờ đi."

Mấy vị tiểu thị nghe lời ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.

Trang Phi đứng dậy, từ trong ngăn kéo tìm một bộ y phục đã sớm chuẩn bị từ trước, y phục này là thường phục của Hoa khôi, sau khi Hoa khôi tiếp khách, tắm rửa xong sẽ mặc y phục này rời đi.

Bản thân mặc quần áo tử tế xong, lại rửa mặt, vừa quay đầu đã phát hiện Kỳ Tịch vẫn còn ở trong phòng, Trang Phi mỉm cười, "Sao đại nhân còn chưa rời đi? Khách nhân không thể ở lại hoa khôi các vào giờ mão (5~7h sáng). Còn có... Cảm tạ ngươi."

Kỳ Tịch bước tới bên cạnh Trang Phi, nắm chặt lấy tay Trang Phi, "Vì chờ ngươi. Nên ta ở lại đến giờ Thìn (7h~9h sáng) cũng không người nào dám xen vào. Đi, giờ đi đến chỗ của Hồng Lệ, ta... sẽ chuộc thân cho ngươi."

Môi Trang Phi hơi mấp máy, muốn rút tay chính mình về, không có co rúm, y cảm thấy ánh mắt của Kỳ Tịch đang khóa chặt bản mình, vô cùng kiên trì, làm sống lưng Trang Phi ớn lạnh có chút rùng mình, nhìn chằm chằm sàn nhà giọng nói như ruồi muỗi, "Trang Phi, không nguyện chuộc thân."

Bàn tay bị Kỳ Tịch xiết chặt nắm trong tay, xương ngón tay cùng nơi bị niết sai vị phát ra tiếng kêu, trên tay truyền đến đau đớn, Trang Phi nhịn xuống tiếng kêu đau đớn, viền mắt đỏ lên, hơi thở trước người Kỳ tịch trở nên cực kỳ đáng sợ.

"Vì sao?" Kỳ tịch nhìn Trang Phi, rõ ràng tối hôm qua còn tốt như vậy, sao sáng nay lại đổi ý? Kỹ nữ vô tình là thật sao? Hay vẫn nên nói... Y đang đùa giỡn với mình?

"Xin lỗi..." Trang Phi đau đớn nước mắt đều rớt xuống, âm thanh không nhịn được nghẹn ngào, "Ta, ta không muốn chuộc thân, ta không thể chuộc thân!"


Kỳ Tịch nghe thấy lời này trái tim như bị kim châm qua, đau nhức không ngớt, hai câu trước sau khác biệt, hắn đương nhiên nghe rõ, không nguyện, không muốn cùng không thể, hoàn toàn là về ba mặt ý nghĩa.

Trang Phi có chuyện gì đó khó mà diễn tả bằng lời, có lẽ là nỗi khổ tâm trong lòng, có lẽ là nhược điểm.

Nhưng Trang Phi lại không chịu nói cho hắn biết

Này cũng chỉ có thể chứng minh, Trang Phi căn bản không tin hắn.

Kỳ Tịch không chú ý tâm sự cay đắng bên trong, cụt hứng cười cợt, lui về phía sau hai bước, nhìn thân ảnh đứng thẳng tắp trước mặt, cười ha ha hai tiếng, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.

***

Mà giờ khắc này, phủ Tấn vương rải rác từng mảnh trân bảo bằng gốm sứ, Kỳ Cảnh sắc mặt u ám ngồi dưới đất, hai mắt đỏ chót giống như dã thú ——

Trường Phong Lâu! Phố hoa! nơi Vong ưu! Thế mà dám gọi người đến để Trang Phi tiếp khách, còn là Vương thúc hắn! Bây giờ hắn đúng là tự nâng tảng đá đập vào mình, tại sao hắn lại tự đại như thế, chỉ cần biểu hiện sự sủng ái của mình với Trang Phi, Hồng Lệ sẽ kiêng kỵ, không để cho Trang Phi tiếp đón những khách mời khác. Hắn mà lại quên phố hoa là dạng địa phương quái quỷ gì!

Kỳ Cảnh cảm thấy bản thân mình như bị thiêu đốt, trong lòng hắn có một suy đoán không ổn, tuy hắn không muốn nghĩ sâu, chỉ là ý nghĩ tồn tại đó khiến nội tâm hắn nổi lửa.

Trang Phi! Ngươi phải thuộc về Bản vương! Kỳ Cảnh nắm chặt bàn tay, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, hít sâu một hơi, thu hồi lại sát khí của bản thân, Kỳ Cảnh đi về phía phố hoa Trường Phong Lâu.

🥀HOÀN CHƯƠNG 24🥀


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui