Vì Sao Người Chết Luôn Là Tiểu Thụ

Phi Viễn Các, ba vị tiểu thị nhìn cơn mưa nhỏ rơi bên ngoài, trong lòng dần dần nảy lên sự lo lắng cùng khó hiểu, hoa khôi đại nhân vẫn chưa trở lại sao?

"Có khi nào đi đến chỗ của Vô trần công tử hay không?" Một vị tiểu thị nói, "Không bằng chúng ta chia nhau đi tìm đi, nếu như để Hồng Lệ mụ mụ biết chúng ta bỏ bê nhiệm vụ, chỉ sợ sẽ bị phạt mất."

Ba người nói xong, từng người liền rời đi.

Tiểu thị đi đến nơi của Trang Khinh Hồng, không nghi ngờ chút nào mà tìm thấy Hoa khôi Trang Phi đang ở đó, y đã thay một bộ y phục mới đang cùng với Trang Khinh Hồng dùng cơm, y phục kia nhìn qua liền biết đó không phải là đồ dành cho Hoa khôi, trong lòng tiểu thị có suy đoán không tốt, trên mặt tự nhiên biến sắc, nhưng mà hắn còn chưa mở lời, đã nghe Trang Khinh Hồng cả giận nói, " Tiểu thị to gan, ngươi có biết tội của mình không?"

Tiểu thị kia sắc mặt tái nhợt, bịch một tiếng quỳ xuống, miệng nói không biết.

Trang Khinh Hồng bình thường đã cao ngạo lạnh lùng, nổi giận lên vô cùng khiến người ta sợ hãi, hắn cũng không muốn biểu hiện quá độ, hoà hoãn sắc mặt mới nói, "Đúng lúc ta vừa ra ngoài muốn hái hoa pha trà, mưa đến vội vàng muốn trở về, ai biết ở trên đường thấy hoa khôi của ngươi ngã ở trong sân, quần áo bị bùn đất bắn lên người không rõ sống chết, ngươi làm tiểu thị, chẳng lẽ không biết tội sao?"

Tiểu thị kia sắc mặt tái nhợt, vội vàng đi đến xem Trang Phi thế nào, quả nhiên nhìn thấy nét bệnh tật trên mặt Trang Phi, lại thấy, y phục trước đó của hoa khôi bị ướt mưa không thể mặc, tùy ý để ở bên cạnh chậu gỗ, hắn nhận ra mình không làm tròn bổn phận, nên vội vã dập đầu cầu xin tha thứ.

Tấn vương quyền lớn, dặn dò bọn họ tất cả phải lui ra, tuy đã báo với Thanh nhi bên người Hồng lệ mụ mụ, nhưng Thanh nhi nói không cần lo, bọn họ làm sao dám một mình đi vào?

Trang Phi kéo cánh tay Trang Kinh Hồng, hắng giọng một cái nói, "Thôi, cũng không thể trách các ngươi." Nói xong bày ra dáng vẻ mệt mỏi, thấy y đối với chuyện lúc trước lại không tình nguyện nói ra, cũng không có ý muốn trách tội, tiểu thị thở phào nhẹ nhõm.

Trang Khinh Hồng che lại ý cười trong mắt, một lần nữa ở bên cạnh Trang Phi ngồi xuống, vỗ vỗ tay Trang Phi nói, "Sau khi trở về nghỉ ngơi cho tốt, tốt nhất nên mời đại phu đến xem bệnh, thân thể ngươi vốn đã không tốt...Mặc y phục của ta cũng không vừa vặn, bây giờ có người tới đón ngươi rồi, mau chóng trở về đi."

Trang Phi gật gật đầu, giương mắt nhìn Trang Khinh Hồng, khóe môi không tự giác mà khẽ cong, chậm rãi đứng lên, "Vậy hôm nay ta xin phép về trước, xin công tử dừng bước."


Trang Khinh Hồng gật đầu, nhìn bóng lưng Trang Phi đi xa. Trong lòng nhất thời vừa vui vẻ lại lo lắng, Trang Phi của hắn, bây giờ rốt cục cũng thuộc về hắn, mà Trang Phi, không thể nghi ngờ Trang Phi đối với hắn là tình cảm sâu đậm, bây giờ Trang Phi, thật sự tựa như một đóa hoa nở rộ—— thay đổi đến xinh đẹp, càng trở nên chân thực, Trang Phi như vậy, nhất định sẽ hấp dẫn càng nhiều người.

Cho dù muôn vàn tương tư, cũng không thể làm được gì.

Trang Khinh Hồng than nhẹ một tiếng, chuyện như vậy, không có khả năng sẽ đến lần thứ hai, may là ở vườn đào xa xôi, lại có Kỳ cảnh sớm dặn dò trước, bằng không một khi bị... Hắn và Trang Phi, cả hai sẽ chết vô cùng thảm.

***

Chuyện chuộc thân, tựa hồ sống chết mặc bay, nhưng nó vẫn như cũ đã sớm biến thành chuyện ca tụng, chỉ là đám người không biết chân tướng đó, dồn dập suy đoán không biết có phải là kim ngạch chuộc thân quá cao, nên mới khiến Định vương chùn bước hay không.

Giá trị bản thân Trang Phi liền được nâng cao lên mấy bậc, có một người đồn thổi nói rằng "Thiên hạ không có hoa khôi, chỉ có Trang Phi ở Phong Tuyết Lâu".

Trang Phi từ chỗ của Trang Khinh Hồng quay về, liền mời đại phu, báo ốm năm ngày, người tới tặng lễ biểu thị quan tâm nhiều đến nổi xém đạp hư cửa lớn Trường Phong Lâu, mà Kỳ Cảnh ngày ấy dưới cơn nóng giận rời đi, cuối cùng cũng chịu đặt chân tới Trường Phong Lâu, gặp Hồng Lệ, và được tiểu thị mời đến vườn đào, chờ Trang Phi đến.

Trước khi bệnh tình tốt lên, vì cấm kỵ, nên không cho ở Hoa Khôi Các tiếp khách mời.

Kỳ Cảnh ngồi trên ghế đá được trải nệm, trên tay thưởng thức một khối ngọc bội, thầm nghĩ lúc Trang Phi đến nên mở miệng thế nào, lần trước tan rã trong không vui... Hắn đường đường là Vương gia tôn quý, Trang Phi sẽ không có lý do mà không để ý đến hắn, vậy mà hắn phải chịu ngược lại sự yêu thích của Trang Phi.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, Kỳ Cảnh cũng dần tỉnh táo lại, Trang Phi căn bản không đồng ý đi cùng vương thúc hắn, hắn vậy mà lại ép bức Trang Phi, trong lòng Kỳ Cảnh có chút thất bại, rõ ràng có nhiều phương pháp để giải quyết tốt hơn, nhưng mỗi lần nghĩ đến những người quan hệ với Trang Phi, hắn lại không khống chế được bản thân, giống như là...


Nghĩ Trang Phi đã đến, vén rèm đi vào, hơi thi lễ sau đó ngồi xuống.

"Điện hạ, đã lâu không gặp." Trang Phi thấy trên bàn có trà, đưa tay vì chính mình rót ra một chén, "Điện hạ dạo này có khỏe không?"

Kỳ Cảnh đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại không hiểu sao có chút bực mình. Hắn ngược lại tình nguyện để Trang Phi giận mình, hắn có thể dỗ dành y, nhưng không thích Trang Phi làm ra kiểu như không có chuyện gì... Thật giống như hắn ở trong lòng Trang Phi, chẳng là cái thá gì cả.

"Bản vương rất tốt, ngược lại nghe nói ngươi bị bệnh, giờ ngươi thế nào rồi?" Kỳ Cảnh ngẩng đầu, tầm mắt đặt ở đỉnh đầu Trang Phi, hôm nay Trang Phi không dùng bất luận đồ trang sức gì, chỉ dùng một cái dây để cột phần đuôi tóc, chỉ đơn giản như thế nhưng cũng lộ ra sự thanh nhã vô cùng.

Trang Phi nhấp một ngụm trà, khóe môi thuận thế nói ra một câu, "Đa tạ điện hạ quan tâm, Trang Phi không có gì đáng ngại, đại phu nói ngày đông ta thường sinh bệnh, tay chân khó tránh khỏi bị hàn khí xâm nhập, nghỉ ngơi hai ngày, đợi khi nào trời ấm thì sẽ tốt lên thôi."

Kỳ Cảnh cau mày, ngày đông sinh bệnh? Trang Phi tuổi còn trẻ, tại sao lại có loại bệnh này? Sao giống bệnh mấy người già vậy, tay chân không tốt thì có thể lo, hàn khí xâm nhập giống như bị kim châm, tư vị cực kỳ khó chịu, gió lạnh vừa thổi càng đau nhức cực kỳ, "Vậy hôm nay ngươi... còn khó chịu không?"

Trang Phi cười khẽ lắc đầu, "Rất tốt. Trời ngày càng ấm, đã tốt lắm rồi."

Không thích hợp. Kỳ Cảnh nhíu mày càng sâu, Trang Phi có gì đó làm cho hắn có cảm giác không đúng, tuy rằng hiện tại so với trước đây càng thêm tươi tắn, tựa hồ như đang tiến tới về lối sống hi vọng bình thường,...Nhận thức này, khiến Kỳ Cảnh rất không vui, trong tiềm thức của hắn, nhất định có điều gì đó đã thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Bây giờ Kỳ Cảnh, cũng không dám kiêu ngạo nữa, bởi vì sự kiêu ngạo này khiến hắn nhận trái đắng từ trước rồi.


"Đánh cờ một ván không, Điện hạ?" Trang Phi nhìn về phía Kỳ Cảnh, địa vị của hắn, người của phố hoa, đã định trước không thể cùng người ở đỉnh cao quyền lực tranh đoạt, hơn nữa xung đột cũng phải tránh.

Kỳ Cảnh gật đầu, hắn rất lâu không thấy Trang Phi, trong miệng tuy rằng không nói, trong lòng không nguyện thẳng thắn, nhưng hắn quả thực rất nhớ Trang Phi. Gọi hạ nhân trong đình đưa đến hai chậu than, sưởi ấm toàn bộ trong mành, mới để người mang bàn cờ đến.

Một ngày không thấy, như trôi qua ba năm; không biết có phải do nguyên nhân này hay không, Kỳ Cảnh thấy Trang Phi càng thêm hấp dẫn ánh nhìn của người khác, phảng phất cả người y như phát sáng, cả người đều lộ ra một phong thái khác thường.

Đẹp đến lạ thường. Cả người lộ ra một cảm giác thõa mãn từ trong lòng.

Điều này khiến Kỳ Cảnh đặc biệt để tâm, hắn là người đầu tiên của Trang Phi, chuyện này hắn có thể xác định, nhưng Trang Phi lúc đó cũng không biểu hiện ra sức sống tràn trề như vậy.

Nhưng hắn lại đè nén suy nghĩ của mình, Trang Phi đối với hắn nhìn như không có gì thay đổi, nhưng sự cứng rắn trong đó làm sao hắn không nhìn ra được chứ? Có lẽ hắn thật sự đã dọa sợ Trang Phi rồi.

Lúc chuẩn bị rời đi, Kỳ Cảnh mới dám vỗ vỗ tay Trang Phi, hỏi, "Có muốn thứ gì không? Bản vương sai người đưa tới cho ngươi."

"..." Trang Phi khẽ cong khóe môi nhẹ nhàng cười, tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, mở to mắt bèn nói, "Vậy thì đa tạ điện hạ, Trang Phi muốn một thanh ngọc tiêu."

Kỳ Cảnh lúc đầu còn nghĩ, cho rằng Trang Phi sẽ từ chối, lại không nghĩ rằng Trang {hi thật sự mở miệng, tuy rằng thứ muốn nhận có chút đặc biệt, nhưng đây là thứ đầu tiên mà Trang Phi mở miệng muốn, cũng không phải thứ gì khó kiếm, vẻ mặt Kỳ Cảnh dịu dàng đứng dậy, vuốt ve gò má Trang Phi, nhẹ giọng nói, "Được chờ Bản vương."

"Vâng." Trang Phi đáp lại, đưa Kỳ Cảnh ra khỏi cửa.

Xoay người lại hướng về trạm quán, Trang Phi nói với tiểu thị bên cạnh, "Ngươi đi mời Vô trần công tử tới, cứ nói ta mời hắn đến uống trà ngắm hoa đào, nhanh đi."

Tiểu thị hành lễ sau đó tăng tốc rời đi.


Mấy ngày nay đúng là bị bệnh, cảm vặt đã thế còn bị đau khớp quả thật làm cho Trang Phi không dễ chịu gì, ngày hôm nay sắc trời tốt, hơn nữa trong tiểu đình ấm áp, ở lại đây có thể ngắm phong cảnh đẹp, vô cùng không sai.

Khi Trang Khinh Hồng đến, đã thấy Trang Phi ở trong đình chờ, bên trong đình tỏa ra từng trận khí ấm, làm cho lòng người ấm áp vô cùng, Trang Khinh Hồng ngồi ở đối diện Trang Phi, cười nói, "Pha trà kết bạn, chuyện vui nhân sinh."

Trang Phi nhíu mày nở một nụ cười, giơ tay vì Trang Khinh Hồng rót một chén trà xanh, "Công tử thích thì tốt rồi."

Âm cuối kia nhẹ nhàng giương lên, mang theo mấy phần chân thực hài lòng, ánh mắt dịu dàng như nước hòa cùng một người, tất cả đều là tơ tình triền miên, lóe lên một cái rồi biến mất.

Trang Khinh Hồng nở một nụ cười, bưng chén lên che đi ý cười.

Lại nói bên kia Kỳ Cảnh cố gắng trở về phủ càng nhanh càng tốt, tự mình tìm một thanh ngọc tiêu cực kỳ tốt, nhưng sự nghi ngờ trong lời mãi không vơi đi được, bèn gọi Ám vệ đến, phân phó nói, "Ngươi đi thăm dò Hoa khôi Trang phi, ta phải biết rõ y trong một tháng này, không, từ khi y trở thành Hoa khôi tới nay đã đi đến những chỗ nào, nhanh chóng trình lên."

"Vâng!" Ám vệ đáp ứng một tiếng, lập tức liền hành động.

Kỳ Cảnh lúc này mới ném đi cảm giác quái lạ trong lòng, lại nghĩ đến món đồ mà lần đầu tiên Trang Phi muốn, hắn không thể để Trang Phi đợi lâu, lập tức ngồi lên yên ngựa, lại một lần nữa hướng về Trường Phong Lâu chạy tới.

Tìm hạ nhân hỏi, mới biết Trang Phi còn ở trong vườn đào, cũng không đợi hạ phó dẫn đường, bản thân đã nhanh chân đi đến, lại không nghĩ rằng sẽ thấy hình ảnh khiến hắn như bị sét đánh như vậy.

Kỳ Cảnh nắm chặt bàn tay, sắc mặt bỗng nhiên vô cùng khó xem, nhìn Trang Phi đứng bên cạnh Trang Khinh Hồng giống như một cặp tình nhân, trong mắt hiện lên sát ý ——thảo nào, chẳng trách!

Trang Phi dĩ nhiên đối với Trang Khinh Hồng tình cảm sâu đậm! Người y thật sự yêu chính là Trang Khinh Hồng! Sự mịt mờ đó, tuy rằng nháy mắt biến mất, nhưng từ góc độ của Kỳ Cảnh, mà nhìn—— tất cả đều là ý tứ tình cảm say đắm! Thì ra! Thì ra!

🥀HOÀN CHƯƠNG 26🥀


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận