Ăn phải thiệt thòi, Kỳ Cảnh lựa chọn ẩn nhẫn.
Dĩ nhiên... Sẽ như vậy. Kỳ Cảnh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, hắn dĩ nhiên còn chờ mong Trang Phi sẽ yêu mến hắn, vui vẻ đi đưa tiêu, nghĩ đến tiêu này mới là thứ Trang Khinh Hồng thích đi, đúng vậy, ngờ ngợ còn nhớ Trang Khinh Hồng rất thích tiêu.
Làm một người khom lưng... Sao? A, bây giờ nghĩ đến thực sự là buồn cười, hắn cho rằng hắn là người kia, mà lại sai triệt để. Vốn còn tưởng rằng Trang Phi chỉ là trọng tình trọng nghĩa, thời điểm sở dĩ Hồng Lệ cưỡng ép Trang Khinh Hồng, dũng cảm đứng ra làm lựa chọn bất đắc dĩ như thế.
Ai có thể nghĩ tới, lại là vì yêu.
"Gia." Một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Kỳ Cảnh, cung kính quỳ xuống, giơ lên hai tay ở trên là một xấp tư liệu.
Kỳ Cảnh cầm lấy, Ám vệ theo hắn tới, cứ như vậy mà biến mất.
Sau khi xem xong những mẩu tin do thuộc hạ trình lên, nét mặt của Kỳ Cảnh càng trở nên bình tĩnh hơn, không ai biết đây là sự bình tĩnh thực sự hay chỉ là sự yên bình trước cơn bão. Tốt, rất tốt, chuyện mà hắn không biết cư nhiên lại nhiều như vậy.
Không chỉ là thay Trang Khinh Hồng trở thành kỹ tử, dĩ nhiên sau khi trở thành Hoa khôi còn đảm bảo thân phận cho Trang Khinh Hồng; tuy rằng Vô trần công tử không còn vinh quang nữa, nhưng một điểm cũng không bị khinh bỉ, cho dù bị thương cũng được tỉ mỉ chăm sóc; sau khi thân thể Trang Khinh Hồng khôi phục, cho thấy thành ý, không để người ta khó xử; sau đó còn vui vẻ ở chung, theo Trang khinh hồng học tập thảo luận, cờ đạo cầm kỹ thơ từ nhạc lễ, quân tử lục nghệ...
Kỳ Cảnh nhớ tới thời gian trước đây, Trang Khinh Hồng cầm lấy tay Trang Phi viết chữ, từng khen ngợi Trang Phi vô cùng có năng khiếu, chỉ là y không thích đi học.
Bây giờ xem ra, quả nhiên là như thế. Trang Phi có thể chắc chắn mà làm hoa khôi, thanh danh cao như thế, làm sao có khả năng chỉ là dựa vào bề ngoài? Cùng y ở chung, mỗi một thứ y biểu hiện ra, đều khiến người ta hết mực khen ngợi, tuy rằng không nói là nổi bật, cùng y ở chung, vĩnh viễn không có sự lúng túng tẻ ngắt, chỉ cảm thấy tâm tình khoan khoái... Này không phải tài năng thiên phú thì là gì chứ?
Rõ ràng chán ghét hắn như vậy, nhưng lúc trước. Vào lần đầu của Trang Phi, y cũng không đối với bản thân sợ hãi cùng xa lánh như vậy, thật giống như y đang khoát lên mình cái giá của hoa khôi, đem bản thân vây quanh ở trong đó, ngoại trừ đối mặt với Trang Khinh Hồng, đối với người khác y cũng chỉ là hoa khôi mà thôi. Sở dĩ, cho dù hắn tiêu phí nhiều lễ vật mất bao nhiêu tâm tư vì Trang Phi như vậy, Trang Phi cũng chỉ nói cảm tạ mà thôi, chưa từng thay đổi sắc mặt; sở dĩ mỗi khi hoan ái, trong mắt Trang Phi, thân thể sẽ xuất hiện ham muốn, nhưng lại không có tình...
Kỳ Cảnh như bị ai đó xối nước lên đầu, che mắt nở nụ cười khổ, cho dù không tình nguyện cũng chỉ có thể thừa nhận Trang Phi căn bản đối với hắn không có ý gì cả. Lúc trước mắng Trang Phi là kỹ tử, sợ rằng ở trong lòng Trang Phi, hắn bất quá chỉ là vị khách ghé chơi mà thôi.
Tại sao, phải để khi ta phát hiện ta yêu ngươi, rồi lại để ta cảm nhận sự thật tàn khốc như vậy chứ? Đây có phải là tự ăn trái đắng của mình không? Lúc trước không vì những nguyên nhân tẻ nhạt đi tức giận với Trang Khinh Hồng, Trang Phi sẽ không nhập tiện, bằng không lúc trước cứ trực tiếp đem Trang Khinh Hồng đánh chết, sau đó dùng thân phận được giao phó đến gần Trang Phi, nếu như thế có lẽ đã cùng Trang Phi phát triển ra mối quan hệ tốt rồi, đón ngươi làm người hầu cũng tốt...
Nhưng hôm nay tất cả đều đã trễ.
Kỳ Cảnh đem từng trang giấy trong tay vò thành một cục, tùy tiện ném giấy vụn vào sọt—— nếu như, không có Trang Khinh Hồng thì sao?
Ở trong lòng Trang Phi, tất cả những người khác đều giống nhau, vậy thì nếu như Trang Khinh Hồng biến mất sẽ thế nào? Kỳ Cảnh bỗng nảy ra ý tưởng này, liền giống như dây leo điên cuồng sinh trưởng, quấn quanh không ngừng trong đầu óc hắn, Trang Phi tuyệt đối sẽ không vì Định vương chuộc thân mà rời đi, những người khác chỉ sợ cũng không có can đảm cùng lòng dạ kia đi chuộc Trang Phi, chỉ cần không có Trang Khinh Hồng, vậy không có ngọn núi lớn nào cản trở hắn và Trang Phi nữa.
Lại đi đến nơi đó của Hồng Lệ chuẩn bị một phen, chờ nhiệt độ Trang Phi hơi hạ xuống, lại vì Trang Phi chuộc thân...
Vì Trang Phi chuộc thân là một con số to lớn, quyết không thể lập tức lấy ra, bằng không sẽ rước lấy phiền phức tuyệt đối không nhỏ, chỉ có thể để Trang Phi ủy khuất ở lại Trường Phong Lâu một quãng thời gian.
Ánh mắt Kỳ Cảnh trầm tĩnh xuống, thực sự không được, trực tiếp để Hoa khôi chết vì bệnh, chỉ là một lời nói, Trang Phi cũng sẽ không bao giờ có thể tiếp tục xuất hiện ở trước mặt người khác nữa... Hắn không muốn như vậy.
Hắn yêu Trang Phi, Trang Phi cũng phải thật tâm mà yêu hắn.
Một lần nữa đi kho hàng, chọn một thanh tiêu ngọc tốt nhất, Kỳ Cảnh nhẹ cười khẽ, sự vui mừng của hắn, là yêu mến mà Trang Phi dành cho Trang Khinh Hồng, Trang Khinh Hồng địa vị thấp kém, rất dễ xử lý không phải sao?
Nếu như yêu mến là dạng nhân vật khó chơi như Kỳ Tịch, thì đó mới là buồn phiền.
Với lại hai người đều ở Trường Phong Lâu, Trường Phong Lâu cấm tiểu quan có tư tình riêng, cho dù Trang Phi có yêu Trang Khinh Hồng như thế nào, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Hồng Lệ không thể làm khó Trang Phi, nhưng còn Trang Khinh Hồng thì sao? Một khi Hồng Lệ phát hiện ra điều gì đó không đúng, người xui xẻo nhất định là Trang Khinh Hồng. Cho nên Trang Phi mới ẩn giấu kín kẽ không một lỗ hổng.
Quả thật, Trang Phi ẩn giấu rất tốt, trước đây hắn không phát hiện ra. Mà hôm nay, nếu như không phải hắn đột nhiên quay về, cũng sẽ không trùng hợp nhìn thấy...
***
Ngày hôm sau, Kỳ Cảnh sai người đưa tiêu ngọc cho Trang Phi.
Trang Phi cũng không nghĩ nhiều, sau khi nhận lấy thì biểu hiện ý cảm tạ, hẹn Kỳ Cảnh đến vườn đào xem trường cầm, Kỳ Cảnh theo hẹn mà tới, con dẫn theo Liễu Tân đến, Liễu Tân vẫn như dáng vẻ ban đầu, bình tĩnh trầm ổn, chỉ là trong đôi mắt nhìn Trang Phi mang theo chút cay đắng.
Kỳ thực Trang Phi không biết, Liễu Yân xưa nay đều là như vậy, chỉ là biết không còn hi vọng, khôi phục dáng vẻ ban đầu mà thôi.
Kỳ Cảnh ngồi xuống, mỉm cười nhìn Trang Phi, kéo tay Trang Phi qua, nhẹ nhàng ma sát, trên mặt cười nói, "Hôm nay ngươi lại chủ động mời, khiến Bản vương rất vui đấy."
Trang Phi giựt tay lại, nhưng không co rúm, trái lại bị nắm càng chặt, nhìn về phía Kỳ Cảnh, mới phát hiện nụ cười trên mặt hắn đã biến mất, ánh mắt cố chấp tựu như một đứa nhỏ vậy, lộ ra nét đơn thuần vô hại, lại đặc biệt cố chấp.
Thấy Trang Phi nhìn hắn, Kỳ Cảnh đem tay Trang Phi dán ở trên mặt chính mình vuốt ve, "Bản vương còn tưởng Trang Phi giận dỗi bản vương chứ, sau này còn không muốn thân cận với Bản vương nữa."
"Điện hạ nói chỗ nào lời, " Trang Phi dán mặt trên ngón tay của Kỳ Cảnh, ngón tay cái chậm rãi xẹt qua trước mắt Kỳ Cảnh, khẽ cười nói, "Sao Trang Phí có thể giận dỗi chứ, người giận dỗi không phải là điện hạ sao."
Người khởi xướng, bất quá ta cũng phải nên cảm ơn người, Khế ước còn một nửa là hoàn thành rồi, còn lại vô cùng đơn giản. Rất nhanh thôi ta sẽ rời khỏi nơi này—— sở dĩ đến cuối cùng cũng lười phải giả vờ thành Trang Phi quá mức khiêm tốn, trong lòng lóe lên một suy nghĩ, Trang Phi che lại cảm xúc trong mắt. Đến đây đi, Kỳ Cảnh, đây là giao chiến cuối cùng.
Kỳ Cảnh tựa hồ có chút kinh ngạc, tiếp đó là kích động, tựa hồ chỉ một động tác đơn giản như vậy, đã khiến hắn cực kỳ vui vẻ, "Ngươi không tức giận, Bản vương... Rất vui. Bản vương, cũng sẽ không bao giờ giận ngươi nữa."
Trang Phi lười phải cùng Kỳ Cảnh nói chuyện, cũng không tiếp lời, chỉ là cười nói, "Hôm nay mời Điện hạ tới, vừa là xin lỗi cũng là nói một tiếng cảm ơn." Trang phi thu tay về, lần này Kỳ cảnh không ngăn cản nữa, "Trang Phi vốn thấp kém, ngẫu nhiên được Điện hạ yêu thích, không dám kiêu ngạo, nhưng không nghĩ đến sẽ có vài lần khiến diên hạ không vui. khách quý của Trang Phi, đã không chỉ có một mình Điện hạ, đã chân chính trở thành người thấp kém rồi."
Trái tim Kỳ Cảnh co khắc lại, đây là cảm giác dùng kim từ tay châm vào trái tim mình sao, hắn chưa từng nghĩ tới lời bản thân thuận miệng nói ra, dĩ nhiên lại là lời đoạn tuyệt như vậy. Kỳ Cảnh nhìn Trang Phi cười dịu ngoan, bất an trong lòng càng lúc càng sâu, cũng càng ngày càng hoảng loạn, hắn lại có chút không biết phải làm sao.
"Ta là Hoa khôi, đã biết không nên mong đợi vào những cái ôm ấm áp, " Trang Phi bỏ đi cái gọi là tôn nghiêm của mình, ánh mắt rơi ở trên người Kỳ Cảnh, "Điện hạ rất tốt, đặc biệt thương tiếc ta, để ta làm Hoa khôi mấy tháng, không để bản thân ta rơi xuống sự thấp hèn đến mức mà cả mình cũng không nhận ra, càng dương danh thiên hạ, Điện hạ sẽ đối với ta vô cùng dịu dàng, ta tự biết ta thấp kém, không dám có ý đồ không an phận, tuy nhiên rất cảm tạ Điện hạ."
"Trang Phi, ngươi nói gì vậy." Kỳ Cảnh nhìn Trang Phi, tựa hồ vào ngay lúc này, cuối cùng Trang Phi cũng cởi ra chiếc áo khoát hoa khôi của chính mình, để ra sự chân thật của bản thân, hắn luôn luôn chờ mong chính là thời khắc này, thời điểm cứ thế mà xảy ra, nhưng lại khiến cho Kỳ Cảnh vô cùng hoảng sợ, "Trang Phi, không cho phép ngươi nói!"
"..." Trang Phi nhìn Kỳ Cảnh, thuận theo cười nói, "Điện hạ sao lại thiếu kiên nhẫn lắng nghe như vậy, ta cũng không dám không nói. Điện hạ là khách của ta, đối với ta cũng coi như có ân, ta không thể thất lễ như vậy. Định vương điện hạ hạ mình hàng quý, hai lần hẹn gặp ta, ta không cho hắn mặt mũi, ba lần cầu kiến, gọi nhóm đào kép Hồng Lệ mụ mụ thích nhất, ban đầu là tộc muội mụ mụ, ta đã biết không thể từ chối."
"Định vương điện hạ không chê ta thô bỉ, càng là nô bộc xuất thân nghèo hèn, muốn thay ta chuộc thân, ta hổ thẹn không dám nhận." Trang Phi nói rồi cười lên, tựa hồ cực kỳ vui vẻ, "Nhưng ta hiện tại đã biết rõ, ở trong lòng điện hạ, nhận định Trang Phi thấp hèn, cho dù cao quý đến đâu cũng không lên nổi; nhưng ở trong lòng Định vương điện hạ, mặc dù ta không phải hoàn bích, cũng là trân bảo, Trang Phi chỉ cần có một người quý trọng ta như vậy, cũng đã đủ rồi."
"Mặc dù là Hoa khôi, bất quá cũng chỉ là quý giá nhất thời, ngay cả thời điểm quý giá nhất này, còn bị người trong lòng nói là hèn hạ." Trang Phi thở dài một tiếng, ngồi xuống phía trước trường cầm, mỉm cười nhìn về phía Kỳ Cảnh, "Điện hạ nếu chán ghét Trang Phi, sau này mời cũng không muốn gặp lại. Hôm nay, cứ ly biệt như thế đi."
"Điện hạ muốn nghe tiếng đàn của Trang Phi, vậy thì mời nghe." Trang Phi xoa trường cầm, gãy dây đàn, tương tự dùng cầm mà hát, so với ca khúc trước kia, một khúc này không hề kém, một khúc xong, Trang Phi đứng dậy hành lễ, khom người nói, "Điện hạ tặng tiêu ngọc, Trang Phi cũng đã dùng trường cầm này đáp lễ. Điện hạ chán ghét Trang Phi, Trang Phi cũng sẽ không muốn hạ tiện mà lấy lòng điện hạ nữa, ngày sau không gặp lại. Còn thỉnh trân trọng."
Nói xong, cũng không quay đầu mà rời đi.
Kỳ Cảnh ngồi ở trong đình huân khí ấm, chỉ cảm thấy ớn lạnh đến tận xương, nhìn bóng lưng Trang Phi, khuôn mặt tuấn mỹ dần dần vặn vẹo, khí thế khủng bố khiến Liễu Tân đứng ở ngoài màn cũng không nhịn được hoảng sợ.
Trang Phi! Kỳ Cảnh nện một quyền xuống bàn đá, nhất thời đem mép bàn đá nứt ra một nửa, bàn tay càng đau đớn tê dại, hắn tức đến sôi ruột, cũng không biết đem cái tức này hướng về ai để phát tán—— Trang Phi sao? Kỳ Tịch sao?
Hắn một lần như vậy, mà Trang Phi đã không muốn gặp hắn!
Trang Phi cảm tạ Kỳ Tịch, bởi vì Kỳ Tịch tôn trọng y, Kỳ Tịch cho Trang Phi đầy đủ tôn nghiêm.
Trong lòng Kỳ Cảnh có một ý tưởng, nhưng không dám nghĩ sâu, có lẽ, người đáng hận nhất chính là chính mình, cho dù trong lòng biết chuyện này, Kỳ Cảnh cũng không muốn thừa nhận, trực giác của hắn trốn tránh vấn đề này, nhìn đá vụn bên trong hòa lẫn máu tươi, ánh mắt dần dần lộ ra vẻ tàn nhẫn tàn —— Trang Phi! Muốn chạy trốn khỏi ta sao!
Đừng hòng!
🥀HOÀN CHƯƠNG 27🥀