Vì Sao Người Chết Luôn Là Tiểu Thụ

Trang Phi đi đến chỗ của Trang Khinh Hồng.

Sắp phải rời đi rồi, y muốn thay Trang Phi, nhìn Trang Khinh Hồng nhiều hơn một chút, không quan tâm Trang Khinh Hồng đối với y là dạng tình cảm gì. Nhìn kỹ, Trang Phi ngáp một cái.

"Mệt sao?" Trang Khinh Hồng cười khẽ, lười biếng giống như mèo Ba Tư vậy, Trang Khinh Hồng không nhịn được xoa xoa tóc Trang Phi. Hắn càng ngày càng yêu mến sự thân mật mờ ám như vậy.

Trang Phi gật gật đầu, Trang Khinh Hồng nói, "Vậy ngươi mau nghỉ nghơi đi?" Nói rồi liếc mắt ra hiệu tiểu thị bên cạnh, tiểu thị rất biết điều đỡ Trang Phi vào trong phòng, vì tránh hiềm nghi, chuyện thân mật như vậy Trang Khinh Hồng không làm được, có thể ở chỗ này nghỉ ngơi đã là cực hạn.

Thấy Trang Phi đi nghỉ ngơi, Trang Khinh Hồng mỉm cười, cầm quyển sách ngồi ở bên cửa sổ ngoài phòng, giết thời gian.

***

Xem sách một hồi lâu, vừa ngẩng đầu cư nhiên nhìn thấy người quen đã lâu chưa từng gặp, cùng đi một con đường không tính là xa lạ, sắc mặt Trang Khinh Hồng nhất thời lạnh xuống.

Đem sách ném xuống, nghĩ Trang Phi còn ở trong phòng, Trang Khinh Hồng liền tiến lên nghênh đón. "kẻ tới không có ý tốt", cần gì phải trốn.

"Khinh Hồng, thực sự là đã lâu không gặp." Kỳ Cảnh cười lạnh nhìn về phía Trang Khinh Hồng, rõ ràng vẫn là khuôn mặt này, xinh đẹp không gì tả nổi, nhưng bây giờ lại chói mắt như vậy.

Cho dù biết bản thân trong nháy mắt đó bị lợi dụng, Kỳ Cảnh cũng không cảm thấy chính mình chán ghét Trang Khinh Hồng nhiều như vậy. Kinh tởm, cảm xúc mãnh liệt hận không thể ban cái chết cho đối phương.

Mà vẻ mặt Trang Khinh Hồng thì càng không tính là tốt, hắn vốn căm hận Kỳ Cảnh, sự hời hợt của Kỳ Cảnh, là muốn hủy diệt cả hai người hắn và Trang Phi sao, tùy ý vũ - nhục Trang Phi, hắn làm sao có thể không hận?


Nhưng ở đây là Trường Phong Lâu, hắn làm việc không thể dựa trái tim mình, hiện tại hắn vẫn chưa có tư cách biểu hiện tâm tình của mình. Kết quả là, vẻ mặt Trang Khinh Hồng chỉ càng lạnh hơn một chút, đối với sự trào phúng của Kỳ Cảnh càng xem như không thấy, nói thẳng, "Đến làm gì?"

"Ngươi dám nói chuyện với Bản vương như thế sao?" Kỳ Cảnh vốn đang kìm chế lửa giận, nghe thấy Trang khinh hồng nói như vậy liền bạo phát, một tay bóp cổ Trang Khinh Hồng, ngón tay nắm chặt, trên mặt tất cả đều là sát ý, "Đáng ra bản vương khi đó nên giết chết ngươi cho xong."

Tuy rằng Trang Khinh Hồng khó thở, nhưng lại rất bình tĩnh, dùng một loại tư thế cao cao tại thượng nhìn Kỳ Cảnh, nói ra từng chữ có chút khó khăn, "Ngươi dám ở phố hoa giết ta sao? Dám ở Vũ Tuyết Các, công khai bóp chết ta?"

Ngón tay Kỳ Cảnh cứng đờ, vung cánh tay một cái đem Trang Khinh Hồng ném ra ngoài, lấy ra một cái khăn tay, ghét bỏ mà lau ngón tay, "Bản vương sẽ không giết ngươi, Bản vương sẽ để ngươi sống không bằng chết!"

Trang Khinh Hồng bị ném vào cánh cửa được đóng chặt, hao tốn rất nhiều sức lực, mới chống đỡ bản thân đứng dậy, Trang Khinh Hồng cười trào phúng, "Ha ha ha, Kỳ Cảnh, Tấn vương Điện hạ, ngươi yêu Trang Phi, nhưng Trang Phi lại không yêu ngươi, y một chút cũng không yêu ngươi. Kẻ hại người như ngươi, không xứng để nhận lấy tình cảm của y!"

Kỳ Cảnh xiết chặt nắm tay, mạnh mẽ muốn đánh vào gò má Trang Khinh Hồng, mang theo trận quyền nhào đến, "Ngươi muốn chết!"

"Ngươi thử xem, " Trang Khinh Hồng cong môi, "Ta ở trong lòng Trang Phi là địa vị gì, ngươi đụng đến một cọng tóc gáy của ta, Trang Phi sẽ hận ngươi đến tận xương!"

Nắm tay dừng lại ở sóng mũi của Trang Khinh Hồng.

Trang Khinh Hồng giống như kẻ chiến thắng, hất ra nắm tay Kỳ Cảnh, kiêu ngạo đi tới trước người Kỳ Cảnh, nhẹ giọng nói, "Ta còn không biết kẻ ngụy quân tử như ngươi sao? Sợ rằng ngay từ đầu lúc ngươi khinh rẻ Trang Phi, đã có chứng cứ động tâm rồi đi, sau đó hết sức bảo vệ Trang Phi, nhưng ngươi không nghĩ tới, Trang Phi sẽ nhập tiện vì ta, ngươi cho rằng cái gì cũng bị ngươi khống chế sao, đều phải dựa theo tâm ý của ngươi mà phát triển ——sự kiêu ngạo của ngươi đúng là làm người khác buồn nôn."

"Ngươi ——" Đầu Kỳ Cảnh vù một tiếng, lửa giận thiêu đốt ở trong lồng ngực.

"Sau đó ngươi mua đêm đầu của Trang Phi, ta đã biết ngươi yêu y! Ba tháng tự cho là cưng chiều Trang Phi lên tận trời đấy? Mà lại không có một chút tôn trọng nào, ở khắp nơi chà đạp y, thì sao y sẽ yêu ngươi chứ? Nhìn thấy Trang phi tiếp Định vương gia, ngươi lại ngồi không yên, phát điên rồi sao? Cưỡng bức y, ép buộc y, y đã nói với ta, ngươi coi thường y, y cũng căm ghét ngươi!"


Kỳ Cảnh nhịn xuống kích động muốn giết người, vết sẹo trong lòng bị Trang Khinh Hồng thẳng tay vạch trần, khiến hắn vừa giận lại vừa hối hận, hắn cũng biết Trang Khinh Hồng muốn ép hắn động thủ, hắn sẽ không ngu ngốc như vậy, bây giờ có thể khiến Trang Phi hồi tâm chuyển ý, ngoại trừ Trang Khinh Hồng thì không còn người khác, sao hắn lại đến đây để Trang Khinh Hồng làm tổn thương mình chứ, hiển nhiên, Trang Khinh Hồng cũng đã biết trước chuyện này.

"Ngươi không cần đem lời nói ra để kích thích ta, sao Trang Phi lại không yêu ta chứ?" Kỳ Cảnh nhếch môi, "Y chịu để ta cưng chiều, đối với ta tất nhiên có ấn tượng tốt, bây giờ bất quá chỉ là cáu kỉnh mà thôi."

"Lừa mình dối người, " Trang Khinh Hồng cười nhạt, đột nhiên hạ thấp giọng, tiến đến bên tai Kỳ Cảnh, "Trang Phi vĩnh viễn sẽ không thích ngươi, cũng sẽ không có ấn tượng tốt với ngươi, y nhập tiện là bởi vì ngươi hại ta, ngay từ lúc bắt đầu y đã không có ấn tượng tốt với ngươi rồi, còn có lúc trước, ngươi khinh bạc y, sau khi ngươi rời đi y đã định chết, ở trong tuyết quỳ ba canh giờ. Thương tích và nỗi đau của, đều là do một tay ngươi tạo thành, như thế thì sao y lại có ấn tượng tốt với ngươi chứ? Y vĩnh viễn sẽ không thích ngươi, càng bởi vì, người y yêu —— là ta."

Nói xong liền lui lại, nhìn dáng vẻ kìm nén phẫn nộ của Kỳ Cảnh trong lòng cực kỳ sảng khoái.

"Trang Khinh Hồng!" Ý muốn giết người của Kỳ Cảnh đã sắp đạt đến cực hạn, sắc mặt âm trầm, trong mắt tất cả đều là máu tanh, "Bản vương không có cách nào công khai giải quyết ngươi, chết một người ở phố hoa là chuyện rất bình thường, Bản vương có thừa biện pháp dằn vặt ngươi sống không bằng chết, chết lặng yên không một tiếng động!"

"A, ngươi cho rằng Trang Phi là kẻ ngốc sao?" Trang Khinh Hồng nhìn Kỳ Cảnh, "Ngươi không biết, Trang Phi vốn hầu hạ ta ở phủ tướng sao, đối với tình huống của ta cực kỳ quen thuộc, ở Trường Phong Lâu, y là người hiểu rõ nhất tình trạng của ta, nếu ta gặp chuyện gì không may, ngươi cho rằng ai sẽ là kẻ đáng nghi nhất đây?"

Lồng ngực Kỳ Cảnh chập trùng mấy lần, đột nhiên nở nụ cười.

"Ngươi cho rằng ta không có phương pháp đối phó ngươi sao? Ngươi cho rằng ta cần phải cưng chiều y sao? Đó là khi y chưa hưởng qua vị đắng!" Kỳ Cảnh nhìn kỹ Trang Khinh Hồng, quan sát từng sự thay đổi nhỏ bé của hắn, "Hoa khôi, nói cho cùng chỉ là một kỹ tử, có người nâng thì cao quý, không có người nâng cũng chỉ là kẻ tiện nhân! Ngươi nói xem, ta có biện pháp nào hay không, khiến Trang Phi sống không bằng chết, một đôi tay ngọc ngàn người gối, một điểm chu thần để vạn người nếm! Để y ăn đủ vị đắng, ngươi nói xem y còn sẽ chán ghét ta sao? Chỉ sợ khi ta đến đem y cứu ra hố lửa, y đã đối với ta vô cùng cảm kích cũng nên?"

"Vậy thì ngươi nên thông minh một chút, không dấu vết một chiêu đem y đánh vào địa ngục. Nhớ tới khi ta ở trong phủ, bị hãm hại là trộm bảo vật gia truyền, Trang Phi mắt đều không nháy liền đội tội lên đầu thay ta, xém chút nữa đã lấy vụn sứ tự sát." Trang Khinh Hồng giương mắt, bên trong một mảnh thanh minh, "Y nhìn như dịu ngoan khiêm tốn, nhưng tính tình rất thẳng thắng, nhất là trọng tình, vì ta y mới nhập tiện, ngươi có thứ gì đánh bạc để y sống tiếp mà bị dằn vặt chứ?"

Kỳ Cảnh nghẹn một hơi ở trong lồng ngực, dù là trên hay dưới đều khó chịu đến tột cùng, hắn dĩ nhiên không tìm được chút nhược điểm nào! Ho khan vài tiếng đau đớn buồn bực trong lồng ngực không ngớt, Kỳ Cảnh dĩ nhiên hết biện pháp, đành phải hụt hơi nói, "Nếu như Trang Phi biết ngươi không giữ lời lấy mạng y như vậy, nhất định sẽ đối với ngươi hết hy vọng!"

Trang Khinh Hồng hời hợt nở một nụ cười, hỏi ngược lại, "Ngươi có thể để cho y tin tưởng không? Ngay cả khuôn mặt y ngươi cũng không nhìn thấy, buồn cười."


"Ngươi, tốt! Ngươi tốt lắm!" Kỳ Cảnh giận dữ cười, tựa như tìm ra được điều gì đó, "Y vì một mình ngươi mà khom lưng, nếu như ta lấy được thứ khiến y động tâm, ngươi nói xem y sẽ như thế nào?"

Trong lòng Trang Khinh Hồng lạnh dần, thấy có chút không thích hợp, thầm nghĩ một lần, nhất thời đột nhiên thông suốt, trên mặt lại không chút biến sắc, coi như Kỳ Cảnh đang phô trương thanh thế, miệt thị Kỳ Cảnh nói, "Tùy ngươi làm thế nào. Ngươi đã quên, thân phận ta và y cùng lập trường. Y lại trung nghĩa, vì ta lo lắng hết lòng; mà ta..."

Lời tuy còn chưa nói hết, ý tứ đã rõ—— hắn căn bản không lo sự chết sống của Trang Phi.

Cơn tức giận khiến đầu óc Kỳ Cảnh như muốn bất tỉnh, người mà Trang Khinh Hồng đang nói đến, là người mà Kỳ Cảnh coi như trân bảo cầu còn không được, dưới cái nhìn của hắn lại tầm thường không đáng để đặt trong lòng sao? Hận không thể một chưởng đánh chết Trang Khinh Hồng, mà hắn cũng chỉ có thể cười lạnh một tiếng, "Thật sự như vậy sao?"

Lập tức phất tay áo rời đi, bây giờ hắn rất sợ ném chuột vỡ đồ, không thể không thoái nhượng.

Hắn đã sớm biết sự ăn nói tài giỏi của Trang Khinh Hồng, không nghĩ tới thời điểm đối mặt với hắn lại khó chịu như vậy, tài hùng biện từng khiến hắn khen ngợi không thôi, hiện tại lại khiến hắn muốn cắt đầu lưỡi của hắn ngay lập tức!

Bất quá thông qua lời lẽ từ miệng Trang Khinh Hồng, hắn càng hiểu tầm quan trọng mà Trang Khinh Hồng đối với Trang Phi, Trang Phi như vậy nhất định sẽ mắc câu, tuy nhiên đã bị hủy, thế nhưng lại làm một phần thì có làm sao, là thật hay giả, bất quá là xem người kia sẽ như thế nào mà thôi!

Kỳ Cảnh thảnh thơi. Coi như Trang Khinh Hồng thật sự không để ý đến Trang Phi, nhưng sau khi Trang Phi mắc câu, cơ hội loại bỏ Trang Khinh Hồng còn rất nhiều, tốt nhất phải cho Trang Phi thấy rõ bộ mặt thật của Trang Khinh Hồng—— người vô tình sao xứng với Trang Phi!

Trang Phi quan tâm đến người kia như vậy, người kia dù thoát khỏi nô tịch, chứng cứ bị oan uổng, Trang Phi không có khả năng sẽ không động tâm! Dù cho phải dùng cách này để dụ dỗ, hắn cũng không tiếc, Trang Phi sẽ lại yêu hắn!

***

Trang Khinh Hồng đẩy cửa ra, đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy Trang Phi đứng ở cửa, nhất thời động tác chợt ngừng, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, lại thấy tiểu thị đứng phía sau Trang Phi, càng là lo lắng không thể nhiều lời.

"Công tử... Mới vừa có người ở ngoài tới à?" Trang Phi đi tới trước mặt Trang Khinh Hồng, lộ ra một ít không rõ, "Hình như ta nghe thấy tiếng ồn ào, ai tới gây sự sao?"


Trang Khinh Hồng nhìn về phía tiểu thị kia, tiểu thị kia hiển nhiên đã nghe được ngoại trừ hết sức đè thấp âm thanh, tuy rằng nhìn như bình tĩnh, nhưng rõ ràng có chút hoảng loạn.

"Không có gì, chỉ là một hạ nhân không hiểu chuyện." Trang Khinh Hồng nhìn chằm chằm tiểu thị kia, rồi ngẩng đầu vỗ vỗ vai Trang Phi, ôn nhu nói, " Đánh thức ngươi sao?"

"Ừm." Trang phi hơi có chút giận dỗi, "Còn chưa ngủ được bao lâu, đã bị... là nô tài nào, sao lại không hiểu chuyện như vậy." Kéo lấy tay Trang Khinh Hồng, lặng lẽ viết chữ vào lòng bàn tay hắn.

Trang Khinh Hồng một bên cảm nhận được, một bên đạm mạc nói, "Không phải chuyện gì lớn, ngươi không cần lo lắng, cũng không cần nhiều chuyện."

Bĩu môi, Trang Phi nói, "Công tử, ngươi lúc nào cũng như vậy... Thế, ta đi về trước." Nói xong liền dẫn tiểu thị, rời khỏi Vũ Tuyết Các.

【 Ta biết 】. Trang Khinh Hồng sờ sờ lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhấc tay lên đặt ở trước ngực, ta cũng biết, Trang Phi sẽ không bao giờ nghi ngờ ta, xưa giờ cũng không dám tin ta yêu ngươi. Dù như vậy...

Rời khỏi phạm vi Vũ Tuyết Các, Trang phi mới dừng chân lại, hỏi tiểu thị phía sau, "Vừa rồi ngươi đều nghe hết sao?"

Tiểu thị vội vàng quỳ xuống, cái trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nửa buổi mới bình tĩnh lại, hạ rõ quyết tâm nói, "Có tiểu nô không hiểu chuyện, dường như là cầm nhầm đồ của Vô trần công tử, nên mới cãi vã vài câu." Này là đồng ý với lời giải thích của Trang Khinh Hồng.

Trang Phi thở ra một hơi thật dài, nhìn về phương hướng xa xôi, "Ngươi rất tốt, công tử có ân với ta, ta không thể không báo. Ta giống như mặt trăng bị rơi, ngươi... cứ coi như không nghe thấy, tất sẽ vô sự." Y không nghe được tất cả, nhưng cũng không để tâm truy cứu.

Tiểu thị buông xuống tâm tình, nhìn về phía Trang Phi, bóng lưng Trang phi tinh tế nhưng lại rất cô đơn, khiến trái tim hắn có chút siết chặt, bỗng nhiên nhớ tới một câu mà Thanh nhi cô cô từng nói—— tình sâu không thọ.

Nhưng hắn chỉ là một kẻ hèn mọn như bụi trần, dù nhỏ nhặt cũng không thể giúp được gì, chỉ có giữ mồm giữ miệng thì mới có thể không gây rắc rối cho hoa khôi đại nhân. Hắn tự biết mình ngu dốt, nên không dám giúp, chỉ sợ không cẩn thận sẽ hại Trang Phi.

Trọng tình như thế, đáng tiếc Vô trần công tử hắn lại không để ý đến! Vị tiểu thị này lần đầu tiên phát hiện phía dưới áo khoác màu mây cao quý mỹ lệ của Hoa khôi, lại ẩn giấu một nổi tuyệt vọng cùng bi ai sâu xa như vậy.

🥀HOÀN CHƯƠNG 28🥀


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận