Vì Sao Người Chết Luôn Là Tiểu Thụ

"Khế ước đã hoàn thành, sẽ thực hiện ngay lập tức!" Giọng nói cổ xưa, giống như phảng phất mang theo ma lực vậy, đem bóng tối nơi đây vặn vẹo một chút.

"Cảm ơn." Giọng nói cuối cùng của linh hồn biến mất vĩnh viễn ở trong bóng tối, quả cầu thủy tinh phóng ra ánh sáng thuần trắng của linh hồn, lưu lại năng lượng óng ánh, ánh sáng xinh đẹp yếu ớt phát ra, như có thể cắt ngang bóng tối.

Trong bóng tối không nghe ra bất kỳ âm thanh nào, yên tĩnh một cách chết chóc.

Có lẽ qua rất lâu, nhưng cũng có lẽ chỉ mới qua hơn một giây.

Cuối cùng có một bàn tay, đem quả cầu thủy tinh nắm chặt trong tay, ngón tay thon dài bị ánh sáng quả cầu thủy tinh chiếu rọi rõ ràng, móng tay mượt mà vô cùng xinh đẹp, mỏng manh giống như cánh hoa, đáng yêu như vỏ sò vậy.

"Vì sao, ta... Chúng ta lại gặp phải chuyện như vậy chứ?" Trong bóng tối, giọng nói lạnh lẽo mang đầy vẻ mờ mịt, "Quả nhiên, là bị nguyền rủa sao? Ta, ngươi, chúng ta."

Đem quả cầu thủy tinh kia đặt trên giường, xoa gò má người nằm ở trên giường, thở dài một hơi thật sâu, sau đó là một khoảng lặng dài. Nhẹ nhàng đem thân mình dựa sát, hai cánh môi mỏng dán lên gò má ngủ say trên mặt của người kia, giọng nói cuối cùng cũng thoát khỏi sự lạnh lùng vô cớ lộ ra một nụ cười ấm áp, "Không sao, ta nhất định sẽ cố gắng!"

"Con đường này là do bản thân ta lựa chọn, cho nên không cần lo lắng cho ta đâu" Sờ sờ gò má của người đang ngủ say kia, giọng nói đầy vẻ dịu dàng, "Ta cũng sẽ không lo lắng cho ngươi, ta biết ngươi nhất định sẽ không để cho ta thất vọng. Những sức mạnh này nhất định sẽ giúp cho ngươi, ngươi cũng vậy..."


Sẽ giúp ta vào thời điểm ta cần nhất.

Bởi vì, ngươi là một nửa mặt khác của ta, chúng ta là cùng một linh hồn phân liệt trở thành hai nửa.

Chúng ta.

***

"Người độ mộng!" Trong bóng tối đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sắc bén, một ngọn lửa màu đỏ đậm nhảy lên xuất hiện ở trong bóng tối, ánh sáng quanh thân nó rất rực rỡ, xua tan một mảng lớn bóng tối xung quanh, nó cuồng loạn kêu to, "Người độ mộng, ta nghe nói có người độ mộng ở đây, có phải vậy không! Ở chỗ nào! Mau ra đi! Ta muốn độ mộng, trả giá thế nào cũng được cả, ta muốn tên dã thú kia sống không bằng chết! Ta muốn hắn thân bại danh liệt! Ta muốn hắn nhận hết thống khổ! Những gì mà ta đã chịu đựng, tất cả phải trả lại cho hắn! Ta muốn hắn chết, không, là sống không bằng chết!!"

Ngọn lửa linh hồn nhảy lên liên tục, biểu hiện cảm xúc không bình tĩnh của y.

Đây là hai thái cực, sau khi linh hồn vây khốn chính mình, một mặt sẽ chậm rãi đi theo hướng bình thường trầm tĩnh, vứt bỏ rất nhiều thứ, chấp niệm với những thứ tốt đẹp, đây là hy vọng; một mặt khác còn lại sẽ dùng đau khổ lần nữa lăng trì linh hồn của chính mình, cuối cùng tạo nên cảm xúc kịch liệt như vậy, bỏ qua tất cả những thứ khác ngoài tính mạng của mình, sau đó chỉ còn giữ lại thù hận, mỗi một giây thiêu rụi bản thân, đây là tuyệt vọng.

Năng lượng thuần khiết bên trong quả cầu thủy tinh chiếu rọi vào làn da của người trên giường, nhè nhẹ bị hấp thu, đi vào trong cơ thể của y.

Tất cả bóng tối trong phòng đột nhiên thu nhỏ lại, tiếng kêu của linh hồn bỗng nhiên ngừng lại, như ánh mặt trời đột nhiên sáng ngời trong bóng tối vô tận, bất luận là ai, nhìn thấy cũng sẽ kinh ngạc.

Đó là một người, thờ ơ đứng ở mép giường, mái tóc đen mềm mại xõa xuống, che khuất đôi mắt y, linh hồn nhìn không ra biểu cảm của y, nhưng lại cảm thấy rất ấm áp.

Chỉ trong nháy mắt căn phòng đã bị bóng tối bao phủ, chỉ còn lại ánh sáng màu đỏ thẫm từ linh hồn phát ra, bất chợt mà lóe lên trông vô cùng kỳ quái.

Một tiếng thở dài lạnh lùng vang lên, xem ra cũng là một tên như thế, không cần giải thích.

Còn là người chưa có ý định từ bỏ, nhịn không được mở miệng hỏi, "Ta vĩnh viễn cũng không phải là ngươi, ngươi rõ chứ?"

Ngọn lửa linh hồn nhảy lên một cái, giọng nói cực kỳ kiên quyết, "Chỉ cần có thể báo mối hận này, là ai cũng không quan trọng! Ai cũng không sao cả!"


Một khi đã như vậy, lông mi mảnh dài uyển chuyển, bên trong con mắt phải con ngươi sáng rực xoay tròn, cho đến khi ở giữa không trung hình thành một bản khế ước.

【KHẾ ƯỚC LẤY ĐI SỨC MẠNH LINH HỒN】

【Bên A: Người độ mộng; Bên B: Kỷ Gia ( linh hồn) 】

【 Nội dung khế ước, Bên A dựa trên ước nguyện của Bên B để thực hiện chức trách được nêu trong khế ước, sau khi hoàn thành chức trách, Bên A sẽ lấy đi sức mạnh linh hồn của Bên B, dựa theo mức độ thành toàn ước nguyện mà Bên A sẽ nhận được lực sức mạnh linh hồn tương ứng】

【 Ước nguyện của bên B: 1. Để Kỷ Khiêm nếm trải những đau khổ như Kỷ Gia. 2. Khiến Kỷ Khiêm sống không bằng chết. 】

"Điều kiện như vậy, ngươi xem thử đi thế nào." Giọng nói vẫn trước sau như một, nghe không ra cảm xúc gì, không vui cũng không buồn, mang theo một chút lạnh lẽo, khiến người ta vô cùng tin tưởng.

"Rất tốt!" Linh hồn cười lớn một tiếng, thúc giục nói, "Vậy ngươi mau đi đi!"

"Khế ước thành lập, lập tức có hiệu lực." Tờ khế ước chứa đầy ma văn hoa mỹ trong nháy mắt bốc cháy, hóa thành một ngọn lửa màu đen, chiếu rọi xuống linh hồn màu đỏ thẩm, mơ hồ có thể thấy ánh lửa khế ước nhảy lên vài cái, lặng yên bay vào bên trong đôi mắt sáng có in hình cánh hoa, rồi lại biến mất.

"Vậy thì sẽ không có cơ hội, gặp lại lần thứ hai...." Giọng nói vừa dứt, linh hồn màu đỏ bị thu vào trong quả cầu thủy tinh, không gian tối tăm dao động vài cái, lại lần nữa rơi vào sự yên lặng.

Mà quả cầu thủy tinh tỏa ra ánh sáng đỏ rực cũng trong phút chốc mờ đi, thế giới cô lập này lại lần nữa bị cô lập hoàn toàn, thời gian không hề chuyển động, không gian cũng sẽ không thay đổi.


Trước nay chưa từng xảy ra điều này, nếu bị nhốt mà còn có thể làm lại từ đầu. Thế thì gọi là trọng sinh sao? Đây là lòng tốt của một vài vận mệnh hay chỉ là trò đùa dai dẳng đây, người bị nhốt ở đây, sẽ không giảm sút vì điều này.

Cho nên, mới có loại người độ mộng được sinh ra.

Để có thể để bọn họ cảm nhận được thứ gọi là toại nguyện, giải thoát linh hồn.

Mà người độ mộng đúng thời cơ được sinh ra, có sức mạnh vô song, sức mạnh này vô cùng lớn, nhưng lại vĩnh viễn không bao giờ có thể trực tiếp dùng để cứu rỗi chính mình.

Ai cũng không biết sự thật người độ mộng đến tột cùng là gì, bọn họ là dựa vào cái gì để độ mộng, chuyện này không ai biết. Nhưng ở trong thành phố vô tận, truyền thuyết người độ mộng kéo dài không giảm, nhóm linh hồn lâu dài giam cầm chính mình, dùng thời gian có được mà chờ đợi, ngày nọ đột nhiên nghe được tin người độ mộng ở đâu đó, bèn tìm mọi cách chạy tới đây.

Để linh hồn đang chịu đựng nỗi đau vĩnh viễn của bản thân có thể an giấc ngàn thu.

Từ một tuyệt vọng quá mức vĩnh viễn, mà người độ mộng là con đường duy nhất, cho nên chẳng sợ biết rõ không phải là chính mình, thì sao chứ, chỉ cần có thể cho chính mình giải thoát, thì không cần biết đó là ai.

🌺HOÀN CHƯƠNG 33🌺


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận