Đại phu rất nhanh đã đến, kê ra hai đơn thuốc, nhìn thấy dáng vẻ Trang Phi liền lắc đầu, tấm lòng của thầy thuốc như cha như mẹ, làm sao không động lòng. Nhưng chuyện thị phi bên trong phố Hoa, lão cũng không có năng lực quản.
Đánh giá chỗ ở của Trang Phi, đại phu cũng không dám kê ra loại thuốc quý giá gì, ở phố Hoa, mạng của hạ nhân không phải mạng người, coi như kê một loại thuốc tốt hơn, thì đứng chờ phía trước vẫn là cái chết, còn không bằng kê thuốc bình thường, nếu có thể vượt qua, cũng coi như là một loại tạo hóa, còn không nổi cũng là vận mệnh đã an bài như vậy.
Trang Khinh Hồng vẫn đứng ở một bên, nhìn Trang Phi đến xuất thần, cảnh tượng như vậy hắn thấy không ít, đại phu mang suy tính riêng mà kê thuốc thì hắn cũng hiểu, trong lòng của hắn cực kỳ khó xử, nghe đại phu nói, Trang Phi bị khí lạnh xâm nhập có lẽ sẽ dẫn đến nhiễm bệnh thương hàn, hạ nhân mà bị bệnh thương hàn, muốn chết tại phố Hoa cũng không được phép, nhưng hắn lại không hề ngăn cản hành động của đại phu.
Trong lòng Trang Khinh Hồng có một ý nghĩ khiến hắn sợ hãi —— Nếu Trang Phi chết ở chỗ này, thì cũng coi như chết không hề oan ức. Rõ ràng trong đầu bị chiếm cứ bởi ý nghĩ như vậy, nhưng Trang Khinh Hồng lại cảm thấy bực bội, điều hắn muốn, có lẽ là sự trung thành của Trang Phi, người trung thành như vậy, vì kế hoạch của mình hắn cũng có thể vứt bỏ, vậy mà hắn cư nhiên còn lương tâm đi bất an. Trang Khinh Hồng đối với cảm giác sợ hãi của mình, bắt đầu hoài nghi những gì mình đang làm, có đáng giá cho sự hi sinh này hay không.
Nhưng hắn vẫn không làm bất cứ điều gì, hắn thờ ơ, chỉ sau khi đại phu rời khỏi, mới từ cạnh cửa ngồi xuống bên giường Trang Phi, nhìn gương mặt Trang Phi, từ trắng xanh biến thành hồng nhạt, rồi chuyển thành ửng hồng.
Bệnh tình kịch liệt chuyển biến xấu, so với việc nhiễm lạnh mấy ngày nay của hắn thì nghiêm trọng hơn nhiều, nhiệt độ cơ thể của Trang Phi tăng cao rất nhanh, đã đạt đến tình trạng nóng hổi. Phát sốt, Trang Khinh Hồng biết, nếu như còn không hạ nhiệt, sẽ không còn người nào tên là Trang Phi trên đời nữa.
Kiên quyết gì chứ, vì sao lại không rời khỏi đây? Đi còn có thể giữ mạng, sống sót mới là điều quan trọng nhất, không phải sao? Trang Khinh Hồng cong khóe môi, nụ cười băng lãnh mang theo ý vị trào phúng khiến vẻ đẹp của y thêm phần sắc bén.
Nếu nói đã từng có ân cứu mạng, vậy quyết định đem sinh mệnh dâng lên, cũng không phải chuyện gì khó lựa chọn......đúng chứ? Nhưng, y đã cứu mạng Trang Phi lúc nào đâu.
Chết vào lúc này ngược lại tốt hơn nhiều, những việc mà y muốn làm tiếp theo, mới chân thật là nguy hiểm, Trang Khinh Hồng nhẫn tâm nhắm mắt lại, hắn còn nhớ rõ Trang Phi từng nói, không muốn vào tiện tịch, mới vì hắn vào sinh ra tử, nhưng hắn, cả hai người bọn họ đều mang thân phận hèn mọn, hắn thực sự không có năng lực bảo toàn cho y.
Tấn Vương đang hoài nghi hắn.
Buồn cười, coi như hắn không tiếp nhận tấm lòng nhơ bẩn kia của Tấn Vương, nhưng thời gian kết giao dài như vậy, cũng phải đủ để bọn họ có một chút tình hữu nghị chứ, nhưng hắn đã lầm, người đứng trên cao, vĩnh viễn luôn tự cho là đúng.
Ta không thể bảo toàn được cho ngươi. Cho nên, Trang Phi, ngay bây giờ hãy chết đi, có được không?
"Công tử, công tử......" Âm thanh khàn khàn không thể tưởng nổi đánh gãy suy nghĩ của Trang Khinh Hồng, Trang Khinh Hồng kinh ngạc nhìn về phía Trang Phi, lại phát hiện Trang Phi đang sốt, đã bắt đầu nói mê sảng.
"Trang Phi không phản bội ngài, không có quyến rũ Tấn Vương điện hạ." Mắt Trang Phi nhắm chặt nước mắt tràn bờ mi, thần sắc cực kỳ thống khổ, tựa như đứa trẻ lạc đường, "Trang Phi cũng không mơ tưởng xa vời với Liễu đại nhân, Trang Phi chỉ muốn ở lại bên cạnh công tử......"
Vì cái gì? Đã thần chí không rõ, còn nói loại lời này? Chẳng lẽ vẻn vẹn ơn nghĩa thu lưu lúc ban đầu, hai ba tháng này đối đãi khoan dung, liền khiến người này khăng khăng một mực rồi? Lòng người, sao lại có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy? Thế nhưng, ngay tại thời điểm này, lời nói ra không thể nào là dối trá được, Trang Khinh Hồng bị mê hoặc, mặc dù biết có thể không đạt được câu trả lời, nhưng vẫn kìm lòng không được mà cúi người, ghé vào bên tai Trang Phi, "Vì cái gì?"
"Công tử, công tử......" Trang Khinh Hồng quả nhiên không lấy được câu trả lời như mong muốn, chỉ có một tiếng lại một tiếng gọi khẽ vang lên ở bên tai, nhiệt độ không bình thường trên thân Trang Phi, lại làm cho Trang Khinh Hồng trầm mê, không nguyện ý rời đi, Trang Phi ơi Trang Phi, đây là độ ấm cuối cùng của ngươi, rất nhanh, liền sẽ tựa như dì và mẫu thân của ta mà trở nên lạnh lẽo hệt như băng tuyết.
"Công tử." Mỗi một lần gọi tên của Trang Phi, Trang Khinh Hồng đều sẽ lên tiếng đáp lại, hãy coi đây là điều nhân từ sau cùng trước khi trở nên tàn nhẫn của hắn đi.
"Trang Phi"......yêu ngài.*" Trang Khinh Hồng theo thói quen lên tiếng đáp lại, thoáng chốc toàn thân rung mạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, Trang Phi đã lâm vào cơn sốt cao và hôn mê, trên mặt thể hiện thần sắc thống khổ quá mức rõ ràng, khiến Trang Khinh Hồng muốn xem nhẹ cũng không nỡ, bàn tay nắm chặt rồi buông lỏng mấy lần, rốt cuộc vẫn không tài nào hung ác mà hạ quyết tâm, tự mình sai người đi mời đại phu tín nhiệm còn dặn dò là nhất thiết phải mau mau đến, suy sụp ngồi tại bên giường, trong lòng tràn đầy khó hiểu và khó hiểu đến mức không nói thành lời. (*lý giải nội dung cuối chương)
Yêu sao? Trong Trường Phong Lâu xưa nay đều không cho phép có dạng tình cảm này phát sinh, cho nên hắn cũng chưa từng sâu sắc tự hỏi qua trái tim mình, Trang Phi đến tột cùng vì sao lại đối với hắn trung thành tận sức như vậy.
Khó trách khi hắn cảnh cáo Trang Phi không được có những ước mơ xa xỉ với Liễu Tân, Trang Phi lại có một biểu tình bần thần đến vậy, đây là một phần tình cảm không cách nào nói ra khỏi miệng, càng không có cách nào biểu đạt, nhất định những tâm tư này đã ngày ngày giày vò Trang Phi.
Mỗi lần Vương gia tới, Trang Phi đều sẽ tránh đi, không phải bởi vì sợ chủ nhân phát tác rồi bị giận chó đánh mèo, mà là không muốn nhìn thấy hắn cùng Vương gia thân thiết hòa hợp sao?...... Lúc Vương gia làm nhục Trang Phi, y đã có bao nhiêu sợ hãi, đã có bao nhiêu ẩn nhẫn*, vì sợ liên lụy đến hắn nên không thể không nhịn; thời điểm hắn trào phúng cười lạnh y, hẳn là y đã rất thương tâm...... (ẩn nhẫn = giấu kín lòng riêng của mình mà gắng nhịn)
Không được mình tha thứ, lại cứ như vậy mà chết đi...... Trang Phi, chết sẽ không nhắm mắt đi.
Mình......lại làm sai một lần nữa.
Đại phu rất nhanh liền chạy đến, nhìn tình huống của Trang Phi, biểu tình trên mặt cực kỳ nghiêm trọng, một lần lại một lần dặn dò nô bộc xung quanh, dưới áp lực của Trang Khinh Hồng, cũng không dám lén lút dùng mánh lới, đại phu đuổi tất cả người trong phòng ra chỉ để lại Trang Khinh Hồng và một vị đồ đệ, sau đó mới bắt đầu châm cứu cho Trang Phi.
Tiến hành châm cho Trang Phi xong, rồi rót thuốc cho y uống, bên ngoài trời đã tối đen như mực, tuyết như lông ngỗng lớn nhẹ nhàng mà rơi xuống, tiễn đại phu rời đi, Trang Khinh Hồng thấy Trang Phi chỉ còn sốt nhẹ, cho nô bộc lui xuống, đóng cửa lại, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười từ đáy lòng, Trang Phi, ngươi đã đưa ra lựa chọn, như vậy bất kể về sau xảy ra chuyện gì, dù là phải chết cùng ta, ngươi cũng sẽ không còn cơ hội tránh né.
Trang Khinh Hồng nhìn than củi bị lửa thiêu đốt thành màu đỏ bừng, nghĩ thầm có lẽ hắn đã chú ý tới Trang Phi từ rất sớm...... Nếu không tại sao lại khó chịu? Nếu vẻn vẹn chỉ là hạ nhân không quy củ, hắn cũng sẽ không khó chịu. Lần trước tên tiểu thị kia quả thật là muốn bò lên giường Kỳ Cảnh, hắn chỉ đơn giản là giả bộ tức giận, nhưng khi hắn nhìn thấy Trang Phi cùng Liễu Tân ở chung với nhau sẽ khó chịu, càng đừng nói đến hôm nay nháy mắt đã bị lửa giận đốt đến nóng ruột, trong đó còn ẩn chứa một loại cảm giác như bị phản bội.
Thở ra một hơi thật dài, bọn họ ở trong tình cảnh gian nan này, coi như yêu nhau thì có thể làm gì bây giờ?
Tấn Vương không phải loại người lương thiện, huống chi hắn ở địa vị cao, nếu thật sự thu mình, rồi mới nhận lấy tình cảm của Trang Phi, thì hắn sẽ không nhận ra được bất cứ điều gì bất thường sao? Bọn họ vốn dĩ không có đường sống để mà phản kháng.
Cho dù là tráo trở lật lọng thì có thể chèo chống được bao lâu? Hắn nhất thiết phải cẩn thận hơn, còn phải ổn định bên phía Tấn Vương.
Trang Phi, nếu ta nói ngươi yêu ta, căn bản cũng không phải là nơi trở về của ngươi thì sao? Ta cuối cùng cũng sẽ làm ra chuyện có lỗi với ngươi. Trang Khinh Hồng nhắm mắt lại, cảm giác chỉ một cái chớp mắt cũng vô cùng mệt mỏi, thôi, đành làm hết khả năng......
***
Đây là lý giải nội dung theo ý hiểu của editor, cho nên không cần quá coi trọng:
Trang Phi lâm vào hôn mê rồi lại thổ lộ này có thể do:
Kế hoạch của người độ mộng: Nếu cơ thể mê sảng nhưng linh hồn người độ mộng vẫn tỉnh táo thì trường hợp này hoàn toàn có thể xảy ra. Cơ bản thì người độ mộng của chúng ta cũng không hiền lành gì đâu, tính toán ghê lắm đó.
Phản xạ từ tiềm thức của người muốn độ mộng "Trang Phi": Điều này cũng có khả năng lắm chứ, vì dù linh hồn đã rời đi, nhưng cơ thể này vẫn là của "Trang Phi" – người yêu sống yêu chết Trang Khinh Hồng – thành ra hoạt động của não bộ vẫn bị ảnh hưởng bởi những suy nghĩ đã được cắm rễ từ rất lâu.
Điều 1 và 2 xảy ra đồng thời: Cái này có lẽ sẽ hợp ý tác giả hơn, có thể người độ mộng trong thân thể "Trang Phi" cũng bị bất tỉnh đó, nhưng hắn tính toán rằng cơ thể này sẽ sốt, sẽ mê sảng vậy hắn chỉ cần kích thích não bộ để tiềm thức tự mình hoạt động, hắn tin tình yêu của "Trang Phi" đủ lớn để khi được thả ra thì sẽ không kiềm được mà buột miệng.
🥀HOÀN CHƯƠNG 7🥀