Vì Sao Nơi Này Có Anh

Không khí căng thẳng tràn lan dưới gốc vô ưu đỏ thẫm, khí sắc cáu gắt bất thường của Lịch Nghiêm khiến nàng bở ngỡ không ít, hoang man càng nhiều. Chàng từng bước chậm rải đi đến cạnh Thuần Mộc Thi, nàng ta cũng nuốt trọn ngụm nước bọt lo lắng rồi cứng nhắc đứng lên. Bốn đôi mắt có thần sầu, có long lanh nhìn nhau không dứt, Mộc Thi nàng chớp chớp vài cái, ấp úng rằng: "Ta... Ta... Ta không có nói gì hết."

Lịch Nghiêm liếc mắt sang hai ly rượu hoa đào thơm lừng đang uống dở trên chiếc bàn đá, chàng trau đôi mày uy vũ đảo mắt về phía Thuần Mộc Thi, lòng nhiều nghi hoặc vấn hỏi nàng ta: "Ở đây còn có người khác?"

Thuần Mộc Thi lúc này mới chợt nhớ ra, giật nảy mình quay nhanh về sau nhìn Ma Lạt. Nhưng một bóng hình cũng chẳng có, Ma Lạt đã rời đi từ khi nào. Sự rời đi của chàng thật tĩnh lặng, đến Lịch Nghiêm còn không bắt rõ. Thấy mọi thứ trống không đằng sau, nàng ta yên tâm thở nhẹ phần nào. Nhớ đến ngay từ lần đầu gặp mặt, Ma Lạt đã dặn dò nàng rất kỉ lưỡng, nhất định không thể để cho người khác biết đến sự tồn tại của chàng, một chút cũng không. Thuần Mộc Thi vì đảm bảo cho tình bằng hữu trọn vẹn, nên không e ngại mà đồng ý. Nhưng một phần cũng vì nàng ta sợ mất mặt, vô ưu mang danh nghĩa là do Mộc thần nàng tự tạo ra, nếu ai biết được nhờ có tiểu hoa yêu này làm ý tưởng thì thật là mang nhiều tai tiếng. Vì thế, im lặng là vàng. 

Thủy thần chàng nhìn dáng vẻ che giấu kì bí kia của nữ nhân trước mắt, lại càng vươn thêm nhiều khúc mắc. Nhưng chàng vẫn giữ thần thế bình tĩnh, kiêu lãnh ngầm nghĩ. Luân miệng thốt từng câu nghiêm nghị với Thuần Mộc Thi: "Ngươi muốn lấy hưu thư cũng được, nhưng đó chỉ khi là ta bỏ ngươi. Còn nếu không, suốt đời này ngươi cũng đừng mong có được.", dứt khoát lãnh lời, Lịch Nghiêm nhanh bước bỏ đi, từ xa chỉ còn bóng áo thanh y thước tha nhè nhẹ đó. 

Thuần Mộc Thi khí thế như mất đoạn gãy khúc, sụp đổ hoàn toàn. Nhìn theo bóng dáng chàng mà nàng ta thở dài rũ rượi. Còn có cả dòng suy nghĩ đâm chiêu trong lòng, biết thế đã không vây vào phiền phức này. 

... 

Vương quốc Mặt Trời. 

Hậu viện. 

Bên mái đình của hậu viện trong Thanh Tề điện phản phất mùi hương thơm ngát của trà Thảo Ô đậm vị. Trong đình, Hoàng đế Ánh Vương đang thưởng trà thanh nhã. Trên chiếc bàn đá được trạm rồng linh uy thương, còn có vài quyển kinh thư như Mộc Thuật Kinh Mẫu Thành Lai, Vô Ưu Mã Nghi Kinh, Phật Tâm Ma Đạt Kinh Thượng Quan. Kề bên kinh sách là chiếc lưu ly hương bằng vàng đang tỏa mùi thơm nhè nhẹ của Tửu Trùng Hương. Hương này nhẹ mà nặng, tỉnh mà say, người không có linh lực cao thâm, e rằng ngửi lâu sẽ ngất đi như say men rượu. Mặt khác, với ai tinh thông hương đạo, sẽ khiến tinh thần thoải mái, tĩnh tâm muôn phần. 

Làn khói mờ ảo phất lên trên tách trà vừa mới được Ánh Vương rót vào. Những ngón tay thon dài đưa đến quai trà của chàng đôi khi cũng bị phản chiếu trong ánh nắng vàng lượm, lung linh rực rỡ. Chiếc mặt nạ vàng của chàng càng lấp lánh thiêng liêng. Ánh Vương nhè nhẹ nâng tách trà ngọc bích, hớp một ngụm ấm lòng. Khi ấy nhìn thấy dáng người của Lịch Nghiêm đang chậm bước đi vào, chàng nhanh rót thêm một tách trà mới. 

Ngồi xuống một cách thanh cao thuần tục, Thủy thần chàng nhanh mở lời với giọng điềm đạm: "Huynh gọi đệ đến đây có chuyện gì?"

Đang rót dở tách trà mới, Ánh Vương hơi ngẩng đầu nhìn Lịch Nghiêm ung dung trầm tĩnh, đôi mắt phía sau chiếc mặt nạ ấy có sự bất ngờ thoát hiện, vài khắc lại thôi và tiếp tục rót tiếp kèm theo nụ cười mỉm thâm ý. Thật ra, đáng lẽ trước đó chàng định mở lời bảo Lịch Nghiêm chớ nên đa lễ, nhưng thật không ngờ tình hình lại quá khác xa suy nghĩ. Nhiều lần gặp riêng nhau, Lịch Nghiêm lúc ấy kính cẩn cúi chào với hoàng đế, nhưng đôi lúc lại thản nhiên tiếp chuyện, không thưa không rằng đến một câu. Tính khí thất thường này của chàng chẳng theo một chu kì nhất định, thế nên cũng quá là làm khó Ánh Vương, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. 

Rót xong tách trà Thảo Ô thơm lừng đậm vị cho Lịch Nghiêm, Ánh Vương chậm rãi đáp: "Thật ra cũng không có gì...", chàng ngừng lời hớp xong một ngụm Thảo Ô, đặt tách trà xuống bàn rồi xoay xoay chiếc tách vài cái: "... Chỉ là, huynh muốn hỏi đệ, vẫn chưa duyên phòng cùng Thuần Mộc Thi sao?"

Thần sắc Lịch Nghiêm chàng không chút biến đổi, ung dung thưởng xong ngụm trà đầu, nhẹ đặt xuống liền hỏi: "Nàng ta nói với huynh ư?"

Ánh Vương nhẹ cười: "Không quan trọng. Nhưng nếu đệ thật sự không quan tâm đến nàng ta, thì lấy nàng ta làm gì? Nếu là muốn giải vây cho ngày hôm đó, thì không giống tác phong của đệ chút nào."

Thủy thần chàng nhết nhẹ mép miệng, từ tốn hớp thêm ngụm trà, liếc nhìn sang Ánh Vương, buông lời như khoái chí: "Nàng ta thú vị."

Hoàng đế nghe xong mang thêm nghi hoặc, lại tiếp: "Thú vị? Điểm nào nhỉ?"

Nhìn đến tiểu thần đang bưng khay gỗ đựng đĩa bánh hoa quế đang tiến dần tới mái đình, Lịch Nghiêm thẳng thắn nói: "Nàng ta so sánh đệ với tiểu thần và đám tiểu súc."

Ánh Vương nheo mắt cười nhạt, kèm lời ấp úng: "... Thế quả thật thú vị.", rồi chàng hớp tiếp ngụm trà, ngẫm về ý nghĩ kì quặc của Lịch Nghiêm. Nhưng dù sao Thủy thần cũng là một vị thần khác người, nên cũng phải là quá bất ngờ. 

Khi ấy, tiểu thần mang điểm tâm đến là một tì nữ có chút nhan sắc, nàng ta nhanh bước đi vào nhưng cũng tỏ ra dịu dàng, thục nữ. Cẩn thận đặt đĩa bánh hoa quế xuống bàn, tì nữ này liếc sang nhìn Lịch Nghiêm đang trầm ngâm xoay chuyển tách trà trong tay, không biết gió thổi hay cơn choáng váng gì đó khiến nàng ta ngã người vào lòng Thủy thần Lịch Nghiêm. Tì nữ ra dáng vẻ mệt nhòa, tay xoa thái dương, tay còn lại bám chặt lấy tay áo thanh y của chàng, miệng buông mãi câu "Thất lễ!" nhưng cứ dính lấy chàng như sam, lẳng lơ không rời. 

Vẫn ung dung hớp hết tách trà quá nửa trên tay, Lịch Nghiêm phong lãnh liếc xuống tiểu thần cả gan đang ngồi trong lòng mình, sự lạnh nhạt kèm theo ánh mắt đạt đến cùng cực, không chút xao động mà chậm rãi bảo: "Thượng thần ta chinh chiến nhiều năm, thiết nghĩ bản thân ghét nhất thương vong vô tội. Chi bằng, ta tặng ngươi một chưởng, để ngươi máu nhuộm thanh y ta, như thế mới thật sự coi là thất lễ."

Tì nữ kia bỗng hoảng thần hồn, sợ hãi đến ngã nhào xuống nền đá lạnh, mồ hôi trên người nàng ta toát ra như mưa đổ, lấp bấp vài câu xin tha tội. Ánh Vương nhìn nàng ta cười nhạt, nghĩ đến cảnh này quả không khác gì tưởng tượng, thế chắc cũng có phần nhẹ hơn. Hoàng đế nghiêm giọng ban tì nữ đến Hỏa quốc. Nghe xong nàng ta rùng mình tột độ, nhưng cũng không dám cải lệnh thiên tử, chỉ còn biết cúi đầu cam chịu. 

Nói đến Hoả quốc thì đám tiểu thần ai ai cũng dè chừng, e ngại. Chủ nhân của Hỏa quốc là Hỏa thần nổi danh thịnh nộ thất thường. Bình thường đã nghiêm nghị, nổi giận lên càng đáng sợ, thể như ngọn lửa đốt trời. Tiểu thần nào mà chưa từng bị Hỏa thần mắng thì thật là đáng khâm phục, kể cả một số thượng thần đụng độ với ngài ấy cũng khó thoát tình cảnh chọc phải pháo nổ. Nhưng điều gì cũng có ngoại lệ, chỉ duy nhất một người tránh khỏi. 

Ánh Vương nhướng đôi mày lộ được nửa trên, cọ cọ sống mũi qua chiếc mặt nạ vàng sáng, vấn: "Nếu như đệ nói, Thuần Mộc Thi thì sao? Nàng ta là ngoại lệ ư?"

Đặt tâm vào Vô Ưu Mã Nghi Kinh, Lịch Nghiêm chàng mắt vẫn đảo theo từng dòng chữ, miệng bình thản buông lời: "Nếu thú vị được coi là ngoại lệ. Thế thì cứ cho là vậy đi."

Ánh Vương khi ấy vẫn cố chấp kéo tâm tư Thủy thần về, nhẹ đặt tách trà của Lịch Nghiêm cạnh bên bàn tay đang cầm quyển kinh sách, liền thêm lời châm chọc: "Bỏ qua Tư Yến Lạc Nhiễm diễm lệ nhất vũ trụ, đệ cũng thật sa hoa đấy."

Lịch Nghiêm nhìn xuống tách trà vừa được đặt một cách cố ý kia, nhanh liếc cao mắt lên nhìn hoàng đế. Chàng bỏ quyển Vô Ưu Mã Nghi Kinh xuống bàn, nâng tách trà Thảo Ô đậm vị lên hớp một ngụm thỏa lòng Ánh Vương, rồi buông câu khẩu nghiệt: "Nếu huynh đặt nhiều tâm tư với nàng ta như thế, thì cứ lập làm Thiên hậu. Cần gì phải cưỡng ép cho đệ?"

Ánh Vương gõ tay nhẹ hai tiếng xuống bàn đá tinh xảo, trêu đùa ra uy: "Huynh nhớ huynh là Thiên đế, còn đệ là thần tử cơ mà?"

Lịch Nghiêm thản nhiên đáp nhanh không suy nghĩ: "Đã xưng nhau là huynh đệ thì quân thần hay thiên tử đều không tính."

Ánh Vương bật cười thích thú có phần trang nghiêm, lắc đầu thán phục: "Coi như ta phục đệ rồi."

Lịch Nghiêm xưa nay cảm thấy thế sự vô thường, quyền cao chức trọng không gì hấp dẫn. Đã sống quá lâu trên thiên địa này nên chàng chẳng buồn bận tâm đến mọi sự, vô cảm, lãnh đạm. Đối với ai cũng phong thái kiêu lãnh, với Ánh Vương thì cũng chỉ là có phần kính trọng, chứ chẳng hề nể sợ vì quyền vị Thiên đế. Ánh Vương từ nhỏ thân thiết với Lịch Nghiêm, bởi cả hai đều là nhân tài đa mưu túc trí, lại mang sức mạnh nhất nhì Thiên tộc, nên tình cảm quân thần đã từ lâu trở thành tình huynh đệ. Bản lĩnh của Lịch Nghiêm cũng chẳng kém gì Ánh Vương, công bằng mà nói là chỉ thua hoàng đế vỏn vẹn một chiêu. 

Lịch Nghiêm trị thủy, mang sức mạnh của nước, là dòng hàn âm luân lưu cao trong Thiên hà. Bên cạnh chàng còn có sáu vị thần mang sức mạnh khác nhau, ngự trị từng nơi. Kế chàng thì phải nhắc đến Hoả thần, người mang trong người sức mạnh của lửa. Thủy trị hoả, tương xung tương khắc, nhưng cũng như dòng đối lưu trong thiên địa, luân chuyển hai cực âm dương. Đối với Thiên Vương thần trị băng mà nói thì cũng chỉ kém Hoả thần vài chiêu ít ỏi. Nhưng khí thế ngọc băng so với lửa này vẫn có thể coi là kẻ tám lạng người nửa cân. Hai nữ nhân tinh hoa nhất nhì vũ trụ ngang tài ngang sức nhún nhường phía sau, có thể coi là đồng tứ đẳng, Mộc thần và Kim thần. Mộc thần mang đến sự sống cho vạn thảo vạn cây, là sức mạnh của thiên nhiên muôn loài, màu xanh sự sống. Nàng Kim thần đệ nhất mỹ nhân vũ trụ chẳng hề kém cạnh khi ngự trị ánh sáng kim ngân, một màu vàng sáng loáng kéo dài như tấm thảm hư không. Phía sau sáu vị là Hải Vương thần trị gió, mang quyền năng của phong ba đất trời, lúc mát mẻ khi cuồn lộng. Trên Hải Vương thần là nguồn cội, cũng như gốc rễ của vạn vật thiên nhiên, Thổ thần ngự đất.

Thật ra vị trí của từng người họ vốn do lãnh ngộ trong lòng. Thủy thần Lịch Nghiêm tư chất thông minh, tinh thông linh thuật, lại thêm trong lòng vô tư, chẳng bám bụi trần, nên hơn người là thế. Các vị thần khác cũng được xem là vậy, mọi sự đều do lãnh ngộ mà ra. Họ do thiên địa tạo ra, ngự từng quyền năng khác nhau, cũng từ sức mạnh đó mà sinh ra các thần khí riêng biệt. Thần khí là món bảo khí của bảy vị thần, chúng cũng là những linh vật liên quan đến nhau. Nên Ngân hà mới có ngày kết tinh của thần khí, bảy vạn năm sẽ có một lần. Khi thần khí kết tinh sẽ tạo nên Dịch Quang Chi Luyến, một sức mạnh mạnh nhất vũ trụ mà ai cũng muốn có được. Thiên tộc vì sợ kẻ gian dòm ngó nên mỗi khi đến ngày thần khí kết tinh đều rất cẩn trọng. Tuy Ánh Vương là chủ nhân của Ngân hà, vốn có thể chiếm giữ Dịch Quang Chi Luyến bất cứ lúc nào nhưng chàng không làm vậy. Bởi Dịch Quang Chi Luyến tuy tinh túy nhưng lại mang một tà khí rất lớn, nếu ai trí tâm không vững, ắt sẽ rơi vào ma đạo. Ánh Vương vì thế mà không thể đánh liều, không thể đem sinh mạng của vạn dân trong thiên địa ra cược. 

Dịch Quang Chi Luyến vốn là sức mạnh của Ma tộc hàng mấy chục vạn năm trước, hoành hành khắp nơi, hại thiên hại địa. Bảy vị thần được sinh ra cùng các thần khí rằng để dẹp loạn Ma tộc. Thủy thần ngự Ngọc Hoàn Thủy Linh kiếm. Thiên Châu Xích Hỏa kiếm do Hỏa thần vung. Linh Vũ Sa Phiên Băng tiễn dưới trướng Thiên Vương thần. Mộc thần cương nghị phất Thanh Liên Mộc Phi roi. Kim thần kiêu sa phổ Dạ Minh Thương Kim Cổ cầm. Thổ thần ngự Kê Hi Thổ Châu Mãnh thương. Cuối cùng là quạt Hạch Dạ Phong U của Hải Vương thần. 

Bởi thế, quyền năng của thần khí và bảy vị thượng thần trong Tinh quốc luôn luôn khiến thần dân Ngân hà nể sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui