Tất cả mọi người im lặng đi ra khỏi phòng khách; Poirot đứng bên cửa sổ với một nụ cười, ông lần lượt chào từng người.
Tôi cảm thấy khó hiểu. Đầu tiên, Poirot nói là ông ta đã biết tất cả rồi, nhưng chẳng có gì nghiệm trọng trong cách nói của ông ta. Tôi chỉ nhận thấy một sự đe dọa ở đó thôi. Nhưng tôi vẫn cho rằng Poirot đang ở trong hướng sai lầm hoàn toàn.
- Này, ông bạn của tôi ơi - Poirot nói - Ông nghĩ gì về tất cả mọi việc vừa xảy ra?
- Tôi không hiểu gì cả - Tôi thắc mắc - Tại sao lại không cho ông thanh tra Raglan biết sự thật ngay bây giờ? Tại sao lại cho con người tội lỗi ấy biết trước là hắn đã bị phát hiện?
- Ông hãy nghĩ đi - Poirot nói - Tất cả những gì tôi làm đều có nguyên nhân của nó cả.
- Có lẽ là trong thực tế ông không biết ai là kẻ giết người; song ông hy vọng rằng hắn sẽ tự dằn vặt vì sợ hãi mà ra đầu thú phải không?
- Không phải, đấy không phải là nguyên nhân đâu.
- Có lẽ ông định bắt thủ phạm phải làm một việc: hắn ta có thể sẽ làm cái việc như là đã làm đối với ông Ackroyd: đó là giết ông.
- Một cái bẫy mà tôi làm luôn con mồi chứ gì? Không đâu, ông bạn thân mến của tôi ạ. Tôi không có đủ dũng cảm để làm con mồi ấy đâu.
- Nhưng kẻ giết người có thể trốn thoát ngay bây giờ vì ông đã đặt hắn vào tình trạng báo động rồi.
- Hắn không thể thoát được - Poirot trở lại vấn đề - Hãy chú ý nghe tôi nói đây. Có một hay hai sự việc rất lý thú trong vụ án này mà tôi đã để ý được. Sự việc thứ nhất là cú điện thoại cho ông, không có một ai trong nhà ông Ackroyd đã gọi điện cho bác sỹ cả. Như vậy, kẻ giết người có một kẻ khác tiếp tay à? Đây là một điểm rất khó đoán. Cái gì là kết quả của cú điện thoại đó? Chính chi tiết này đã gây ra cho kẻ giết người bị phát hiện sớm hơn là điều hắn hy vọng. Vào tối hôm đó, hay đúng hơn là vào buổi sáng hôm sau, tôi đã thấy rất rõ ràng là kẻ giết người đã mong có mặt ở đấy, bằng một lý do nào đó, vào lúc cửa phòng ông Ackroyd bị phá. Bây giờ chúng ta hãy tính qua sự việc thứ hai: chiếc ghế bị đẩy ra khỏi vị trí ban đầu của nó. Parker đã chỉ cho tôi vị trí cũ của chiếc ghế, nó nằm trên một đường thẳng giữa cửa ra vào và cửa sổ.
- Cửa sổ à? - Tôi nói nhanh.
- Đầu tiên, tôi đã nghĩ là có một vài sự việc dính dáng tới chiếc cửa sổ mà không ai thấy khi đi vào cửa. Nhưng chiếc ghế dựa không thể che cái cửa sổ được. Tuy thế, nó đã che một chiếc bàn nhỏ đặt đối diện với cửa sổ. Kẻ giết người muốn dùng chiếc ghế để che dấu cái gì, cái mà hắn ta không thể đem đi ngay sau khi xảy ra án mạng! Chưa hết, hắn ta đã tìm cách lấy vật đó đi một cách sớm nhất nếu có thể: đó chính là lý do thật của cú điện thoại gọi bác sĩ.
- Tiếp tục đi, ông Poirot.
- Bốn người đã có mặt ở hiện trường trước khi cảnh sát tới: ông, Parker, thiếu tá Blunt và Raymond. Parker không thể dính dáng vào việc này được vì anh ta đã nói cho tôi biết về vị trí của chiếc ghế dựa. Mặt khác, Parker cũng không thể là kẻ giết người, mặc dù tôi đã từng nghĩ rằng anh ấy là người đã dính dáng đến việc dọa bà Ferrars. Như vậy thì cái vật đó là gì và ai đã cất giấu nó đi? Ông đã nghe tôi nói về những câu chuyện mà Raymond và thiếu tá Blunt đã nghe được và tại sao tôi đã cho là nó có dính dáng đến chiếc máy ghi âm rồi chứ? Nếu ông Ackroyd đã mua một chiếc máy ghi âm thì tại sao lại không tìm thấy nó?
- Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều này cả.
- Nếu chiếc máy ghi âm đã bị mất, thì tại sao cái vật bí hiểm mà kẻ giết người đã dùng ghế dựa để che, và sau đó lấy nó đi từ chiếc bàn nhỏ, lại không phải là chiếc máy ghi âm? Nhưng cái máy đó không phải là nhỏ. Không ai có thể nhét được nó vào túi quần hay túi áo. Như thế là cần phải có một cái gì nữa để cho giấu chiếc máy ghi âm vào đó.
- Nhưng tại sao thủ phạm lại lấy chiếc máy ghi âm đi chứ không phải cái khác?
- Ông giống như ông Raymond đấy. Raymond đã giả sử rằng giọng nói vào lúc 21g30 phút là giọng của ông Ackroyd đọc vào máy ghi âm. Song ông cũng biết đấy, nó cũng có thể phát lại giọng nói ấy sau đó. Theo cách này thì người ta có thể nghe được giọng nói của ông Ackroyd. Ông thấy đấy, vào lúc 21g30 thì ông Ackroyd đã chết rồi. Lúc đó, không có ai nói gì cả và tiếng nói là của chiếc máy ghi âm.
- Như vậy thì kẻ giết người vặn máy cho nói, còn hắn ta vẫn phải có mặt trong phòng làm việc của ông Ackroyd vào lúc đó.
- Không cần thiết phải làm như thế. Có lẽ thủ phạm sử dụng một thiết bị giống như đồng hồ báo thức đánh chuông. Đầu tiên, người ta đặt giờ và sau đó đồng hồ sẽ tự động đánh chuông. Bây giờ thì ông có thể thấy thủ phạm vụ án thuộc loại người nào rồi chứ? Hắn ta phải là một trong số những người có mặt lúc phát hiện ra cái chết của ông Ackroyd; hắn ta là người đã đặt chiếc máy ghi âm; hắn ta cũng là người biết làm thế nào đó để sự việc xảy ra theo ý muốn sau khi hắn ta đi.
- Bây giờ về những dấu giày - Poirot tiếp tục - Những dấu giày ở đấy rõ ràng được tạo nên bằng đôi giày của đại úy Ralph Paton vì Kent đã đi đôi bốt gần tụt đế như cô phục vụ ở khách sạn nói. Nếu Ralph Paton không tạo ra những dấu giày này thì phải có một ai đó làm việc ấy để chĩa những nghi ngờ sang phía Ralph. Cảnh sát lấy được một đôi giày của Ralph trong nhà trọ, nên đã cho rằng anh ta đã đổi một đôi giày khác với đôi đã để lại dấu chân. Nhưng người ta lại biết rằng, hôm ấy Ralph đã không đi giày, mà là bốt; đó là nguyên nhân câu hỏi nhỏ về màu giày của Ralph để giấu những sự thật mà tôi muốn tìm kiếm. Như thế là kẻ giết người đã đi giày của Ralph Paton. Hắn ta làm thế nào để lấy được đôi giày đó từ trong nhà trọ?
Hãy để tôi nhắc lại một tý. Một người đã có mặt trong nhà trọ ngày hôm ấy, một người quen ông Ackroyd đến mức biết được rằng ông ta đã mua một chiếc máy ghi âm, một người có năng lực như một nhà phát minh và có thể nghiên cứu để làm ra một chiếc máy báo giờ cỡ nhỏ, một người có đủ cơ hội để lấy được con dao găm ra khỏi ra khỏi chiếc bàn bằng bạc trước khi cô Flora vào, một người có bên mình một chiếc túi xách có thể giấu trong đó một chiếc máy ghi âm, và cuối cùng, một người đã ở trong phòng làm việc của ông Ackroyd một vài phút trước khi Parker gọi điện cho cảnh sát sau khi cái chết được phát hiện, kết cục lại, con người đó chính là bác sỹ Sheppard!
Một phút im lặng trôi qua, tôi phá lên cười.
- Ông bị điên hay sao đấy, ông Poirot. - Tôi nói.
- Không, tôi không điên đâu. Tôi đã chú ý đến một chi tiết nhỏ. Thí dụ ông rời khỏi nhà ông Ackroyd vào lúc 21 giờ kém 10. Phải, bất cứ ai, kể cả ông nữa, đều nói rằng để đi từ nhà ra đến ngoài cửa biệt thự chỉ mất có năm phút thôi. Còn 5 phút nữa đâu? Một thí dụ khác: không có bằng chứng để nói rằng những cánh cửa sổ nơi xảy ra án mạng đã được đóng lại; đấy chỉ là lời nói của ông thôi. Sau khi giết xong Ackroyd và đi ra bằng cửa chính, ông có đủ thời gian để đi đôi giày của Ralph vào, ông đã cất đôi giày đó trong túi thuốc của ông. Tiếp theo, ông tạo ra những dấu giày ở cửa sổ, leo vào phòng, khóa cửa ra vào lại, leo ra và cuối cùng, ông chạy ra cửa chính. Tôi biết rằng tất cả những việc đó có thể làm được trong 10 phút, vì tôi đã thử nghiệm vào hôm ông nói chuyện với bà Ackroyd. Sau khi ông về đến nhà, chiếc máy ghi âm đã được phát vào lúc 21g30 phút; chiếc máy ghi âm đã đóng vai trò của một kẻ đồng lõa cho ông. Đúng thế, nếu một ai đó đã nghe được tiếng nói từ trong phòng của ông Ackroyd thì đó là tiếng của máy ghi âm. Tôi nghĩ là ông đã phạm sai lầm ở đó.
- Ông bạn thân mến của tôi ôi - Tôi nói bằng một giọng khác lạ đến nỗi bản thân không nhận ra được đó là giọng của mình nữa - Tại sao ông lại luôn nghĩ rằng tôi là kẻ muốn giết ông Ackroyd?
- Chắc chắn như thế. Ông là kẻ đe dọa bà Ferrars. Ai có thể biết rõ về cái chết của ông Ferrars hơn một bác sỹ, người đã khám tử thi kia? Ông đã nói với tôi về chuyện của hồi môn; song tôi đã không thể tìm ra được một bằng chứng nào về của hồi môn của ông cả. Ông đã đặt chuyện với tôi để giải thích về số tiền hai mươi nghìn bảng mà ông đã lấy được của bà Ferrars. Nếu ông Ackroyd biết được sự thật thì ông sẽ ra sao? Điều đó ông biết rõ hơn tôi. Cú điện thoại thì cũng đã rõ ràng lắm rồi. Tôi không phát hiện ra được việc này lúc ban đầu. Nhưng tôi đã nghi ngờ cho đến khi tìm được là ông có một bệnh nhân, vào ngày đó, một người Mỹ trên một chiếc tàu cập bến vào nước Anh. Tôi đã gởi cho anh ta một bức điện để hỏi về điều mà tôi cần biết - đây là bức điện trả lời của anh ta.
Poirot lấy cho tôi xem bức điện và đọc:
- Đúng như vậy. Bác sỹ Sheppard đã yêu cầu tôi đi lấy một lời dặn của ông ta ở một nhà bệnh nhân. Sau đó tôi phải gọi điện thoại cho bác sỹ từ nhà ga xe lửa với một yêu cầu, yêu cầu đó là: Không trả lời!
- Chị gái của ông đã nghe thấy ông nhận điện thoại, nhưng ông đã bịa ra lời gọi của Parker là ông cần phải đến ngay nơi xảy ra án mạng.
- Tất cả cái đó đều rất là thú vị - tôi nói - nhưng ông định làm gì bây giờ?
- Tôi đã nói với ông rồi đấy; ông thanh tra Rgalan sẽ biết rõ sự thật vào sáng ngày mai, nhưng vì bà chị tốt bụng của ông nên tôi cho ông một lối thoát. Ông có thể uống một thứ thuốc ngủ gì đấy, và vô tình, ông hãy uống nhiều vào. Ông hiểu tôi chứ? Đại úy Ralph Paton cần được yên ổn, vô tội. Ông làm ơn hãy viết lại tất cả những gì đã xảy ra.
- Ông còn yêu cầu gì nữa không?
- Ông có nói rằng kẻ giết người có thể làm tôi câm họng; nhưng tôi không bao giờ khuyên ông làm điều này đâu. Điều đó cũng không bao giờ có thể xảy ra được đâu.
- Tôi không đến nỗi làm việc đó đâu.
Nói xong tôi đứng dậy, chào Poirot và trở về nhà.
Tôi đã viết được phần lớn câu chuyện này rồi, với dụng ý là thất bại cuối cùng thuộc về Poirot; nhưng cuối cùng, kẻ thất bại lại chính là tôi. Sau khi viết xong những dòng cuối cùng, tôi sẽ gói lại và gởi cho Poirot. Ông ta đã hứa với tôi là sẽ không cho Caroline biết chuyện này và tôi tin tưởng vào lời hứa của ông ấy.
Trong suốt cả vụ án này, tôi đã cảm thấy rằng có những điều gì đó kinh khủng sẽ xảy ra và có rất nhiều điều khó hiểu.
Thuốc đã sẵn rồi, hãy dùng Veronal, bởi vì cũng chính bằng loại thuốc độc đó mà câu chuyện này được bắt đầu.
Nhưng tôi mong rằng, Hercule Poirot đừng bao giờ rút lui khỏi công việc của ông để đến đây trồng bí.
HẾT