Bác sĩ hướng dẫn Kỷ Tư Hà không biết hoàn cảnh gia đình cô, thấy cô lao tâm lao lực như vậy, thuận miệng hỏi:
“Bà ngoại em đến làm kiểm tra sức khỏe tổng quát, sao con không nhờ mẹ đến phụ giúp?”
Ngón tay Ninh Chi cấu vào lòng bàn tay:
“Mẹ con không còn nữa.”
Kỷ Tư Hà là cái kiểu đàn ông phương bắc bộc trực điển hình, có thể mắng chửi người, nhưng hoàn toàn không biết cách an ủi.
Ông sững sờ một lúc lâu, nửa ngày không nặn ra được một chữ.
Ngược lại Ninh Chi nhịn không được mà cười:
“Thầy à, biểu cảm của thầy như vậy, người khác không biết lại tưởng con làm khó gì thầy.”
Kỷ Tư Hà ha hả cười gượng hai tiếng:
“Xin lỗi Tiểu Ninh, là do thầy không biết.”
Ninh Chi cười lịch sự:
“Không sao đâu ạ.”
……
Mỗi thứ sáu, khoa của cô có một tiết mục cố định, đó là liên hoan.
Ai rảnh đều có thể đi, ai không đi được thì cũng không ép, rất Phật hệ.
Trước giờ Ninh Chi chưa từng tham gia qua, cô vốn không giỏi giao thiệp ở chỗ đông người.
Hôm nay thứ sáu, thầy hướng dẫn Kỷ Tư Hà bất kể thế nào cũng muốn kéo cô đi.
Ninh Chi biết là do ông cảm thấy có lỗi chuyện vạ miệng hôm trước.
Vốn cô đã từ chối từ đầu, nhưng Ninh Chi cũng lo lắng nếu cô thực sự không đi, Kỷ Tư Hà ngược lại vẫn sẽ luôn lấn cấn, sau đó cô đành tham gia.
Buổi tối mọi người ăn món Nhật, nhà hàng nằm ở ngay trung tâm mua sắm gần đấy.
Nếu bệnh viện có việc gấp, mọi người có thể nhanh chóng trở về.
Những bác sĩ chính đã hành nghề nhiều năm đều không dám uống rượu, sợ làm hỏng việc.
Bởi vậy khi bồi bàn mang rượu ra, chỉ có mấy bác sĩ mới thi đậu như cô là uống cùng nhau.
Bác sĩ hướng dẫn Kỷ Tư Hà thấy náo nhiệt cũng không quá giữ nghiêm túc, liên tiếp thúc Lý Bành uống thêm hai ly.
Lý Bành uống hơi quá chén, miệng bắt đầu phàn nàn bác sĩ hướng dẫn bất công, trong tối ngoài sáng, lúc nào cũng quan tâm Ninh Chi.
Kỷ Tư Hà thuận tay chém vào gáy anh ta:
“Tiểu Ninh vừa thông minh lại hiểu chuyện, dạy một hiểu mười.
Đâu giống anh, dạy cậu không biết bao nhiêu lần, đến cuối cùng vẫn là thầy phải chùi mông cho.”
Đầu óc Lý Bành đã có chút choáng váng, nhìn bức tường mà lẩm bẩm:
“Thầy ơi, em ấy là học bá, giữa học bá và người thường cách nhau một bức tường lớn.
Thầy cũng đâu có biết, con là anh mà cả ngày bị so sánh với em ấy, chịu áp lực lớn lắm chứ……”
Ninh Chi vô tình được khen ngợi một phen, dở khóc dở cười, nhấc chén rượu tiến lên:
“Anh à, em mời anh một ly.
Chí ít, em khuyên anh nên nói ít lại, nếu không ngày mai tỉnh rượu nhất định sẽ hối hận.”