“Thế giới, không phải luôn luôn như vậy sao?”
Nhân vật chính của vở kịch buồn bã nói xong, tung người nhảy lên, biến mất trong bóng tối.
Trên sân khấu một mảnh yên tĩnh, không biết qua bao lâu mới có khán giả đầu tiên vỗ tay, sau đó có mấy vị khán giả khác cũng tỉnh táo lại vỗ tay theo, tiếng vỗ tay thưa thớt càng ngày càng chỉnh tề, oanh liệt như sấm chớp.
Vân Thư cùng tất cả các diễn viên bước ra sân khấu để cảm ơn, trên mặt mỗi người đều có mồ hôi và nước mắt không phân biệt được rõ ràng.
Nhưng vào lúc này, trong lòng Vân Thư lại có linh cảm có người đang nhìn mình, cô đem tầm mắt hướng về một nơi trên khán phòng và chuẩn xác đối diện với tầm mắt Phó Nhiên.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, dù lớp trang điểm trên mặt khiến cô già đi rất nhiều nhưng cũng không giấu được vẻ xinh đẹp của cô.
Phó Nhiên sửng sốt, duỗi tay sờ sờ ngực mình.
—— Trong lòng như có những con nai nhỏ đang chạy loạn, tim đập nhanh không kiểm soát được.
……
Vân Thư đang tẩy trang, thay quần áo trong phòng trang điểm thì Phương Linh gõ cửa vào phòng, nói: “Thư nhi, lát nữa chúng ta cùng đi dự tiệc chúc mừng nha.”
Vân Thư gật đầu đồng ý tham gia, cô bảo Phương Linh chờ cô một chút, thay xong quần áo cô dường như nhớ tới cái gì đó, lấy di động ra gọi điện.
“Thư Thư?”
“Em đây.”
Vân Thư hoảng hốt nghĩ, mình và Phó Nhiên đã không gặp mặt nhau trong thời gian dài.
Mối quan hệ không dễ dàng mới tiến triển được một chút, kết quả lại bị cô làm cho có chút xa cách.
Vân Thư trong lòng tràn đầy áy náy.
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẽ, khiến Vân Thư tỉnh táo lại, giọng Phó Nhiên lại vang lên: “Thư Thư, sao lại gọi điện thoại tới mà không nói lời nào? Chẳng lẽ em gặp phiền toái gì sao? Em có muốn anh đến tìm em ngay bây giờ không?”
Cũng không biết tại sao, nghe giọng nói hơi lo lắng của người đàn ông đó, nỗi bất an của Vân Thư tự nhiên biến mất, cô nhẹ giọng trả lời anh: “Em không sao, chỉ là muốn gọi điện nói với anh tối nay em sẽ về muộn một chút.”
Phó Nhiên hiểu rõ, nói: “Bữa tiệc chúc mừng phải không?”
“Ừm.”
“Bữa tiệc kết thúc có cần anh đến đón không?”
“Hả?” Vân Thư nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn tám giờ, sớm nhất phải đến mười một giờ bữa tiệc mới kết thúc, lúc đấy thật sự là hơi muộn, cô nói: “Không cần đâu, em có thể đi nhờ xe của người khác về.”
Phó Nhiên dừng một chút, nói: “Thế nhưng, anh không yên tâm nếu giao em cho người khác.
Anh đến đón em có được không? Làm như thế anh mới yên tâm được.”
Câu cuối cùng, cực kỳ ôn nhu mềm mại.
Vân Thư giơ tay ấn xuống ngực mình nơi trái tim đang đập loạn ý muốn giữ nó bình tĩnh lại, hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “Được, vậy em chờ anh đón.”
Phó Nhiên cười khẽ một tiếng: “Ừm, lát nữa nhớ gửi cho anh địa chỉ nơi bữa tiệc tổ chức.”
“Vâng.”
……
“Thư nhi, cậu xong chưa…”
Phương Linh thò đầu vào hỏi cô, sau đó cô còn chưa nói hết câu liền trầm mặc nhìn Vân Thư.
Vân Thư nghi hoặc nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”
Phương Linh chậm rãi bước vào, sau đó đóng cửa lại, nói: “Những lời này tớ nên hỏi cậu mới đúng.
Có chuyện gì với cậu vậy? Bộ dáng mặt đỏ tai hồng, mặt mày xuân sắc tràn trề.”
“Tớ nào có!”
“Gương ở bên trái cậu, cậu có thể tự soi.”
Vân Thư hầm hừ quay đầu nhìn gương, sau đó cô nhìn thấy trên gương xuất hiện một khuôn xinh đẹp quyến rũ, tai ửng đỏ mặt mày xuân sắc, gò mắt xuất hiện những vết hồng nhạt rất khả nghi.
Vân Thư: “…”
–?!!
Phương Linh nói: “Cậu xem đi, tớ nói không sai mà.
Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”
Vân Thư càng xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tớ cùng với một người nói chuyện điện thoại.”
Phương Linh tỏ ra “Ồ, mình hiểu rồi”, nói: “Thì ra là đang nói chuyện với người đàn ông của cậu.”
“Cậu nói gì vậy? Đó không phải là người đàn ông của tớ!”
“Vậy cậu đỏ mặt cái gì? Xấu hổ cái gì? Cho dù hiện tại không phải là người đàn ông của cậu, xem ra chờ qua một thời gian nữa cũng là người đàn ông của cậu thôi.”
“Cậu nói linh tinh cái gì vậy?!”
Phương Linh quả thật không nói bậy, qua một thời gian nữa Phó Nhiên liền thật sự trở thành người đàn ông của Vân Thư.
.