Vi Sư Phụ


Sau khi bị đồ đệ kéo về nhà, Phó Thanh Viễn đưa gói đai vệ sinh trong túi trữ đồ của mình cho tiểu đồ đệ, nói: “Chủ cửa tiệm nói chỗ này đủ dùng cho mười năm, khi sử dụng dùng linh lực điểm trên này là được, giống như vậy… ” Phó Thanh Viễn rút ra một dải nhỏ dài bằng ngón tay, vừa nói vừa chuẩn bị làm mẫu cho đồ đệ xem.
“Sư phụ người không cần làm mẫu con hiểu rồi!” Tang Lạc ngăn cản người sư phụ có trách nhiệm đến cùng muốn chỉ cho nàng cách sử dụng rồi lấy đi gói đai vệ sinh loại thu nhỏ và tiện mang theo trên tay chàng với khuôn mặt như khúc gỗ, đoạn nhét vào túi trữ đồ của mình bằng tốc độ nhanh nhất.

Lần này, Tang Lạc cả những câu phàn nàn như “sư phụ người mua đồ cũng phải làm giống như bán sỉ vậy” cũng không muốn nói nữa.
“Vi sư phải bế quan một thời gian.”
Đột nhiên nghe những lời này của Phó Thanh Viễn, Tang Lạc có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại thấy đương nhiên.

Nàng đã nói rồi, sư phụ quả nhiên vẫn thấy xấu hổ! Mỗi lần hễ xấu hổ là chắc chắn chàng sẽ tìm lý do bế quan, nàng cũng đã nhìn thấu rồi.

Chuyện sư phụ đã quen với việc xấu hổ mà mặt không biến sắc, đồ nhi có thể hiểu được.
“Dạ, sư phụ nhớ ra trước ngày mười lăm tháng sáu.” Tang Lạc thở dài thật là hết cách với những tâm tư nhỏ của sư phụ, sau đó với biểu cảm không thể bình thường hơn nữa nói.
Sư phụ bị đồ đệ hiểu nhầm là xấu hổ.

Hoàn toàn không biết lối suy nghĩ của đệ tử, nên bình tĩnh trở về phòng bế quan.
Mới đó đã đến ngày mười lăm tháng sáu, Tang Lạc chính thức tròn mười ba tuổi.

Nàng mặc chiếc váy màu đỏ tươi vui, khuôn mặt trẻ thơ ửng hồng, môi đỏ răng trắng trông tràn đầy sức sống, quả thực khiến người ta rất yêu thích.
Món quà sinh thần được chuẩn bị cho sư phụ – bức tượng sư phụ tự tay nàng chạm khắc đã làm xong, hiện tại được đặt trong không gian của nàng, nàng tìm thời gian lẻn vào để trong phòng của sư phụ, sau đó tạo một bất ngờ cho chàng.

Nhưng Tang Lạc vẫn còn một chuyện phiền não, làm sao thuyết phục sư phụ dẫn nàng đến Linh Lung Quán một lần nữa đây.
Lần trước đến Linh Lung Quán, nàng đã thỉnh giáo Linh Lung chỗ nào có thể mua được mì trường thọ, loại mà mình có thể nấu trực tiếp khi mua về.

Lúc đó Linh Lung nói là tu sĩ không quá chú trọng những loại thực phẩm này, cho nên ngoài thức ăn nấu sẵn trong tửu lầu, không có nơi nào có thể mua nguyên liệu như người phàm.

Khi biết được nàng muốn cùng sư phụ trải qua ngày sinh thần, muốn tự tay nấu mì ăn, Linh Lung nói sẽ giúp nàng tìm thử, tới ngày sinh thần thì đến Linh Lung Quán lấy.
Lúc đó nàng đương nhiên vui mừng hớn hở đồng ý, nhưng mà bây giờ, nàng phải làm sao thuyết phục sư phụ dẫn nàng tới đó? Tang Lạc rất rõ sư phụ là một người thích ở trong nhà, không có chuyện gì sẽ không ra khỏi cửa.

Đương nhiên chàng cũng tuyệt đối không yên tâm để nàng ra ngoài một mình.

Nếu như nàng nói với sư phụ là muốn đến Linh Lung Quán, sư phụ nhất định sẽ đồng ý, nhưng lỡ như sư phụ hỏi nàng đến đó làm gì, nàng phải trả lời thế nào? Nàng còn muốn lặng lẽ nấu mì, tạo bất ngờ cho sư phụ.

Không thể nói lý do thực sự, nàng cũng không muốn gạt sư phụ, ngụy tạo lý do một cách bừa bãi, vậy bây giờ phải làm sao?
Ngày mười lăm tháng sáu, nàng thức dậy từ sớm rồi lại vì chuyện này vướng mắc cả buổi sáng, đến trưa Tang Lạc càng đứng ngồi không yên.

Mà sư phụ nàng vẫn chưa ra khỏi phòng, không có chút động tĩnh nào, Tang Lạc không khỏi nghi ngờ sư phụ của mình đang tu luyên quên mất thời gian.
Cuối cùng cũng nhìn thấy Phó Thanh Viễn bước ra khỏi cửa phòng, Tang Lạc mắt sáng lên liền chạy qua đó
“Sư phụ~”
“Ừm.” Phó Thanh Viễn nhìn lên bầu trời và nói: “Vi sư phải đến Linh Lung Quán một chuyến.”
“Đồ nhi cũng đi!” Bản thân còn chưa mở miệng thì bất ngờ nghe thấy sư phụ nói phải đến Linh Lung Quán, Tang Lạc liền vui sướng nói.
Hai sư đồ một lần nữa đi đến Linh Lung Quán trong con hẻm sâu.

Lần này Hàn Bác Châu mặc bộ y phục trắng như tuyết, tóc cũng được buộc ngay ngắn xõa phía sau lưng, uể oải dựa vào chiếc ghế trắng ngọc bích, bàn tay trắng như ngọc đang cầm cuốn cổ thư ố vàng.
Nếu như lần trước Tang Lạc không nhìn thấy con người Hàn Bác Châu dơ dáy bẩn thỉu đó, nhất định sẽ cảm thấy con người này có thể xứng với bốn chữ “ngọc dung tiên tứ”.

Đáng tiếc ấn tượng đầu tiên ảnh hưởng quá lớn đối với nàng, cho dù lần này Hàn Bác Châu trong hình dạng con người mà cử chỉ như con chó, cái nhìn của Tang Lạc đối với lão vẫn như vậy.

Không thể so sánh được với sư phụ mềm lòng dịu dàng có trách nhiệm giọng nói lại hay của nàng~
Sau khi hai sư đồ bước vào Linh Lung Quán, Linh Lung liền vén màn bước ra từ sân sau.

Mặc dù Linh Lung luôn tay đấm chân đá Hàn Bác Châu, nhưng ai cũng nhìn ra được nàng ta rất quan tâm đến Hàn Bác Châu, giống như lúc này, vừa xuất hiện ánh nhìn đầu tiên là nhìn lão.

Đi thẳng đến trước mặt, lấy cuốn sách trên tay Hàn Bác Châu, Linh Lung lạnh lùng nói: “Lại xem loại sách này.”
“Hây~ Tiểu Linh Lung, đêm nào nàng cũng không để cho ta được ăn no, ta chỉ có thể xem sách để xua đi nỗi cô đơn trong lòng thôi~ tiểu oan gia này, vậy cũng không được~ nàng thật sự muốn ngộp chết phu quân của nàng sao~” Hàn Bác Châu mỉm cười, liếc nhìn như quở trách Linh Lung.
Linh Lung có lẽ đã quen với việc nghe những lời như thế này nên không có phản ứng gì, Tang Lạc thì không kìm được mà nổi hết da gà, nép sau lưng sư phụ của mình.

Phó Thanh Viễn cũng phối hợp che gần hết người đồ đệ của mình.
Linh Lung nhìn thấy động tác của hai sư đồ đột nhiên ánh mắt hiện lên ý cười, không nói nhiều với Hàn Bác Châu nữa.


Hai ngón tay nàng ta kẹp lấy quyển sách, bàn tay áp mặt của Hàn Bác Châu vào lưng ghế dựa màu trắng ngọc bích.

“Tiếp đãi khách cho tốt.”
“Nào Tang Lạc, chúng ta đến sân sau.”
Chẳng lẽ ai đến đây cũng đều phải xem kịch hay – bà chủ của Linh Lung Quán đánh nhau với ông chủ? Tang Lạc đang nghĩ thế, đoạn đi theo Linh Lung vào sân sau Linh Lung Quán lần nữa.
Phó Thanh Viễn lấy thanh kiếm cho đồ đệ rồi đi ngay, nhưng nghĩ tới đồ đệ luôn ở nhà với chàng, cũng không ai có thể nói chuyện, chàng lại hay bế quan không thể ở bên nàng thường xuyên.

Bây giờ hiếm lắm gặp được người có thể nói chuyện với nàng, ở lại thêm chút nữa cũng không sao, vì vậy lúc nãy Phó Thanh Viễn đồng ý cho phép đồ đệ theo Linh Lung đến sân sau.
Chàng nhận lấy thanh kiếm cho đồ đệ từ Hàn Bác Châu rồi cất nó vào trong túi trữ đồ.

Phó Thanh Viễn lặng lẽ đứng trong Linh Lung Quán đợi đồ đệ.

Hàn Bác Châu nhìn chàng cười một cách khó hiểu, nhưng lần này lão cũng không quá để ý đến Phó Thanh Viễn, lão duỗi tay lấy ra một cuốn sách ố vàng từ dưới ghế dựa.
Tang Lạc ngồi dưới gốc cây cổ thụ nguyệt quế ở sân sau, đợi Linh Lung lấy mì trường thọ cho nàng, một luồng gió thổi qua đã mở cuốn sách mà Linh Lung đã lấy từ tay của Hàn Bác Châu rồi tiện tay ném nó sang một bên ban nãy.

Tang Lạc tình cờ liếc nhìn một cái, phát hiện đó là cuốn sách mô tả những chuyện phòng the.
Tang Lạc lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, một lần nữa cảm thấy sư phụ của mình quả nhiên là tốt nhất.
“Đợi lâu rồi phải không, mì này tỷ lấy từ một người quen, muội xem thử có giống thứ muội tìm không?” Linh Lung bước tới nhẹ nhàng nói.
Tang Lạc nhìn lướt qua rồi nở nụ cười lộ hai lúm đồng tiền, “Chính là thứ này, đa tạ Linh Lung tỷ, xin hỏi mì này cần bao nhiêu linh thạch?” Linh tinh mà nàng đào được lần trước sư phụ nói để cho nàng tự bảo quản, bây giờ nàng cũng được xem là một thổ hào~ Đây là lần đầu tiên nàng tự tay mình tiêu tiền.
Linh Lung giúp Tang Lạc gói mì lại, nhéo nhéo mặt của nàng, “Hôm nay là sinh thần của muội, nếu đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, vậy mì này xem như là món quà tỷ tặng cho muội.”
“Nhưng mà… ” Nàng cũng muốn thử cảm giác tự tay mình tiêu linh thạch, hơn nữa họ cũng chỉ gặp mặt qua có một lần, nhận lễ vật có phải là không thích hợp lắm không.
“Nếu như không nhận, là chê món quà này của tỷ nhẹ quá?” Linh Lung nhìn sắc mặt phiền não của tiểu cô nương, cố ý nói một cách nghiêm túc.
Cuối cùng Tang Lạc cũng chấp nhận ý tốt của Linh Lung, cảm ơn nhiều lần rồi mới rời đi.

Sau khi hai sư đồ rời khỏi không lâu, trong Linh Lung Quán có một mùi thơm của thức ăn bay ra.

Hàn Bác Châu đang nằm ở đó như người không xương khụt khịt mũi, ném cuốn sách xuống mò xuống sân sau, quả nhiên nhìn thấy Linh Lung ở phòng bếp mà lâu ngày không dùng tới.

Thấy thân hình nhỏ nhắn quay lưng lại với mình, Hàn Bác Châu cười nói: “Ta nói ăn không no không phải chỉ cái này đâu~ Tiểu Linh Lung~”
“Hôm nay nhìn thấy đứa trẻ đó vui mừng nói là muốn nấu mì cho sư phụ của muội ấy ăn, đột nhiên ta cũng muốn nấu cho ông ăn thử.

Ta cảm thấy đứa trẻ đó rất giống với ta năm xưa.” Linh Lung hoài niệm nói, để mặc người ở phía sau vùi mặt vào trong hõm vai của mình.
“Hớ hớ~” Hàn Bác Châu cười ủ rũ, “Tiểu Linh Lung lúc đó không thích cười như con nhóc kia mà cứ luôn giữ vẻ mặt quản thúc ta và sư phụ của nàng, rồi đại loại nói ‘sư phụ người không được tùy tiện dọa nạt những bé gái trên phố’, ‘sư bá người lại uống rượu nữa Linh Lung sẽ đốt cháy hầm rượu của người’~ hớ hớ~ thật là đáng yêu~”
“Sau đó ta mới biết ông cố ý chọc tức ta, ta không cho ông làm cái gì thì ông sẽ làm cái đó, sau đó đợi ta giáo huấn ông.

Ông nói có phải không, sư, bá.” Hàn Linh Lung vừa nói vừa dốc sức khuấy mấy sợi mì trong nồi một cái.
“Chậc~ Linh Lung gọi ta là sư bá, ta lại không nhịn được muốn cùng Tiểu Linh Lung mây mưa một trận~” Hàn Bác Châu đang háo hức một lần nữa lại bị chiếc xẻng cơm của Hàn Linh Lung đánh trúng.
Mặc kệ hai người yêu nhau bên đây hồi tưởng lại chuyện yêu nhau giết nhau, hai sư đồ ngây thơ đã trở về nhà, đang chuẩn bị quà sinh thần tặng cho đối phương.
Phó Thanh Viễn sau khi trở về phòng của mình lấy thanh kiếm sẽ tặng cho đồ đệ ra, thân kiếm và bao kiếm màu đen, chuôi kiếm có hoa văn màu đỏ, trông rất đơn giản và bình thường.

Phó Thanh Viễn lấy kiếm ra thử rồi hài lòng cắm vào lại bao kiếm.

Chàng cứ trực tiếp tặng hay sao? Mặc dù Phó Thanh Viễn không có hiểu biết về một số thứ nhất định, nhưng trước đây chàng cũng từng nhìn thấy rồi.

Ít ra chàng cũng biết tặng lễ vật cho người khác đựng trong hộp sẽ tốt hơn.
Chàng ngẩng đầu nhìn căn phòng đơn giản của mình, chỉ có một cái đệm và hai cái rương, nghĩ lại thì phát hiện mình hoàn toàn tìm không ra một cái hộp có thể đựng thanh kiếm.

Thế là sư phụ có hơi phiền não.
Tang Lạc đang trốn trong không gian đào nguyên của mình để nấu mì trường thọ cho sư phụ và nàng.

Suối nước nóng lần trước nàng vô tình đào được khác với suối có mùi lưu huỳnh mà nàng từng thấy trước khi xuyên không, hơn nữa chất lượng nước thanh ngọt, cho nên nàng tách ra hai nơi, một nơi dùng để tắm, một nơi dùng để uống.
Nàng làm một cái bếp lò nhỏ ở khu đất trống cách nguồn nước không xa, dù sao trong không gian cũng chưa từng mưa nên nàng cũng không cần lo lắng.

Lần đầu tiên chính thức sử dụng cái bếp lò nhỏ này cũng không tệ, ít nhất thành công nấu chín mì.

Cho đến lần thứ ba, Tang Lạc cảm thấy gần như đã xong xuôi mới xoa xoa cái bụng có phần no căng lúc nếm thử mì rồi rời khỏi không gian đào nguyên, lấy mì đã nấu xong ra.
Tang Lạc bưng mì ra, nhìn thấy bầu trời bao trùm bởi ánh hoàng hôn, ngôi sao đầu tiên cũng đã treo cao.

Nàng tăng tốc chia mì ra thành hai phần cho vào bát, bày ra trên cái bàn gốc rễ cây trên sân thượng rồi đặt đũa ngay ngắn, sau đó Tang Lạc mới gõ cửa phòng sư phụ.
Khi Tang Lạc đến gõ cửa, Phó Thanh Viễn vẫn đang cau mày đối mặt với thanh kiếm.


Nghe tiếng gõ cửa, chàng mới cất thanh kiếm rồi mở cửa.
Ngoài cửa là nụ cười của đồ đệ, bầu trời đầy ánh hoàng hôn và hai bát mì nghi ngút khói bày trên bàn.
“Mì trường thọ tự tay con nấu, ăn xong mì trường thọ, sư phụ nhất định sẽ sống dài lâu~” Tiểu đồ đệ dùng đũa xoay mì, cuốn thành vòng tròn lớn rồi ăn, vừa ăn vừa nói một cách không rõ ràng.

Phó Thanh Viễn cũng cầm đũa lên dưới ánh mắt mong đợi của đồ đệ, gắp mì lên chuẩn bị bỏ vào miệng.
“Đợi đã, sư phụ.”
Còn chưa kịp ăn, thì bị đồ đệ ngăn lại giữa chừng.

Đũa của Phó Thanh Viễn đang gắp những sợi mì dài giữ lại giữa không trung, nghi ngờ nhìn về phía đồ đệ.
“Con quên nói, sư phụ, mì trường thọ không được cắn đứt, người cứ làm giống như con dùng đũa cuộn lại từ đầu tới cuối ăn sẽ tiện hơn.” Tiểu đồ đệ cầm lấy đũa của sư phụ, khéo léo cuộn lại giúp chàng, rồi nhét lại vào tay chàng.

“Bây giờ được rồi, sư phụ ăn đi.”
Phó Thanh Viễn nhìn những sợi mì quấn quanh đũa trên tay, lại nhìn khuôn mặt tươi cười của đồ đệ rồi đưa vào miệng ăn.

Thật sự đã lâu rồi mới được nếm lại hương vị này.

Đột nhiên sinh ra loại cảm giác xa lạ này thật khiến người ta…
“… Ấm quá.” Phó Thanh Viễn đột nhiên nói.
“Ấm quá?” Tang Lạc đang vùi đầu ăn mì ngẩng đầu lên, ngẫm nghỉ một lúc liền phụt một tiếng bật cười, “có phải sư phụ muốn nói nóng quá, từ không phải dùng như vậy đâu.

Mì nóng quá thì để nguội chút hãy ăn, con nấu rất nhiều, sư phụ cứ yên tâm mà ăn~”
Phó Thanh Viễn không phản bác lại, chỉ là đắn đo một lúc rồi học theo đồ đệ dùng đũa cuộn mì.
Màn đêm ngày càng dày đặc, đèn lồng trên sân thượng phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng một vùng trời nhỏ bé nơi hai sư đồ đang ngồi.

Tang Lạc không thể ăn được nữa, ôm lấy bụng nhìn sư phụ của mình ăn.
Mà sư phụ có ổn không thế, cứ chầm chậm lặng lẽ ăn như thế, đã bát thứ tư rồi.

Nhìn cái tư thế đó, nói là đói bụng chi bằng nói là nàng cảm thấy lấy ra bao nhiêu thì sư phụ ăn bấy nhiêu.

Nhưng mà sư phụ nể mặt ăn hết bao nhiêu đó, thực sự khiến nàng đột nhiên có hứng thú đối với việc nấu ăn~
Nếu như sư phụ cứ ăn như vậy, nói không chừng sẽ mập lên? Trong đầu của Tang Lạc đang tưởng tượng, đột nhiên cảm thấy rất tò mò, và thật muốn nhìn xem bộ dạng của sư phụ khi mập lên….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận