Khi Tăng Vô Ngân đang tu luyện thì đột nhiên thấy có người xông vào.
Vốn dĩ có người làm gián đoạn sẽ cảm thấy không hài lòng, nhưng ngay sau khi phát hiện đó là con gái của ông ta thì cảm giác đó biến mất, trên mặt chỉ còn lại sự yêu thương.
“Làm sao vậy, sao Túy Ngữ lại đến tìm phụ thân, cẩn thận chút, đừng đi gấp như vậy.”
Tăng Túy Ngữ đi đến nỗi sắc mặt tái nhợt được Tăng Vô Ngân đỡ lấy, nước mắt lưng tròng kéo tay áo của Tăng Vô Ngân nói: “Phụ thân, người mau đi cứu phu quân, chàng bị trọng thương, người mau đến cứu chàng, khụ khụ khụ khụ, khụ…”
“Đã xảy ra chuyện gì, con đừng vội, cứ từ từ, ta sẽ đi cứu nó, con mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì? Nào lại đây, ngoan, đừng kích động, cơ thể của con không kích động được.” Tăng Vô Ngân có dự cảm không tốt, nhưng trước mặt con gái vẫn kiên nhẫn an ủi cô.
Trong tay Tăng Túy Ngữ cầm một hầu bao dính máu, đưa đến trước mặt Tăng Vô Ngân nói một cách không đầu không đuôi: “Lúc nãy, Du Thịnh mang theo vết thương về báo tin, hắn nói họ gặp tai nạn ở núi Câu Tầm, phu quân bị trọng thương không thoát thân được, phụ thân người mau đến cứu chàng đi!”
“Được được được, đừng lo lắng, phụ thân giờ đi cứu nó, ừm.” Nghe được tin tức từ Du Thịnh, nỗi nghi ngờ trong mắt Tăng Vô Ngân giảm đôi chút.
Du Thịnh là người đã đi theo ông ta từ lâu, đã mấy lần lập đại công cho ông ta, là một trong số những người mà ông ta tương đối tin tưởng.
Nếu là tin tức bản thân Ôn Lương báo về ông ta nhất định sẽ cảnh giác hơn, vì một số chuyện nên trước sau ông ta cũng không thật sự tin tưởng Ôn Lương, vì con gái nặng tình với tên Ôn Lương đó nên ông ta không làm gì khác được, nếu không…
“Giờ ta sẽ đi cứu nó, Túy Ngữ ngoan ngoãn ở lại đây nghỉ ngơi, đừng nóng vội, con uống mấy viên an hồn đan mà phụ thân đưa.” Đúng như dự đoán lúc đầu của Ôn Lương, Tăng Vô Ngân quyết định nhân cơ hội này đích thân đến xem thử tim của cây dưỡng thần có thực sự tồn tại không.
Sau khi nhắn nhủ Tăng Túy Ngữ xong thì ông ta rời khỏi Dạng Ổ Đảo đi về phía núi Câu Tầm.
Động phủ của vị tu sĩ thượng cổ đó thực sự tồn tại, cây dưỡng thần cũng thực sự tồn tại.
Nhưng sau khi tới đó, Tăng Vô Ngân nhìn thấy thi thể của Tăng Nhược Ngu và Ôn Lương bị trọng thương nằm hôn mê trong trận pháp bị phá hủy trước sảnh của động phủ.
Sau khi đưa Ôn Lương trở về với biểu cảm không tốt, vẻ mặt Tăng Vô Ngân suy sụp hỏi: “Cái chết của Nhược Ngu rốt cuộc là thế nào!”
Tăng Vô Ngân không có thân tình sâu nặng với Tăng Nhược Ngu, chỉ là Tăng Nhược Ngu là tu sĩ hóa thần, tuy là hóa thần đầu kỳ những có nó ở đây, địa vị của ông ta ở Dạng Ổ Đảo càng ổn định hơn.
Hơn nữa Tăng Nhược ngu cũng được coi là một thủ hạ đắc lực của ông ta, bây giờ đột nhiên chết đi mà không có chút tác dụng gì thì thật lãng phí bao nhiêu linh dược để bồi dưỡng đứa cháu này của ông ta.
Tăng Vô Ngân lúc này không có nổi giận, nguyên do cũng bởi vì có sự hiện diện của con gái bảo bối.
Vết thương của Ôn Lương một phần là cố ý, cho nên trông có vẻ nghiêm trọng nhưng thực tế không làm sao hết.
Ngược tu sĩ nguyên anh Du Thịnh ở cạnh đó mới thực sự đã bị thương nặng khi đấu pháp với Tăng Nhược Ngu.
Cho dù là ra tay nhân lúc Tăng Nhược Ngu không phòng bị, nhưng dù sao cũng là hóa thần kỳ đầu, hắn ta lại không muốn lãng phí số bột thuốc đặc chế của mình trên người Tăng Nhược Ngu, nên hợp tác với mấy tu sĩ vẫn phải chịu ít nhiều khổ cực mới giết được hắn ở đó.
Loại bột thuốc mà Ôn Lương lấy làm con át chủ bài đó luyện chế không dễ, những bột thuốc luyện chế được gần trăm năm nay đều dùng để “hiếu kính” Tăng Vô Ngân bằng cách cho vào canh bổ mà mỗi lần hắn ta nhờ Tăng Túy Ngữ tự tay đem qua hết rồi.
Đó là một loại bột thuốc độc ác độc bá đạo nhất, được ghi chép trong cuốn độc kinh mà hắn nắm giữ, trước khi gặp dẫn tử chỉ định, thì kể cả tu sĩ kỳ luyện hư như Tăng Vô Ngân cũng không thể phát hiện được.
Bao nhiêu năm nay, Ôn Lương rất rõ Tăng Vô Ngân là người như thế nào, cái tôi rất cao lại cực kỳ tự phụ.
Đúng vậy, ông ta luôn coi thường hắn ta, người mà con gái bảo bối của ông ta yêu thương, nhưng như vậy có lợi cho hắn ta, bởi vì như vậy hắn ta mới có thể làm “chuyện mờ ám” dưới ánh mắt của ông ta.
Hắn ta thực sự mong đợi Tăng Vô Ngân sẽ có biểu hiện như thế nào khi mọi thứ được tiết lộ.
Ôn Lương ôm lấy ngực ho khan vài tiếng, mí mắt rũ xuống, bộ dạng rất yếu ớt.
Du Thịnh nhìn thấy tình trạng như vậy nói: “… Lúc chúng tôi mới đến nhìn thấy tim của cây dưỡng thần ở đại sảnh, vốn chỉ là để do thám, nhưng mà…” Hắn do dự một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng mà lúc đó Nhược Ngu công tử khăng khăng muốn lên lấy tim cây, sau đó kích hoạt đại trận trong động phủ, trận pháp vô danh trong động phủ của tu sĩ thượng cổ đó thực sự rất mạnh, chúng tôi nhất thời địch không lại, lần lượt bị trọng thương.
Sau đó thấy tình hình không ổn, Nhược Ngu công tử lệnh tiểu nhân về cứu trợ… không ngờ mọi chuyện đều đã quá muộn.”
Ôn Lương ôm lấy ngực, trên bộ y phục trắng vẫn còn dính rất nhiều máu, sắc mặt tái nhợt, lúc này cũng nói với vẻ mặt hối hận và áy náy: “Là do con sai, con nên cẩn thận hơn mới đúng.
Chỉ là lúc đó con cũng muốn nhanh chóng lấy được tim của cây dưỡng thần, để Túy Ngữ bớt chịu đau khổ, không ngờ rốt cuộc lại lỗ mãng như vậy.”
Tăng Túy Ngữ không chịu rời đi mà ở bên cạnh nhìn thân thể Ôn Lương có chút lung lay sắp đổ, trên mặt nở nụ cười gượng gạo, không kìm nén được nỗi buồn trước cái chết của biểu đệ, mở miệng nói: “Phụ thân, đừng trách phu quân và Du Thịnh nữa, tai nạn này họ cũng không ngờ tới.”
“Cái chết của Nhược Ngu biểu đệ, suy cho cùng cũng là lỗi của con, nếu không phải sức khỏe tàn tạ này của con thì đâu cần phụ thân và phu quân phải hao tâm tổn trí như vậy, còn hại cả biểu đệ vì chuyện này mà gặp tai nạn…” Tăng Túy Ngữ thương tâm nói, chẳng mấy chốc lệ tràn mi mắt, khiến cô trông như một đóa hoa trắng mong manh.
Tăng Vô Ngân thấy vậy liền an ủi cô.
Nhưng ông ta nói thế nào, đứa con gái lương thiện của ông ta cũng đắm mình trong tự trách, cuối cùng Ôn Lương không chống cự nổi bất ngờ đổ xuống mới khiến cho Tăng Túy Ngữ dừng việc tự trách bản thân, vội vàng đưa hắn ta về Túy Mộng Hiên.
Cuối cùng khi rời khỏi, Tăng Vô Ngân lần đầu tiên xoa dịu sắc mặt nói với Ôn Lương: “Con hãy sóc tốt cho bản thân, cái chết của Nhược Ngu cũng không thể hoàn toàn trách con được, nói ra cũng là nó quá sơ suất mới dẫn đến thiệt mạng.
Hiện tại trên Dạng Ổ Đảo, con chính là người ta tin tưởng nhất, con hãy an ủi Túy Ngữ, đừng để nó canh cánh trong lòng về chuyện này.”
“Sẽ không đâu, Túy Ngữ sẽ sớm quên những chuyện không vui này.”
“Vậy thì tốt, một tháng sau, chúng ta sẽ lại đến núi Câu Tầm, con hãy dưỡng thương cho tốt.”
“Dạ, tiểu tế sẽ chuẩn bị tốt.”
Tất cả những chuyện này đều không liên quan đến hai sư đồ Phó Thanh Viễn và Tang Lạc ở Thanh Yến Viện, mỗi ngày họ đều ở trong viện không ra khỏi cửa, cấm cung trong nhà khiến cho hầu hết tu sĩ trên Dạng Ổ Đảo đều không biết họ.
Nửa tháng sau, Phó Thanh Viễn đến Yến Quy Lầu cùng Phó Thanh Viễn thương lượng một số việc, Tang Lạc ngồi dưới gốc cây lớn ở Thanh Yến Viện đợi rất lâu vẫn không thấy chàng trở về, cuối cùng không nhịn được bèn đến đó tìm.
Hơn nữa có một việc, Tang Lạc có chút bận tậm.
“Ồ? Tang tiểu đạo hữu sao có nhã hứng đến Yến Quy Lầu của ta thế.” Khi Tang Lạc đi đến Yến Quy Lầu không nhìn thấy sư phụ của nàng, mà ngược lại nhìn thấy Ôn Lương ngồi xổm ở đó tưới bụi cây sơn trà, dùng chiếc khăn tay màu trắng cẩn thận lau những bùn đất dính trên những chiếc lá.
“Tôi đến tìm sư phụ của tôi.” Nếu như Ôn Lương đã biết mối quan hệ của nàng và sư phụ, đương nhiên Tang Lạc sẽ trực tiếp gọi Phó Thanh Viễn là sư phụ.
Nàng nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra sư phụ, đoán chắc rằng có khả năng chàng đã trở về, chỉ là bỏ lỡ qua với nàng trên đường đi thôi.
Vừa nãy nàng đi đường loanh quanh, phải hỏi đường mọi người mới tới được đây, có khả năng đã bỏ lỡ qua.
Nhìn thêm vài động tác nhẹ nhàng tỉ mỉ của Ôn Lương, Tang Lạc lại hỏi: “Mùa này còn có sơn trà nở sao?”
Ôn Lương vẫn nhẹ nhàng cẩn thận lau những chiếc lá, bộ áo dài trắng lấm tấm bùn đất dưới những bông hoa cũng không quan tâm, giọng điệu luôn nhẹ nhàng.
“Phó đạo hữu vừa mới trở về.
Còn với những bông hoa này, không giống con người không thể miễn cưỡng, nhưng nếu ta muốn thì đương nhiên có thể giữ lại thời kỳ nở rộ này.”
“Nói mới nhớ, mấy lần gặp tiểu đạo hữu cũng đều trong bộ dạng không muốn nhìn thấy ta, sao hôm nay lại chủ động nói chuyện với ta thế.
Hô hô ~ Nếu có gì muốn hỏi, cứ nói ra nghe thử.”
Cho dù Tang Lạc hiểu rõ Ôn Lương rốt cuộc là người như thế nào, nhưng trong lòng vẫn thở dài than rằng hắn ta thật sự rất biết diễn.
Tang Lạc ước lượng thời gian, cũng không vòng vo nữa, trực tiếp hỏi: “Lần trước tôi vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay bằng gỗ chạm khắc nhỏ mà anh đang đeo, tôi muốn hỏi chiếc vòng đó anh có từ đâu.”
Ôn Lương đột ngột dừng động tác lại, có thứ gì đó không hiểu lướt qua mắt hắn ta, khi ngẩng đầu lên cũng là bộ dạng dịu dàng đó.
Biểu cảm và phản ứng đều tự nhiên và bình thường, hỏi với chút dò xét: “Đây là món đồ mà thê tử tặng cho ta nhiều năm trước, tiểu đạo hữu hỏi như vậy chẳng lẽ trong đó có nguyên nhân gì mà ta không biết?”
Là Tăng Túy Ngữ tặng cho hắn ta sao? Tang Lạc cũng đã từng gặp qua thê tử đó của Ôn Lương, một nữ tử thậm chí còn yếu đuối ngây thơ hơn nàng lúc nhỏ gấp trăm lần.
Có lẽ là nàng đã nhìn nhầm, đó cũng chỉ là một chiếc vòng tay có chút giống thôi.
Tang Lạc có chút thất vọng thở dài một tiếng.
“Nó rất giống với chiếc vòng tay năm xưa mà tôi tặng cho một chí hữu họ Yến, là do chính tay tôi làm…”
Thấy Ôn Lương vẫn không có chút phản ứng nào, ánh mắt của Tang Lạc tối sầm lại, không muốn thăm dò nữa.
“Bỏ đi, có lẽ là nhìn nhầm, làm phiền rồi.” Nói xong, Tang Lạc cũng không nói thêm nữa rời khỏi chỗ này.
Trong sân của Yến Quy Lầu, chỉ còn lại Ôn Lương đang sờ vào những cánh hoa sơn trà mềm mại không biết đang nghĩ gì.
“Tại sao lại trân trọng chiếc vòng tay điêu khắc gỗ này sao? Là bởi vì người ta yêu thương tặng cho ta ~” Năm xưa khi được hỏi về chiếc vòng tay điêu khắc gỗ trên tay, nàng ấy chỉ trả lời hắn ta bằng giọng điệu uể oải.
“Ha ha ha chắc không phải ngươi đang ganh tỵ chứ tiểu tử ngốc.
Chiếc vòng này là muội muội của ta tặng cho ta, muội ấy tên là Tang Tử, là một tiểu cô nương đáng yêu lại thần bí, chỉ là không biết đã đi đâu rồi.
Chắc bây giờ đã trở về bên cạnh sư phụ mà muội ấy yêu thương rồi.
Nói ra cũng rất nhiều năm rồi, thật là có chút nhớ muội ấy.
Sau khi muội ấy đi rồi mới phát hiện thì ra muội ấy cũng luyện Huyền Vân Quyết, bây giờ cũng không không biết thế nào rồi, hi vọng muội ấy vẫn chưa chết.”
“Lo lắng? Chắc chắn là sẽ lo lắng rồi, đó là muội muội đáng yêu mà ta yêu thương nhất ~ Hơn nữa muội ấy ngốc như vậy, có thể không lo lắng sao.”
“Được rồi được rồi ta không nói muội ấy nữa, sao ngươi nhỏ mọn đến nỗi ganh tỵ với cả muội muội của ta, thật hết cách với tiểu tư ngươi, thôi bỏ đi, chiếc vòng này giao cho ngươi bảo quản, ngươi thay ta đeo giữ cẩn thận.’
Bắt đầu từ lúc đó, hắn ta luôn đeo chiếc vòng này bên người.
Ôn Lương từ trong tay áo lấy ra một chiếc hầu bao màu đỏ, nhẹ nhàng và cẩn thận chạm vào từng đường nét hoa văn sơn trà đỏ, một hồi lâu mới áp hầu bao và má nhỏ tiếng nói: “Sư phụ, nếu đó thật sự là muội muội mà sư phụ nói đến, người hi vọng con làm thế nào đây…”
------oOo------