Vị Tầng Vọng Ký

Khiến mọi người kinh ngạc chính là, mặc dù đã nói hai chữ ‘Khoái hoạt’, thế nhưng biểu hiện kháng cự của Trương Quý so với cực hình súc ruột còn mãnh liệt hơn rất nhiều.

Khi Mộ Dung Duy bắt cậu đè lại lên thảm, cậu vẫn kịch liệt giãy giụa, ngay cả Mộ Dung Duy cũng phải mất không ít khí lực mới đem được hai tay của cậu bẻ ra sau lưng.

“Còn giãy nữa tôi vặn gãy tay cậu.” Mộ Dung Duy cúi xuống bên tai cậu uy hiếp một câu.

Cố ý tăng thêm lực đạo, từ phía sau túm lấy cổ tay Trương Quý, theo xương sống kéo dọc lên, thẳng đến khi tiếng xương cốt răng rắc vang lên mới thôi.

Trương Quý đau thành một trận mồ hôi lạnh, thở hổn hển không ngừng.

Mạc Dực đi tới “Nhạc Trừng đã nói sẽ ôn nhu, cậu không nghe sao?” Đỡ lấy Trương Quý từ trong tay Mộ Dung Duy, mặc kệ Trương Quý chống cự như thế nào, cường thế mà đem cậu ôm chặn ngang lấy.

Lên lầu, tới phòng Nhạc Trừng, Mạc Dực mới đem Trương Quý đặt trên giường. Trương Quý mười ngón tay bấu vào quần áo của Mạc Dực, sống chết không chịu nằm xuống chăn đệm mềm mại kia.

An Lăng một bên lấy làm thích thú, hỏi “A Quý, cậu ngay cả phía trước đều là xử nam à?”

Mộ Dung Duy hừ một tiếng, đi qua, tàn nhẫn đem từng ngón tay Trương Quý vặn bung, không cho cậu bám lấy áo của Mạc Dực. Trương Quý bị bàn tay to lớn của hắn túm lấy nửa thân trên, ấn thật mạnh một cái té vào trong nệm.

An Lăng một bên bắt lấy chân phải đang đạp loạn giữa không trung của cậu, cởi chiếc vớ trắng ra.

Trương Quý bình thường không mang giày xăng-đan, chân rất ít khi phơi nắng, làn da lại mỏng, nước da trong suốt dường như có thể thấy cả từng mạch máu. Thừa dịp Mộ Dung Duy đối phó Trương Quý, An Lăng nhân cơ hội cầm lấy mắt cá chân cậu thưởng thức, nhìn gần hơn, đúng là xinh đẹp đến rung động lòng người, gợi cảm đến cùng cực.

Nhạc Trừng đi đến bên giường, làm theo bộ dáng An Lăng bắt lấy chân trái Trương Quý, đem chiếc vớ còn lại cởi ra.

An Lăng hỏi “Muốn tìm vài thứ trói lại không?”

Nhạc Trừng lắc đầu “Không cần, ôm cậu ta xem ra thú vị hơn.”

Rồi đi đến giúp Mộ Dung Duy đè cổ tay Trương Quý lại, để hắn cởi thắt lưng Trương Quý. Chỉ chốc lát, dây lưng đã bị tháo ra, nhưng Trương Quý lại mặc quần jean, cởi ra được sẽ có chút phiền toái.

Mộ Dung Duy ngẩng đầu nhìn Mạc Dực “Cậu vẫn tính đứng đó xem à? Tốt thôi, có bản lĩnh chút nữa đừng bính hắn.”

Mạc Dực hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Dung Duy, sau đó khom lưng, vươn hai tay luồn vào giữa nệm và mông Trương Quý, nhẹ nhàng nâng mông Trương Quý lên. Mộ Dung Duy thuận thế đem quần Trương Quý ‘xoạt’ một tiếng xả xuống.

Tiếp theo, quần lót che lấy khí quan nam tính cũng trực tiếp bị lột hạ, Trương Quý thấy nửa thân dưới một trận lạnh lẽo, cả người bỗng nhiên cứng ngắc, dường như đã hiểu mọi việc không thể thay đổi được nữa, ngưng giãy giụa, không hề nhúc nhích nữa.


Nhạc Trừng ấn cậu trán toát đầy mồ hôi, âm thầm thở nhẹ một hơi, quay đầu nhìn Mạc Dực nói “A Dực, cậu khí lực lớn, đến đây đè tay cậu ta lại đi.”

Mạc Dực đi tới, ngồi bên giường, nâng người Trương Quý, để cho cậu ngồi dậy, lưng tựa vào trước ngực mình. Từ đằng sau vòng hai cánh tay ôm trước bụng Trương Quý, tay trái bắt lấy cổ tay phải, tay phải bắt lấy cổ tay trái, như vậy có thể đảm bảo khống chế được thân trên cùng hai tay Trương Quý, mới nhìn vào, thật dễ hiểu nhầm đây là tư thế vô cùng ôn nhu thân thiết.

An Lăng xoa nắn cằm Trương Quý, trêu chọc nói “A Quý, cậu thật đẹp nha. Nhìn kỹ xem tiểu đệ đệ của mình được chúng ta dạy dỗ đến khóc như thế nào.”

Trương Quý trên mặt phủ một tầng mỏng mồ hôi lạnh, làm cho đầu ngón tay An Lăng dính một chút ẩm.

Cậu cúi đầu, âm thầm nhân lúc bọn họ không chú ý muốn khép hai chân lại, nhưng đầu gối vừa động đã bị phát giác. Mộ Dung Duy cùng An Lăng ăn ý một trái một phải đem hai đầu gối cậu mở ra rộng nhất.

Hai chân bị cưỡng ép tách ra, khí quan ôn thuần hoàn toàn bại lộ trước mọi ánh nhìn.

Bộ dáng ngủ say chưa thức giấc phi thường đáng yêu, giống như Trương Quý khi đi vào giấc ngủ không hề phòng bị đến vô tội.

Lâm Thiếu vẫn chỉ đứng im nhìn xem, thấy Trương Quý bị bọn họ dồn ép phơi bày hạ thân trần trụi, chân mở lớn, hơn nữa bị gông cùm xiềng xích quấn lấy nửa người trên, tư thế này, chỉ cần mở mắt liền có thể thấy rõ ràng hạ thân của chính mình, Lâm Thiêu ấy thế mà đồng thời cảm nhận được nhịp tim mình đang không ngừng tăng nhanh.

“Tiểu đệ đệ của A Quý không có tinh thần a.” An Lăng trêu đùa, bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy khí quan còn chưa thức tỉnh, dùng ngón cái và ngón trỏ bắt đầu vuốt ve.

Trương Quý toàn thân cao thấp làm cho người ta ấn tượng nhất là cảm giác sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả địa phương này cũng không ngoại lệ.

Không phải là khí quan với bộ dáng xấu xí, dữ tợn, mà là cảm giác non nớt mới mẻ, giống như chưa từng bị ai chà đạp qua.

An Lăng thuần thục xoa nắn, làm cho nó chậm rãi sung huyết, được kích thích, tính khí không thể tránh khỏi bành trướng lên.

Phân thân nguyên bản ngoan ngoãn ẩn mình trong lớp lông mao, theo mọi người quan sát, đã từ từ chuyển thành hình dạng đầy nam tính.

“Thật đẹp… A Quý. Nếu cậu ở thời xưa, nhất định sẽ bị mấy phu nhân *** đãng trong cung đình mua về làm nam sủng. Nữ nhân phi thường thích bộ dáng thẳng tắp xinh đẹp như vậy.”

Vừa nói, một bên mạnh mẽ nắm lấy phân thân Trương Quý cao thấp trừu lộng.

Động tác này khiến cho Trương Quý cảm giác rất mãnh liệt.

Cậu vẫn hạ thùy mắt, không nói một lời, nhưng đầu gối đã bắt đầu theo động tác của An Lăng run rẩy không ngừng.


“A Quý, có cảm giác không?” An Lăng cười hỏi.

Trương Quý cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Hạ thể bị đùa bỡn rõ ràng khiến cậu hoảng hốt.

Không thể đào thoát, cảm giác tuyệt vọng không mong được đám người này sẽ tận hứng lăng nhục hoàn toàn bao phủ lấy cậu.

Cậu không thể khép hai chân lại, lực đạo Mộ Dung Duy nhẹ thôi cũng đủ hóa giải tất cả mọi cố gắng. Cổ tay đều bị Mạc Dực khống chế, đôi tay hắn giống như gọng kìm thoạt nhìn như không vận nhiều sức lực, nhưng một chút hi vọng giãy giụa cũng không có.

Khí quan nam tính trên bàn tay An Lăng, dường như có sinh mệnh bắt đầu hưng phấn nảy lên, chảy ra chất lỏng trong suốt.

An Lăng mỉm cười, tiếp tục dùng ngôn ngữ tra tấn “Bắt đầu khóc nha, A Quý, mở to mắt ra một chút nhìn xem tiểu đệ chảy nước mắt nha.”

Dính nhớp, ướt át, *** mĩ vô cùng.

Trương Quý không chịu mở mắt, ngửa đầu ra sau, vùi thật sâu vào vai Mạc Dực.

Tinh tế thở dốc, hai gò má phiếm tình nhẹ ửng đỏ, đẹp đến phải thốt lời tán dương.

An Lăng cầm côn th*t bành trướng của mình, làm cho nó đỉnh đối đỉnh với phân thân của cậu.

Mộ Dung Duy dùng một bàn tay ấn đầu gối Trương Quý, tay kia vươn ra, dùng đầu móng ngón trỏ khẽ gãi vào đầu linh khẩu.

Đau đớn cùng khoái cảm tựa như kim châm đâm vào khiến Trương Quý bỗng nhiên chấn động, tinh tế thở dốc trở nên dồn dập hơn.

Phản ứng này rõ ràng lấy lòng Mộ Dung Duy, càng cố chấp dùng móng tay tiếp tục tra tấn địa phương tối mẫn cảm của Trương Quý, chất lỏng trong suốt chảy ra càng ngày càng nhiều, ướt dính cả ngón tay Mộ Dung Duy. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hướng tính khí An Lăng đang cầm thổi khẽ, niệu đạo giống như không chịu nổi chà đạp mà mở ra một chút, hé ra bên trong mềm mại nộn hồng.

Mộ Dung Duy mỉm cười, dùng móng tay chọc vào tận cùng bên trong nộn hồng .

Không thể chịu được cực độ kích thích như vậy, Trương Quý đột nhiên cong thắt lưng, phát ra tiếng thở dốc nức nở. Theo động tác mỗi lúc càng thêm hung hăng của Mộ Dung Duy, nội sườn trắng tuyết càng lúc càng run rẩy kịch liệt, An Lăng cũng bắt đầu thắt chặt tay, mạnh mẽ xoa nắn côn th*t sung huyết. Hai mặt giáp công dục vọng làm cho Trương Quý gần như hỏng mất.

Thân thể sau khi luân phiên mãnh liệt run sợ, Trương Quý không hề ngửa cổ ra để ở bả vai Mạc Dực nữa, mà bắt đầu kích động lắc đầu lia lịa. Từng sợi tóc đen nhánh dính mướt mồ hôi lạnh, nương theo lay động, giống như những hạt mưa lạnh vẩy đầy xung quanh.


Giữa cơn giãy giụa kịch liệt nhất, như một sợi dây căng không hề báo trước bị chặt bứt, thân thể đang vẫy vùng đột nhiên sững lặng, tựa như kích thích vượt quá mức chịu đựng, xụi lơ xuống dưới.

Thân thể rốt cục đầu hàng, ở lòng bàn tay Mộ Dung Duy hộc ra niêm dịch trắng ngà.

Một màn cao trào tàn nhẫn, mọi người cảm thấy vô cùng kinh tâm động phách.

Một hồi lâu sau, An Lăng mới thở ra một hơi “Cư nhiên so với mình bắn ra còn thống khoái hơn. A Quý, như thế nào? Cảm giác bắn ra thật thoải mái đi?”

Dư vị sau cao trào còn quẩn quanh Trương Quý.

Khoái cảm cùng nhục nhã lần lượt luân phiên nhau, giống như cây roi vô tình quật xuống nơi riêng tư tối *** mĩ của chính mình. Trương Quý thấy mình từ trong ra ngoài đều bị ăn mòn đến phát đau.

Mộ Dung Duy đem bàn tay dính đầy bạch trọc tới trước mặt cậu, nhìn chăm chú hai má hồng nhuận sau cao trào, thấp giọng nói “A Quý, mở mắt nhìn xem của chính cậu. Cậu không phải rất không cam tâm tình nguyện sao? Thế nhưng mà vẫn bắn trên tay tôi…”

Trương Quý gắt gao nhắm mắt lại, đem mặt nghiêng một bên, bất lực thở dốc.

Cậu cái gì cũng không muốn nhìn, cũng không muốn bất kỳ ai thấy mặt của cậu, cậu chỉ hy vọng có thể nhanh ngất xỉu đi, chỉ cần có thể không làm chuyện nhục nhã như vậy nữa, cậu tình nguyện để Mạc Dực trực tiếp dùng gậy gôn đánh cậu chết đi.

Chỉ là, mới thưởng thức một cảnh xuân đẹp nhường vậy, mọi người cũng không dễ dàng mà buông tha cho cậu. Mộ Dung Duy rất nhanh vươn bàn tay nắm lấy tính khí trắng hồng đã muốn nhuyễn xuống, bôi thêm dầu bôi trơn cho thuận ma xát hơn.

Có dầu bôi trơn làm dịu, tiến hành xoa nắn cũng thuận lợi hơn cả. Phân thân lại đứng thẳng, âm thanh ma xát *** mĩ cũng càng lúc càng lớn.

Khoái cảm lại một lần nữa giống như ma quỷ tập kích quấy loạn.

Trương Quý tuyệt vọng vặn vẹo thân thể không còn chút khí lực liều mạng trốn tránh, hô hấp hỗn loạn, khuôn mặt ửng đỏ, mồ hôi lạnh từng tầng toát ra, cơ thể run rẩy không ngừng lại tản ra sức hấp dẫn đến quỷ dị, kích động ác ma chôn thật sâu trong cơ thể mọi người, đem tất cả bọn hắn kích thích đến hưng phấn cực độ.

Nghe cậu thở dốc khóc nức nở, Mộ Dung Duy dồn hết sức buộc chặt khí quan mẫn cảm không chút năng lực phản kháng mà tra tấn.

Kết thúc lần thứ hai cao trào bất đắc dĩ, An Lăng còn cảm thấy chưa đủ.

“Chúng ta nhìn xem một ngày A Quý rốt cuộc có thể bắn được bao nhiêu lần đi?”

Sau một lần ở bàn tay An Lăng đạt cao trào, làm chủ ngày hôm nay – Nhạc Trừng – cùng An Lăng thay đổi vị trí, tự mình chiếu cố khí quan Trương Quý.

Nhạc Trừng nói “A Quý, để cho chúng ta nghe âm thanh của cậu một chút. Ngoan ngoãn, rên rỉ hai tiếng, tôi sẽ không để bọn họ lộng cậu nữa.”

Trương Quý không chịu thỏa hiệp.

Cậu càng không hé răng, càng kiêu ngạo quật cường, các nam nhân càng ngoạn hung ác hơn.


Mạc Dực vốn không muốn tham gia, nhưng nhìn đến cậu bị vuốt ve, xoa nắn khí quan, căn bản không thể nào áp chế khát vọng đang cuộn trào kia.

Dục vọng chà đạp cùng chiếm đoạt giống như lửa đốt.

Mộ Dung Duy cùng Nhạc Trừng thay phiên nhau thao túng khoái cảm của Trương Quý.

Sau Nhạc Trừng, đến phiên Mạc Dực vươn tay ra.

Mọi người vận đủ tất cả phương pháp, bắt đầu chỉ dùng tay, sau đổi lại là khoang miệng ấm áp kích thích, dùng hết toàn bộ mánh khóe thúc giục, bức bách cao trào, giống như muốn đem khối thân thể xinh đẹp này từng tấc từng phân ép đến kiệt lực mới thôi.

Trương Quý bị giày vò đến điên rồi.

Ngay cả khi thất thần, cũng rất nhanh bị gợi lại khoái cảm. Vô số lần co rút, cậu không biết chính mình bắn nhiều ít, chỉ biết hạ thể đau rát cùng cực, thắt lưng như bị nghiền nát, sau đó, chỉ cần có gì động vào hạ thể đều giống như cầm lưỡi dao cùn chậm rãi cứa lên.

Khoái cảm cùng khổ hình giằng co cả buổi chiều, thẳng đến khi đem Trương Quý gây sức ép đến bắn không ra bất cứ gì nữa, trận thịnh yến *** mĩ rốt cuộc mới chấm dứt.

Mạc Dực cùng Nhạc Trừng ôm Trương Quý gần như chết lặng vào phòng tắm, cẩn thận giúp cậu rửa sạch sẽ.

An Lăng trên mặt còn sót lại lưu tâm do chưa hết khoái cảm, lắc đầu nói “Không ổn, tôi phải về phòng tắm rửa một cái.”

Mộ Dung Duy xoay người về phòng của mình, cũng nhanh chóng tắm rửa, đi xuống dưới lầu, phát hiện Lâm Thiếu không biết khi nào đã xuống đây, đang ngồi trên ghế sô pha xuất thần.

Thấy Mộ Dung Duy đi tới, Lâm Thiếu lấy lại tinh thần hỏi “Đã xong?”

“Ừ.”

Lâm Thiếu hướng hắn ra hiệu một chút.

Mộ Dung Duy mặt đầy mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiếu, đem chiếc đùi thon dài khỏe khoắn thành gối đầu. Hắn nâng bàn tay đẹp đẽ lên trên mi mắt, thở ra một hơi thật dài, hỏi Lâm Thiếu “Cậu cảm thấy A Quý là người như thế nào?”

“Nói thật?”

“Đương nhiên là nói thật.”

Lâm Thiếu suy nghĩ thật lâu, thở dài nói “Với bản tính của cậu ta, rơi vào trong tay các cậu, xem chừng không sống được đến tốt nghiệp.”

Mộ Dung Duy buông tay, ngước lên nhìn khuôn mặt Lâm Thiếu, cười nhạo một tiếng “Nói vậy thì rất nghiêm trọng rồi?”

Lâm Thiếu nhún vai thờ ơ “Là do cậu muốn nghe sự thật thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận