Vị Tầng Vọng Ký

Sau ba ván, Trương Quý lĩnh hội đầy đủ bản chất khát máu của Mạc Dực.

Người này ngay cả khi chơi game cũng tàn nhẫn bạo lực quá mức tưởng tượng. Rõ ràng ở cấp thấp, chỉ sử dụng thương làm vũ khí, vậy mà công kích sát phạt không chút nương tình đối thủ cấp cao hơn mình đến mấy bậc, đối mặt với nguy hiểm thì linh hoạt né tránh, dùng thủ có thể gọi là vô sỉ đoạn đánh lén địch nhân mà Trương Quý chính là người khống chế vai diễn, thương vung tới, máu chảy thành sông, mạo hiểm liều lĩnh, tính cách vì mục đích không từ thủ đoạn hoàn toàn bộc lộ rõ ràng.

Ngón tay nhanh nhẹn ấn phím điều khiển, trên mặt lại mang theo mỉm cười nhàn nhã. Trương Quý bị đuổi giết gần như xong đời, nhưng ánh mắt vẫn nhất mực tập trung vào màn hình TV. Ngay cả như vậy, sườn mặt Mạc Dực thi thoảng vẫn ngẫu nhiên lọt vào khóe mắt, khiến Trương Quý không rảnh phân tâm mẫn cảm phát hiện.

Điều này làm cho khả năng kiểm soát của Trương Quý lùi thêm bước nữa.

Ván thứ nhất gắng gượng chống đỡ được trong một khoảng thời gian khá dài, cuối cùng cũng bị thất bại. Ván thứ hai, bị tiêu diệt còn nhanh hơn nữa.

Nhìn thấy điểm số trên màn hình, Trương Quý xác định mình đã thua hoàn toàn, buông điều khiển, buông rũ mi, lại bắt đầu im như thóc.

“Cậu thua.” Mạc Dực buông tay cầm của mình, nghiền ngẫm mà quan sát cậu.

Trương Quý chẳng hề đáp lại.

Hai người ngồi trên ghế sô pha giằng co thật lâu.

Dưới ánh mắt của Mạc Dực, giống như cảm thấy lành lạnh, Trương Quý thu hai chân lên ghế sô pha, ôm đầu gối, cuộn mình lại thành một đoàn.

Bộ dáng giả bộ lạnh lùng, rồi lại tính toán lui mình về đằng sau, làm cho Mạc Dực thấy thú vị lắm.

Hắn di chuyển vị trí, nhích đến gần, bày ra tư thế áp bách, không ngoài dự liệu phát hiện Trương Quý lui lại càng nhanh, cánh tay cùng đường cong sống lưng đều căng cứng.

“Đứng lên, về phòng tôi.”

Giọng nói bình tĩnh của Mạc Dực, khiến tim Trương Quý co rút.

Cậu gắng điều hòa hơi thở của mình, không hề mong Mạc Dực nghe được ra hỗn loạn cùng hoảng hốt bên trong. Nhưng tim đập là phản ứng sinh lý khó có thể giấu diếm, nhịp đập dồn dập làm cho ***g ngực phát đau. Trương Quý vì khiếp đảm của bản thân mà nhục nhã vô cùng.

Đều là những tên con trai khỏe mạnh như nhau.

Mạc Dực nhiều nhất cũng chỉ là khỏe hơn cậu một chút, cân nặng chiếm ưu thế hơn cậu một chút thôi.

Thế nhưng mỗi một động tác tùy ý của Mạc Dực, lại làm cậu sợ hãi đến thế.

Cảm giác bị cường bạo cứ như khắc vào trong xương, đau đớn như xé rách chính là nam nhân trước mặt này ban cho, Trương Quý chỉ biết khi Mạc Dực muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng cho mình nếm lại một lần, thậm chí một buổi tối còn làm vài trận.

“Gì hả? Lúc chơi còn cố gắng bắn súng khiêu khích tôi kia mà? Sao giờ lại thành bộ dáng đáng thương như thế rồi?” Mạc Dực lạnh như băng lộ ra mỉm cười tuấn mỹ, đầu ngón tay nghịch môi Trương Quý.

Trương Quý toan quay đầu sang một bên, bị hắn mạnh mẽ giữ chặt cằm.

Sau đó, ngón cái hung hăng như trừng phạt miết mát vuốt ve môi dưới.

Trương Quý né về sau, nhưng bị tay vịn ghế sô pha cản đường, không còn chỗ trốn. Mạc Dực áp sát cận kề khiến cậu nhớ lại một đêm bị nghiêm khắc trừng phạt niệu đạo kia, gần như là phản xạ, Trương Quý ngưng phản kháng, cứng ngắc để cho Mạc Dực ôm mình vào lòng.

“Ngoan nào.” Mạc Dực dán bên tai cậu, thanh âm khàn khàn như chòng ghẹo.

Trương Quý trong trẻo mà lạnh lùng nói một chữ “Không.”

Thanh âm rất nhỏ, chỉ có thể tính là đôi môi hấp hé một xíu rồi nhẹ nhàng khép lại, thốt ra một âm mơ hồ.

Mạc Dực nghi hoặc mà ôm cậu “Cái gì?”

“Còn chưa tới buổi tối.”

Mạc Dực rốt cuộc cũng hiểu, cười khẽ, rung động đến tận lưng Trương Quý đang được hắn ôm trước ngực “Ai nói tôi chỉ có thể làm cậu buổi tối?”

Trương Quý nghe hắn cười.

Âm thanh rõ ràng dễ nghe, câu hỏi như vậy sẽ được mọi người đánh giá là thỏa đáng, nhưng đối với Trương Quý mà nói, đó còn là đại biểu cho một loại lăng nhục tinh thần khác.

Cậu hiểu hàm ý trong lời nói của Mạc Dực. Hắn có thể làm bất cứ điều gì ở bất kỳ thời điểm nào với cậu, mặc kệ có vi phạm đạo đức hay pháp luật hay không, từ khi Mạc Dực xâm nhập vào thế giới của Trương Quý, hắn đã không kiêng nể gì mà khuấy đảo tất cả các quy tắc trong nhận thức của cậu.

Quy tắc trong ký kết mới chỉ có một điều – ai mạnh hơn, kẻ đó có quyền sinh sát.

Đây là quy tắc Trương Quý không cách nào tiếp thu nổi.

Cậu không rõ, bản thân là một nhân sinh yêu thương chân thành, thế nhưng vì sao sinh mệnh này, cả thân thể này lại bị người khác xem như đương nhiên mà tùy ý giẫm đạp như vậy.

Bị Mạc Dực cưỡng ép ôm vào trong ngực, Trương Quý không còn đường nào khác, chỉ có thể mím môi im lặng.

Mạc Dực cười một hồi, phát giác người trong lòng lại áp dụng chính sách trầm mặc chống đối, cũng thu liễm nụ cười, đạm đạm hỏi “Còn dám bày ra bộ dáng kháng cự như vậy nữa à? Mới hai tuần, cậu đã quên chuyện trừng phạt rồi đúng không?”

Trương Quý đột nhiên run bần bật.

Làm sao mà quên được?

Một đêm như địa ngục, bị hai tên ác ma tra tấn đến chết đi sống lại, suốt một buổi tối, mỗi một giây đều là giày vò, không hề có điểm dừng.

Dù cho hiện tại chỉ là hồi tưởng, cảm giác tàn nhẫn vì cắm ống dây cùng bơm ngược chất lỏng về bàng quang vẫn hiện ra mồn một như cũ.

“Đừng sợ.” Mạc Dực dịu dàng hôn lên vành tai Trương Quý “Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, tôi sẽ không làm chuyện ấy với cậu nữa.”

Hắn lại cảnh cáo một câu “Có điều, nếu cậu không nghe lời, biện pháp trừng phạt sẽ ngày càng đáng sợ. A Quý, có rất nhiều chuyện cậu không hiểu. Phải tra tấn một người, thủ đoạn có nhiều lắm, đối với cậu là không thể tưởng tượng được đâu. So với nó, buổi tối hôm trước còn không được tính là rất đau.”

Nói xong, Mạc Dực trầm giọng, còn nghiêm túc bồi thêm “Tôi không muốn tra tấn cậu, A Quý, cậu đừng bức tôi làm một lần nữa.”

Trương Quý cả người cứng ngắc, sau đó giống như mỗi dây thần kinh đều căng ra, đột nhiên giãy giụa, lắc đầu nguầy nguậy.

Mạc Dực xoay mặt cậu lại “Cậu muốn nói cái gì?”

“Bức anh?” Thật lâu, Trương Quý mới cắn răng, nhả ra hai chữ.

Cậu mặc dù đang cắn răng, nhưng biểu tình không quá mãnh liệt cùng căm phẫn, ngược lại còn mang theo chút hoang mang khờ dại. Sự sợ hãi vẫn còn ở đó, tựa thể một con muỗi bị vướng vào mạng nhện, thợ săn đi đến tận hưởng bữa tối, trước khi ra tay còn kể cho con muỗi nghe một câu chuyện vừa buồn cười vừa khó hiểu.

Trương Quý nói hai chữ này xong, dường như cảm thấy thật thừa thãi, dời ánh mắt sang một bên, lại bắt đầu cuộn người lại. Cậu bị Mạc Dực ôm vào trong ngực, tuy có thể bày ra tư thế như vậy, nhưng căn bản trốn không nổi.

Mạc Dực không cho phép cậu quay đi, đầu ngón tay thon dài bắt đầu trêu chọc chiếc cằm thon gọn “Nói tiếp.”

Trương Quý vẫn lắc đầu.

Mạc Dực buông cằm cậu ra, tay di chuyển xuống dưới, lanh lẹn luồn vào quần lót của Trương Quý, bắt lấy vật nhỏ đang ngủ say.

Trương Quý đột nhiên đẩy Mạc Dực ra, bị Mạc Dực sớm đoán được đè lại.

“Nói chuyện phiếm với tôi, bằng không…” Giọng nói lạnh lùng của Mạc Dực bắt Trương Quý chọn lựa “Chúng ta sẽ chơi trò gì thú vị một chút.”

Trương Quý ngửa cổ ra sau, vẫn một mực lắc đầu.

Động tác không quá mạnh, chỉ nhẹ lắc qua trái, rồi nhẹ lắc qua phải, chẳng khác nào đã suy nghĩ cặn kẽ, cường độ khẽ thôi nhưng phi thường kiên định, thống khổ trả lời.

Tay Mạc Dực nắn mạnh, bởi chạm trúng địa phương mẫn cảm, Trương Quý bất ngờ không kịp phòng bị nấc lên một tiếng, nhưng lập tức buộc mình nuốt tất cả âm thanh trở về.

Dáng vẻ đáng yêu đến thế, nhưng song song với đó, cũng quật cường đến đáng giận.

Mạc Dực có đôi khi, cảm thấy kiêu ngạo của Trương Quý là một loại ngu xuẩn khó thể nào lý giải.

“Thật không nghe lời.” Mạc Dực nhếch khóe môi, nét mặt dật ra biểu tình độc tài tàn ác “Được rồi, vậy sẽ trừng phạt niệu đạo một lần nữa. Hôm nay không gọi Mộ Dung, một mình tôi là đủ rồi. Lần trước là tám trăm cc, lần này tôi sẽ tăng lên một ngàn, làm đến sáu giờ sáng ngày mai. Ừm…”

Làm trò trước mặt Trương Quý, cố ý nâng cổ tay lên nhìn “Có mười bốn giờ, cứ từ từ làm với cậu.”

Trương Quý cả người lạnh như băng.

Mạc Dực khẽ động, trong một giây, trực giác của Trương Quý đã cho rằng hắn muốn đi lấy dụng cụ trừng phạt.

Lọ thủy tinh, ống dây cắm vào niệu đạo, ống chích… Mấy thứ này, chỉ cần nhớ lại cũng đủ khiến Trương Quý tuyệt vọng.

Cậu theo bản năng vội bắt lấy tay áo Mạc Dực “Không…”

Còn khàn khàn nói một chữ.

Mạc Dực nhìn mười ngón tay túm lấy áo mình, đốt ngón tay khẩn trương níu chặt, hoàn toàn trắng bệch.

Hắn kinh ngạc, không ngờ chỉ một câu thuận miệng lại dọa Trương Quý ương ngạnh sợ hãi đến vậy.

———————–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui