Edit + Beta: Ruby
- --------------------
Lúc nào thuận tiện đi bái phỏng giường Thái tử đây? Giang Tiểu Mãn quyết định thừa dịp lúc Thái tử đến Thượng Thư phòng.
Mấy lần Thái tử trước khi đến Thượng Thư phòng, đều sẽ sai người tới hỏi một chút Giang Tiểu Mãn có đi hay không, Giang Tiểu Mãn nếu như không có chuyện gì, thông thường đều sẽ đi cùng đến Thượng Thư phòng tản bộ vài vòng, cùng Tô Uyên nói chuyện phiếm.
Mà hôm nay Giang Tiểu Mãn có nhiệm vụ trong người, hắn sáng sớm liền nói cho tiểu thái giám hầu hạ ngoài tháp mình hôm nay muốn bế quan tu hành, thỉnh tiểu thái giám giúp hắn từ chối lời mời của Thái tử; tiếp đó lại cho tiểu thái giám một chuỗi danh sách luyện đan thật dài, bảo hắn lúc ban ngày đi chuẩn bị.
Tiểu thái giám vừa đi, Giang Tiểu Mãn liền dáo dác mà nhô đầu ra.
Không ai hết? Rất tốt.
Giang Tiểu Mãn lặng lẽ rời đi Thông Thiên tháp, bước nhanh lặn mất về phía Trường Nhạc Cung.
Giang Tiểu Mãn lúc mỗi lần một mình đến Trường Nhạc Cung, đều sẽ cảm thán thiết trí Trường Nhạc Cung thật thích hợp nam nữ nhân vật chính nói chuyện yêu đương. Không ai, cũng không thủ vệ, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều cho nữ chính cơ hội chạy vào hẹn hò.
Liền giống như hiện tại, Thái tử cùng Đồng Quang đều đi đến Thượng Thư phòng, Giang Tiểu Mãn không trở ngại chút nào mà chạy vào chỗ sâu trong Trường Nhạc Cung.
Thái tử rời đi không lâu, trong phòng vẫn duy trì dáng dấp hắn trước khi rời đi.
Trên bàn có sách mở ra, mà nghiên mực trên bàn nét bút chưa khô, xem ra Thái tử trước khi rời đi vẫn đang đọc sách. Giang Tiểu Mãn nhìn tới đây, không khỏi lại nghĩ tới bộ dáng Thái tử ý chí kiên cường dù bò cũng muốn lếch thân tàn đi đọc sách, trong lòng khá là xúc động.
Thật là người tài ba.
Giang Tiểu Mãn không có ở chỗ hắn lưu lại quá lâu, rất nhanh liền đến trước giường Thái tử, thoát cởi giày, bò lên giường.
Cái giường này của Thái tử rất lớn, so với giường đôi người hiện đại còn lớn hơn một ít, hơn nữa bên trên bày ra cái đệm mềm mại, phi thường thích hợp lăn qua lăn lại.
Giang Tiểu Mãn trước tiên ở phía trên lăn hai vòng, lăn đến tóc tai đều rối loạn, đần độn mà liền đội chăn bò lên, bắt đầu tìm tung tích bảo kiếm.
Cái giường này cùng giường trong phim cổ trang không khác biệt gì, ba mặt có giường vây, trong còn có tủ nhỏ có thể thả đồ vật.
Hắn đem ngăn kéo tủ nhỏ từng cái mở ra kiểm tra, mấy cái trong ngăn kéo hơn nửa không có để đồ, hắn lật một lần, liền tìm thấy vài cuốn sách cùng một ít vật nhỏ vụn vặt, còn tìm được hai con hổ bông hắn tặng.
Hắn chọc chọc cái rốn hổ bông, xác định trong không có giấu bảo bối gì. Lại lật lật sách, những sách kia đều là sách sử, Giang Tiểu Mãn không lục được cái gì cae, không thể làm gì khác hơn là đem sách trả về.
Đồ chơi nhỏ còn lại không ngoài là cây nến, hộp đựng thuốc, một cái trấn giấy lưu ly, hoặc là mấy miếng vàng lá, cũng không có gì chỗ đặc thù.
Đến cùng ở chỗ nào?
Giang Tiểu Mãn không từ bỏ, đôi mắt chuyển động, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên giường đệm. Nam nhân mười tám tuổi, dưới giường đệm dù sao cũng nên giấu chút gì...
"Hắc! Có rồi!"
Giang Tiểu Mãn mở giường đệm ra, quả nhiên ở dưới giường đệm tìm được một quyển sách.
Ai ô ô, còn có tranh minh hoạ, như thế kích thích... Giang Tiểu Mãn cười xấu xa lật vài tờ, sau đó biểu tình từ từ lạnh lùng.
Đây không phải là tiểu hoàng thư (*) gì đó, chẳng qua là một quyển thoại bản phổ thông, trong kể một chút về cố sự tu tiên, còn phối một chút tranh minh hoạ thần tiên, cũng không biết Thái tử tại sao còn phải để lót ở dưới giường.
(*) Tiểu hoàng thư: Sách/ Truyện sếc:v
"Ai." Giang Tiểu Mãn buông tiếng thở dài, ở trên giường lăn lăn, lại dùng Thái tử gối luyện một chút quyền anh, cuối cùng vô lực nằm úp sấp ngã ở trên giường.
Cái giường này dùng cây trầm hương điêu thành, vừa tiến vào trong là có thể ngửi thấy được mùi thơm mảnh gỗ. Giang Tiểu Mãn nằm nhoài trên giường mềm nhũn, ngửi mùi vị thoải mái kia, bất tri bất giác cũng có chút buồn ngủ...
Giang Tiểu Mãn là bị tiếng cửa mở thức tỉnh.
Thái tử trở lại? Lúc này mới lúc nào? Ta đang ngủ á? Giang Tiểu Mãn luống cuống tay chân, vội vàng đem thoại bản nhét về dưới giường đệm.
Hắn ở trên giường liền để lại tâm nhãn, đem giày bỏ xuống dưới sàng, đem màn cũng rũ xuống, bởi vậy Thái tử không thể lập tức phát hiện hắn. Mà không nhìn thấy thì thế nào? Hắn hiện tại nên chạy trốn nơi đâu?
Giang Tiểu Mãn hoảng rồi, cuối cùng cũng không biết có thể làm sao, thẳng thắn đem chăn trùm trên đầu một hôn mê, giả chết.
Vinh Đình trở lại.
Hắn hôm nay đem đưa trước phần văn chương mười ngày, tiếp tục lĩnh về văn chương lúc trước, rất nhanh liền rời Thượng Thư phòng đi.
Lúc thường hắn sẽ không đi sớm như thế, chỉ là hôm nay không hiểu được cảm thấy k không có ý nghĩa, liền hiếm thấy ở trước mặt sư phụ buông thả một hồi, sớm sớm đã đi.
Hắn hôm qua đọc sách đọc đến muộn, hôm nay bên người lại thiếu mất một tiên nhân ngốc bô lô ba la nói không ngừng nâng cao tinh thần, lại là lớp học bắt đầu thì buồn ngủ.
Hắn lười biếng cởi đi áo khoác, đem ngọc quan vấn tóc cũng tháo ra, chậm rãi đi tới giường đệm.
Cái màn này là lúc nào buông xuống? Hắn nhớ kỹ đi trước khi ra ngoài là buộc lên. Bỏ đi, đại khái là hắn quên rồi.
Hắn chưa nghĩ lại, nhấc màn đi lên giường.
Hắn nằm lỳ ở trên giường, nằm úp sấp một hồi, bỗng nhiên ngửi thấy một luồng mùi vị ngọt ngào.
Mùi vị gì đây? Làm sao khá giống... mùi vị tiểu tiên nhân kia?
Hắn cảm thấy có chút hanh, đưa tay tùy ý đem chăn kéo qua trong ngực ôm, nhưng ôm một cái, hắn chỉ cảm thấy xúc cảm của chăn bông cùng lúc trước không giống nhau lắm.
"?"
Hắn đem chăn đẩy ra ngoài, trong chăn, Giang Tiểu Mãn đem mình bọc như em bé vô tội nhìn hắn.
"???"
"Ngươi..."
Vinh Đình sợ hết hồn, thiếu chút nữa đem Giang Tiểu Mãn ném đi, may mà hắn nhịn được, cuối cùng bất quá chỉ thoáng trợn to hai mắt.
"Ngươi làm sao ở đây?"
Giang Tiểu Mãn vẫn cứ vô tội nhìn hắn.
"Ngươi hôm nay không phải đang bế quan sao?"
"... Chỉ cần muốn bế quan, không chỗ nào không thể bế quan."
"Cho nên ngươi liền đến trên giường của ta bế quan?"
Giang Tiểu Mãn ngoan ngoãn gật đầu.
Vinh Đình bị Giang Tiểu Mãn làm cho dở khóc dở cười, tiểu tiên nhân này cũng thật là ngốc ngốc?
"Điện hạ không cần để ý ta, ngươi coi ta là thành một cái chăn là được rồi." Giang Tiểu Mãn cẩn thận nói, hắn nhìn Vinh Đình đang trừng hắn, nhanh chóng lúc lắc thân thể nói "Ta không biết nói chuyện, ta không quấy rầy ngươi."
Vinh Đình bị hắn làm cho không thể nào giận, đem hắn đẩy đi sang một bên, đem chăn trùm trên mặt che lại, không nói.
Không gian nhỏ trong màn trở nên yên lặng, bầu không khí hài hòa.
Một hồi, Giang Tiểu Mãn uốn éo.
Lại một hồi, Giang Tiểu Mãn hít hít cái mũi.
Lại thêm một hồi, Giang Tiểu Mãn thanh thanh cuống họng.
"Điện hạ, meo meo đâu?"
"..."
"Há, bần đạo quên mất, bần đạo không nên nói."
Trong không gian nhỏ khôi phục yên tĩnh.
Còn thật không nói? Vinh Đình không tin Giang Tiểu Mãn thật nghẹn được nổi.
Hắn đem chăn hơi hơi kéo xuống, lộ ra đôi mắt hướng ánh mắt Giang Tiểu Mãn nhìn lại.
Vừa nhìn, chỉ thấy Giang Tiểu Mãn hai mắt nhắm nghiền, nhíu mày, đôi môi cũng mím thật chặc, xem ra nghẹn đến rất khổ sở.
Vinh Đình: "..."
"... Tiên nhân nếu muốn nói chuyện, vậy cứ nói đi."
"Thật sự?" Giang Tiểu Mãn trong nháy mắt mở mắt ra.
"Đúng, ngươi nói."
"Vừa nãy không nghe tiếng Đồng Quang, ngươi tự một mình ở trong phòng?"
"Ừm."
"Vậy sao ngươi lên giường?"
"..."
"Ngươi lại tự mình bò qua tới?"
"......"
"Lần sau ngươi có thể gọi ta trước, nói không chừng ta vừa lúc ở trên giường ngươi bế quan, có thể ôm ngươi lên giường."
"Ngươi vẫn là chớ nói chuyện."
"Là ngươi cho ta nói."
"Nói thêm một chữ nữa, sau này không cho lên giường."
Nói làm như người ta hiếm lạ lên giường ngươi lắm...... Giang Tiểu Mãn bé ngoan không nói.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ngắn một chút.