Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta

Edit + Beta: Ruby

--------------------

Trong bóng tối trên giường đột nhiên nhiều thêm một người, một khắc kia thét chói tai của Giang Tiểu Mãn vang vọng khắp Thông Thiên tháp.

"Ngươi muốn hù chết ta à!!!" Giang Tiểu Mãn thiếu chút nữa thét chói tai xuống giường, vẫn là Vinh Đình một tay kéo hắn lại, hắn mới không té nữa.

Trái tim Giang Tiểu Mãn thở phù phù kinh hoàng, một phen bỏ tay Vinh Đình ra, chỉ vào Vinh Đình nói: "Ngươi ở trên giường của ta làm cái gì!"

"Cô tìm đến con mèo nhỏ cuả cô." Vinh Đình vô tội nói, "Trên giường này có hương vị của mèo nhỏ, cho nên cô ở đây tìm."

"Ngươi lại vào bằng cách nào!" Giang Tiểu Mãn quát lên.

Vinh Đình không nói lời nào, Giang Tiểu Mãn còn đang run rẩy. Vinh Đình đốt đèn lên, có ánh lửa Giang Tiểu Mãn cuối cùng cũng coi như tốt hơn một chút, nhưng vẫn là lòng còn sợ hãi.

Hắn vừa sợ liền muốn Vinh Đình ôm hắn một cái, nhưng lại cố kỵ quan hệ lúng túng của hai người hiện tại, cuối cùng chỉ có thể cứng ngắt ở kia oán hận mà trừng Vinh Đình.

"Ngươi cũng không ngẫm lại ta mấy tuổi, nếu như bị ngươi dọa chết tươi làm sao bây giờ!" Giang Tiểu Mãn nghiến răng nghiến lợi.

Vinh Đình nghĩ thầm ngươi nhiều lần trốn ở trên giường của ta, ta đều chưa nói ngươi cái gì. Chỉ thấy Giang Tiểu Mãn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hắn liền không khỏi đau lòng, nghĩ lại mình có phải thật sự đùa quá trớn rồi hay không, Tiên nhân hình như như thật chịu không được hắn dày vò.

"Ngoan, lần sau không lén lút trốn trên giường ngươi."

"Còn muốn có lần sau!" Giang Tiểu Mãn thở phì phò kéo chăn, đưa lưng về phía Vinh Đình nằm xuống.

Vinh Đình cũng chỉ đành nằm xuống, Giang Tiểu Mãn còn tức không nhịn nổi, đưa lưng về phía hắn tiếp tục nói: "Nếu không phải ngươi, ta đã sớm một quyền đánh tới!"

"Cho nên là cô thì không nghiêm trọng rồi?"

"Còn muốn miệng lưỡi trơn tru!"

Vinh Đình liền bé ngoan không nói, hiếm thấy nghe lời giáo huấn của Giang Tiểu Mãn, cũng là có một loại đặc biệt lạc thú.

Giang Tiểu Mãn tiếp tục nói: "Ngươi liền cả ngày không có chuyện làm à! Đường đường Thái tử một nước, cái gì không học giỏi, học người ta bò lên giường!"

Vinh Đình nghĩ thầm ta đây là học từ ngươi, mà xem Giang Tiểu Mãn thở phì phò, cũng liền không nói thêm nữa, chỉ nói: "Cô cũng không phải từ sáng đến tối không có chuyện làm liền bò lên giường tiên nhân."

Sáng sớm dậy vào triều sớm, hạ triều còn phải cùng phụ hoàng và thần tử nghị sự, kết thúc liền phải đến Thượng Thư phòng, học tập xong còn phải xử lý tạp vụ riêng, tranh thủ còn phải cường thân kiện thể.

Cứ bận rộn như vậy, tiểu tiên nhân gần đây ngay cả cùng hắn ăn một bữa cơm cũng không chịu, thật vất vả lừa đến, liền thoáng cái bỏ chạy. Hắn nhịn không được, đành phải tự mình bò đến giường tiểu tiên nhân.

Vinh Đình nói từng cái hành trình của mình hôm nay, lại nói: "Cô cũng không phải nhàn rỗi mà, lúc ở trên giường ngươi đều còn không quên xem tấu chương."

Giang Tiểu Mãn nghi hoặc quay đầu lại, quả nhiên thấy trên tay Vinh Đình còn cầm một chồng tấu chương, hoá ra lúc hắn chưa trở về thì nằm trên giường hắn làm việc.

Giang Tiểu Mãn một chút liền mềm lòng, nghĩ thầm trước đây thời điểm Vinh Đình giả què còn không bận rộn như vậy, sau khi hai châm của mình đâm Vinh Đình đến nhảy dựng lên, Vinh Đình liền càng ngày càng bận rộn.

Giang Tiểu Mãn hừ hừ hai tiếng, không nói nữa.

Vinh Đình biết ý tứ Giang Tiểu Mãn đây là tha thứ hắn, đưa tay liền đem Giang Tiểu Mãn ôm qua, để lưng Giang Tiểu Mãn kề sát ở trên ngực hắn, liền nhẹ nhàng nặn nặn tay Giang Tiểu Mãn, thấp giọng nói: "Đừng sợ, là ta đây."

"Cũng chỉ có ngươi có lá gan này bò giường của ta."

" Nếu có những người khác dám, cô người đầu tiên giết hắn."

"Người khác mới không tẻ nhạt giống ngươi như thế."

Vinh Đình trấn an rất tốt mà bình tĩnh cảm xúc Giang Tiểu Mãn, rất nhanh Giang Tiểu Mãn liền đem về chút kinh hãi này quăng ra sau đầu. Trong lồng ngực Vinh Đình ấm vù vù, kiểu thời tiết này vùi ở trong lồng ngực Vinh Đình thoải mái nhất, cơ thể Giang Tiểu Mãn hơi cong lên, nắm lấy tay Vinh Đình bất tri bất giác lại bắt đầu mệt chỉ muốn ngủ...

Mà ngay trước một giây đi vào giấc ngủ, Giang Tiểu Mãn bỗng nhiên bừng tỉnh.

"Ai cho ngươi ngủ trên giường của ta! Cút về!"

Vinh Đình thở dài còn tưởng rằng có thể lừa dối qua ải, nghĩ thầm tiểu tiên nhân này ngốc thì ngốc, thời điểm như thế này cũng vẫn khá cảnh giác.

Sau một phút.

Giang Tiểu Mãn: "... Ngươi đừng tưởng rằng than thở vài hơi xong là có thể không xuống giường."

Vinh Đình: "Cô vốn là sẽ không có ý xuống giường."

Giang Tiểu Mãn: "Ngươi dám!"

Vinh Đình là dám thật, không phải hắn cũng không làm thành người què bá đạo.

Giang Tiểu Mãn thực sự không thể nhịn được nữa, lập tức liền vén chăn lên ngồi dậy, cắn răng nói: "Được, ngươi ngủ đây, ta đến ngủ Trường Nhạc cung."

Vinh Đình lập tức cùng ngồi dậy, cười nói: "Muốn ngủ Trường Nhạc Cung? Đi, cô cũng nên mang tiên nhân trở về."

Giang Tiểu Mãn sắp tức chết rồi: "Ta không ngủ cùng ngươi!"

Vinh Đình hỏi: "Trước kia không đều ngủ cùng nhau sao?"

"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ!" Giang Tiểu Mãn nói "Ta không có ý định cùng ngươi bên nhau, cho nên không thể ngủ cùng ngươi!"

"Cho nên ngươi trước kia là dự định cùng cô bên nhau?"

"Mới không phải!"

Giang Tiểu Mãn nói không lại Vinh Đình, tức giận đến nghiến răng. Cố tình Vinh Đình lại vẻ mặt thành thật, gương mặt anh tuấn lông mày cau lại, con ngươi màu mực chuyên chú nhìn hắn, nhìn đến Giang Tiểu Mãn đỏ mặt.

"Lại đang nhìn cái gì!"

" Nhìn người cô thích."

Giang Tiểu Mãn một câu nói nghẹn ở cuống họng, không nhịn được hỏi: "Ngươi cứ như vậy yêu thích ta!"

"Đây là đương nhiên." Vinh Đình lông mày giãn ra, hướng Giang Tiểu Mãn lộ ra một nụ cười điềm đạm, "Cô thích nhất ngươi."

"Ngươi đến cùng thích ta cái gì?" Giang Tiểu Mãn không rõ, "Ta lớn lên cũng không ra sao, Tiểu Tuyết Tử so với ta xinh đẹp hơn nhiều. Nếu bàn về gia thế, bàn luận đầu óc, ta cũng thua kém người khác, mượn Khương Khả mà nói, Khương Khả chỗ nào cũng thắng được ta. Ta chính là người bình thường."

" Hay là nói... Ngươi thật sự có thiên vị đối với lão đầu?" Giang Tiểu Mãn nghi hoặc mà nhìn Vinh Đình.

Vinh Đình lúc này không tiếp tục nói trêu chọc Giang Tiểu Mãn, mà chỉ nói: "Cô yêu thích ngươi, còn phải cần lý do sao?"

Giang Tiểu Mãn không rõ: " Nếu không thì sao?"

"Nếu là bởi vì yêu thích vẻ mặt ngươi, đây chẳng phải là sẽ có một ngày dung nhan của ngươi thay đổi, liền không thích ngươi?" Vinh Đình nói "Gia thế, học thức cũng thế, lẽ nào có được gia thế tốt, hay nhân tài học tập có thể khiến người ta yêu thích?"

Giang Tiểu Mãn vẫn là không hiểu.

Vinh Đình lại nói: "Cô ái mộ tiên nhân, chỉ vì ngươi chính là ngươi, không phải những người khác."

Giang Tiểu Mãn thật giống có chút hiểu ý tứ Vinh Đình, nhưng lại càng thêm ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Ngươi rõ ràng có thể thích người khác càng tốt hơn..."

"Ngươi chính là người tốt nhất trong mắt cô, còn muốn cô tìm ai?"

Giang Tiểu Mãn lẩm bẩm, liền nằm xuống lại. Vinh Đình cũng cùng nằm xuống, lúc này Giang Tiểu Mãn cũng không còn khí lực đuổi hắn, liền để hắn tiếp tục nằm.

Trên giường đèn lưu ly vẫn còn cháy, đèn lưu ly kia là Vinh Đình tặng hắn, trên lưu ly có khắc hình vẽ hoa điểu, sau khi đốt hình vẽ hoa điểu sẽ toả ra ở trên giường, nhìn rất đẹp, hắn đặc biệt yêu thích.

Vinh Đình chú ý tới tầm mắt Giang Tiểu Mãn, cũng nhìn về phía đèn lưu ly kia. Đồng thời hắn liền chú ý tới hổ bông dưới đèn, hổ bông kia là để ở bên chân bọn họ, đưa chân có thể hơi đụng tới.

Vinh Đình nhẹ đạp xuống hổ bông, ghét bỏ nói: "Xấu quá, ngươi làm sao sẽ yêu thích cái này?"

Giang Tiểu Mãn nói: "Không cho chê nó xấu! Nó đáng yêu như thế!"

Giang Tiểu Mãn mỗi ngày trước khi ngủ đều sẽ đốt đèn lưu ly, dựa vào trên hổ bông xem sách, chơi một chút kẹo nhỏ khắc hình, luyện một chút ảo thuật sau đó đi ngủ, hắn nhưng yêu thích chỉ có hổ bông này.

Giang Tiểu Mãn lại nói: "Nó là bảo bối của ta, ngươi còn dám chê nó thì đi xuống."

Vinh Đình nói: "Ngươi vừa nãy cũng ghét bỏ bảo bối của ta, ta còn chưa nói ngươi cái gì mà."

Giang Tiểu Mãn sửng sốt một chút, sau đó mới biết hắn đang nói cái gì, không để ý tới hắn.

Vinh Đình nhìn hắn liền đỏ mặt, vừa cười nhìn hắn.

Vinh Đình dung mạo thực sự quá anh tuấn, Giang Tiểu Mãn tự nhận là người thẳng nam sắt thép nhìn cũng không chịu nổi, hết lần này tới lần khác lại trốn không thoát. Cuối cùng Giang Tiểu Mãn tức giận, nhịn không được bá đạo mà nói câu: "Không cho phép ngươi lại dùng khuôn mặt đẹp mắt như vậy nhìn ta!"

"Được, tất cả nghe theo ngươi." Vinh Đình kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt mình, ánh mắt lộ ra lại còn đang cười.

Giang Tiểu Mãn không chịu được, trực tiếp kéo chăn đem cả khuôn mặt hắn che lại. Vinh Đình thở không nổi, muốn đem chăn kéo xuống, Giang Tiểu Mãn liền đè lên hắn không cho hắn cử động, hai người cuối cùng ở trên giường làm náo loạn cả lên.

Náo loạn một hồi lâu, Giang Tiểu Mãn thực sự mệt mỏi, bất tri bất giác vẫn là cuộn tròn lại ngủ trong lồng ngực Vinh Đình.

- --------

Tác giả có lời muốn nói: Mạnh vũ: Thật làm mất mặt thẳng nam sắt thép của chúng ta.

Editor: Thêm một thẳng nam sắt thép thẳng băng như cây nhang muỗi trong truyện "Hiện trường sự cố xem mắt" của má Qua Qua nha. Lại đừng hỏi editor điều gì, mị cũng vẫn là hông biết dzì đâu =)))))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui