Tôi là học sinh lớp mười, cái độ tuổi thay đổi tâm sinh lí một cách chóng mặt. Cả quãng thời gian ấy, bất cứ việc gì cũng khiến tôi chán nản, vì một phần nào đang thấm thía những khó khăn mà cuộc sống mang lại.
Tôi ngày càng hiểu, ba mẹ sinh ra chúng ta đã khó, mà cách mình tồn tại được trong cái xã hội này còn khó gấp bội. Tôi hiểu những gì ba mẹ cố gắng đem lại cho tôi, một cuộc sống ấm no đầy đủ, mỗi sớm thức dậy chẳng phải toan tính gì. Tôi cũng hiểu sự kì vọng mà ba mẹ dành cho mình, người con trai duy nhất trong nhà. Tôi biết mỗi cốc sữa bác giúp việc mang lên đều là những câu nói cố lên mà mẹ gửi gắm. Hay những bữa cơm ngon cũng thay ba nói những lời động viên ấm áp.
Nhưng, chẳng ai chịu hiểu cho tôi, thà cứ đủ ăn đủ mặc còn hơn tối nào cũng chỉ có tôi và bác giúp việc dùng cơm. Chẳng ai chịu hiểu là việc học bây giờ vô cùng khó khăn, và có đỗ đại học, có ra được trường, chắc gì đã có công ăn việc làm. À, tất nhiên là ba mẹ chắc chắn không thể để tôi như thế. Nhưng con trai mà, chẳng ai cứ muốn dựa mãi vào phụ huynh, dù hay hay dở vẫn muốn thử đứng lên đôi chân của mình.
Càng lớn, con người ta ngày càng cô đơn, càng mong muốn có một điểm tựa, càng thất vọng về cuộc sống xô bồ đầy sóng gió.
Có những lúc, tôi chỉ muốn mình cứ bé mãi, cứ nhìn đời bằng lăng kính màu hồng. Ở đấy, tôi sẽ luôn tin có ông Bụt bà Tiên xuất hiện mỗi khi mình bị bắt nạt, hay đêm giáng sinh nào cũng mong được thấy ông già Noel.
Có những năm tháng, tôi đã từng tin vào những điều như thế, luôn luôn đặt niềm tin vững chãi như cách tôi không ngừng tin vào mặt trời khi mặt trăng đã lên. Nhưng, mặt trời đó là của cả nhân loại, còn tôi, tôi có mặt trời của riêng mình và tôi tin theo cách của riêng mình.
Mặt trời nhỏ của tôi là cô bạn cùng bàn, ngồi một góc nơi cửa sổ đầy nắng. Đó một cô gái sống giản dị, và mang nhiều tật xấu, xấu một cách đáng yêu.
Tôi chẳng biết tôi thích cậu ấy từ bao giờ, thích cậu ấy vì điểm gì. Tôi chỉ biết, cậu ấy là người tôi thầm thương, đã gieo rắc nhung nhớ suốt những tháng năm học trò.
Nhớ ngày đầu đi nhập học, tôi bắt gặp hình dáng cô ấy chạy dưới sân trường. Vào cái ngày mưa tầm tã ấy, có bóng ai xách tà áo dài chạy thật nhanh, khiến những vũng nước gần đó bắn lên tung tóe.
Nhưng, điều tôi chú ý nhất là nụ cười với má lúm đồng tiền và răng khểnh. Trời mưa ướt hết vạt áo dài mà cô ấy vẫn cười, là nụ cười nhẹ tựa buổi sớm mai. Nụ cười ấy đẹp như nắng, nắng dưới mưa tạo thành cầu vồng tuyệt đẹp...
Tôi nhớ cô gái được thầy giáo xướng tên bầu làm chức lớp trưởng nhưng lại một mực chối đây đẩy. Sau này tôi mới biết, là cô tự lượng được sức mình, tuy đạt giải thành phố nhưng học môn thăng môn giáng, ngu Tự nhiên giỏi Xã hội.
Và tôi, đã từng phấn khích đến lạ cô ấy vỗ tay ầm ầm khi thầy chuyển chỗ tôi lên ngồi gần cô. Nhưng cũng nhanh chóng hụt hẫng, vì cô ấy đơn giản chỉ mong có người cứu cánh mình mấy môn Tự nhiên khó nhằn.
Cô ấy tên là Huyền Anh, cái tên nhẹ nhàng như tia nắng nhẹ mỗi sớm mai. Với má lúm đồng tiền của mình, chỉ cần mỉm cười thì nắng trong tim, ngại gì mưa ngoài phố?!
Huyền Anh ở nhà còn gọi là Mít. Mít rất thơm! Thật đấy, người cô mang một mùi thơm đặc trưng, chỉ cần gió khẽ đưa bên thềm cửa sổ là tôi có thể đắm chìm trong mùi hương khó quên ấy. Tôi thường hít một hơi thật sâu, hay mỗi khi cô nằm gục xuống bàn thì cũng nằm theo để có thể tận hưởng mùi hương từ mái tóc cô ấy.
Huyền Anh bảo, đấy là mùi thơm của hoa nhài, cô dùng cả bộ, vừa gội đầu, vừa tắm, vừa dưỡng tóc lại cả dưỡng da. Nhưng tôi quen gọi đó là mùi Mít, là mùi hương mà cả đời tôi chẳng thể quên.
Người con gái ấy là cô bạn cùng bàn đáng yêu, là người ngồi cạnh tôi suốt ba năm cấp ba, là người gieo rắc thương nhớ suốt cả cuộc đời này.
Bằng cả thời thanh xuân mộng mơ, bằng cả những nhiệt huyết của tuổi trẻ, tôi đã dành một khoảng lớn để ngắm nhìn cô ấy, và... à không, tôi chỉ ngắm nhìn cô ấy thôi.
Tôi nhớ, tôi đã từng vì cô gái ấy mà cố gắng rất nhiều. Tôi biết cô học kém Tự nhiên nên cố gắng học tốt, chỗ nào không hiểu thì giảng cho nó, mà giảng mãi không hiểu thì cho chép bài.
Tôi biết cô ấy lười trực nhật nên toàn cố gắng đến sớm một chút, làm nhiều hơn một chút hộ cô ấy.
Tôi biết cô ấy lười uống thuốc nên tìm mọi cách dụ dỗ bằng đồ ăn.
Những ngày tháng trưởng thành, là cô ấy dạy tôi. Dạy tôi biết cách hi sinh vì người khác nhiều hơn một chút, dạy tôi cách “diễn sâu” để cô không phát hiện tôi cố tình mang thuốc đi cho mình, dạy tôi cách có thể tự lập mà không cần sự quan tâm của ba mẹ hay bá giúp việc. Dạy tôi lớn hơn một chút bằng cái tính lười của cô ấy!
Và tôi mong, tình cảm của chúng tôi mãi mãi tươi đẹp như ngày đầu mới gặp.
_________________
Chương này hơi ngắn nếu không muốn nói là quá ngắn. Vì nó là chương đặc biệt, dành cho ngày đặc biệt.
Vê hứa sẽ bù vào chương mới mà!!!
Có ai nhận ra Huyền Anh là ai không