Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến


Tim Ngôn Hành Yến bỗng nhiên run lên: "Tôi còn tưởng cô vợ không muốn khiến người nhà lo lắng nên mới giấu diếm người nhà chuyện mình bị bạo lực gia đình, nhưng nếu tin nhắn là sau này mới gửi, hơn nữa không phải do người vợ gửi, có phải là người khác gửi thay không?"
"Màu vàng chắc là điện thoại di động của chồng, vì thường dùng nên được đặt ở dưới gối, nhưng điện thoại của vợ lại được đặt bên dưới dao cạo râu, cậu có thấy giống như đang làm nhiệm vụ hàng ngày không?" Lệ Nam xoay xoay điện thoại màu trắng trong tay, "Để làm như người vợ vẫn còn sống..."
Lúc này tâm nguyện trong quỷ mộng cuối cùng cũng rõ ràng, Ngôn Hành Yến tức đến bật cười nói: "Cho nên cha mẹ, người nhà của người vợ kia vẫn chưa biết cô ấy đã chết đúng không? Đây vậy mà lại là một oan quỷ...!Ê? Cậu đi đâu đấy?"
Lệ Nam dừng bước lại nhìn y, "Cậu không thử nghĩ xem thi thể cô gái ở đâu ư?"
"..." Ngôn Hành Yến mím môi thành một đường thẳng, "Nếu như là tôi, tôi sẽ rạch mặt cô ấy rồi vứt xác vào trong rừng hoang hoặc thả trôi sông, đương nhiên, nếu có quan hệ thì kéo vào trong đài hỏa táng một mồi lửa là xong, nhưng bây giờ quốc gia quản lý nghiêm ngặt nên chuyện này quá khó để thành công."
"Quỷ cũng sẽ không xây dựng giấc mộng trong nhà của mình mà phải là bên ngoài, dù sao muốn nhắn nhủ mình bị bạo lực gia đình cũng có rất nhiều cách, thế nhưng muốn cho chúng ta biết địa điểm vứt xác thì lại khác, cũng chỉ có thể cho chúng ta thấy tận mắt."
Lệ Nam đi về phía phòng bếp, dùng sức mở ra hai cánh cửa ngăn đá tủ lạnh, khí lạnh và sương khói đập thẳng vào mặt, hắn tháo hộp đá trên cùng và bóc lớp giấy bạc ra, bên trong có một cái túi ni lông màu đen rất lớn, bên trên phủ một lớp băng mỏng, Lệ Nam mặt không đổi sắc lấy cái túi ni lông ra, hắn liếc mắt nhìn Ngôn Hành Yến rồi cả hai cùng nhau đi tìm một cái kéo bóc cái túi ni lông đen dính chặt này ra.
"Đã từng thấy thi thể chưa?" Ngôn Hành Yến rút sáo kiếm ra, Lệ Nam trầm mặt gật đầu, "Từng dự tang lễ của thân thích."
"Còn tay chân người bị cắt ra thì sao?'
"..." Lệ Nam đã chuẩn bị tinh thần nay bị Ngôn Hành Yến quậy cho rơi rụng phân nửa, hắn hít sâu một hơi, "Tôi sẽ cố gắng không la hét!"
"Quên đi, tôi kiểm tra mấy 'cục thịt' này, cậu ra chỗ cửa sổ đi dạo đi."

"Không cần đâu..."
Khi đang nói chuyện, khóe mắt Lệ Nam bỗng nhiên liếc qua, thoáng nhìn thấy có thứ gì đó đang ngồi trên bồn rửa mặt trong phòng bếp, hắn ngước mắt nhìn chỉ thấy một cái đầu người không có miệng đang nhìn chằm chằm vào mình, chỗ hốc mắt của nó trống rỗng lõm xuống, bên trong có giòi bọ trắng hếu không ngừng lúc nhúc lăn xuống.
Thần kinh cổ Lệ Nam căng lên, cơ bắp trong người cũng như nổ tung, trực tiếp đối mặt với nó cũng không khá hơn khi đối diện với một Ngôn Hành Yến đứt tay là bao, nhất là khi hắn phát hiện trong bồn rửa còn có tay chân thịt thà lúc nhúc.
Vung nồi áp suất đặt trên bếp gas bỗng nhiên rơi xuống để lộ ra canh thịt nổi đầy bọt bên trong.
Hắn dỗi vl, mình thì cố gắng tìm manh mối trong giấc mơ để trợ giúp con quỷ, còn nó thì hở tí ra là lại hù dọa hắn.
"...! Ngôn Hành Yến." Hầu kết của Lệ Nam lăn lên lộn xuống, vất vả lắm mới có thể gọi được tên Ngôn Hành Yến bằng cái cổ họng khô khốc, "Đầu và tay chân của cô ấy được chôn riêng, trong tủ lạnh là chỗ thịt còn lại đã được nấu...!chín."
"Hẳn là vậy, tôi cũng không tìm ra...!Đệt!" Ngôn Hành Yến ngẩng đầu lên, chưa kịp chuẩn bị đã bị bộ dạng gớm giếc của cái đầu kia dọa cho giật mình, y cả giận nói: "Muốn cái gì chúng tôi biết cả! Mau biến về dáng vẻ bình thường đi!"
Đầu người trên bồn rửa tay ngây ngốc một hồi rồi cuối cùng cũng phụt một cái biến mất ngay khi hai tên nhân loại kia không nhịn nổi nữa, sau đó nó cũng miễn cưỡng kiếm được một cái bóng quỷ để xuất hiện.
Tứ chi lộn xộn cùng với cái cổ khiến cho Lệ Nam buồn nôn, Ngôn Hành Yến cau mày nói: "Nó đã có thể lý giải lời của chúng ta, lúc trước tôi từng nói đã chết được một khoảng thời gian nhưng hiện tại thế này thì phải dùng đến năm để tính."
"Điên rồ." Lệ Nam cắn răng gằn từng chữ, giết vợ bầm thây, còn giả dạng cô ấy lừa gạt thân nhân đến mấy năm liền, "Tòa nhà giữa không trung, cách mặt đất khoảng sáu mét, là tầng hai, chỗ chôn tay chân và đầu hẳn cũng không xa, có thể gã tùy ý chôn đâu đó, chờ chút đã..." Hắn ló ra khỏi cửa sổ, "Trong sông này còn có cá, không phải sông Vong Xuyên, phía trước tiểu khu đó có sông?"
"Nước ta không có nhiều tiểu khu gần sông." Ngôn Hành Yến dựa lưng vào tường, mắt nhìn về phía túi áo Lệ Nam, "Nếu quỷ đã hiện thân, có phải cậu quên nó rồi không?"
Mắt Lệ Nam vừa nhìn xuống thấy cây bút không biết đã thò đầu ra khỏi túi áo từ bao giờ, đang kích động đến run rẩy, "...!Tôi phải hỏi thế nào?"

Ngôn Hành Yến cười không nói, chỉ đưa sáo trúc sẫm màu đến bên môi rồi thổi một khúc nhạc du dương.

Lệ Nam lặng lẽ nâng cây bút lên trước mặt nhìn kĩ, mà nữ quỷ cách đó không xa cũng chậm rãi tiến lại gần Ngôn Hành Yến, như sợ làm ảnh hưởng đến người đang thổi sáo nên nó dừng lại ở khoảng cách hai mét rồi im lặng lắng nghe nhạc khúc mờ ảo biến hóa khôn lường.

Trong không khí tựa như có nỗi buồn bã vô tận cùng với sự xa xôi, tất cả chậm rãi bay xa phiêu tán theo nhạc khúc cầu siêu.
Tiếng sáo truyền đến Cửu Tuyền, khúc Thanh lương lúc chạng vạng.
"..." Lệ Nam bắt đầu thử cái nơi viết chữ trong mộng, quỷ mộng là giả nhưng bút của hắn lại là thứ phép thuật chân thực nhất tồn tại, dù hắn có viết thế nào cũng không thể để lại vết tích ở bất cứ đâu.
Hắn thử viết chữ lên mu bàn tay mình nhưng cũng không được, Lệ Nam đoán có lẽ đây là do tinh thần tiến vào trong cõi mộng, coi đây chỉ là hư ảo.
Hắn lại thử viết chữ lên người con quỷ lại dọa cho đám tay chân vừa được nối lại của cô rơi đầy đất, tiếp tục như vậy nữa Lệ Nam nhất định sẽ gặp ác mộng, hắn phất tay một cái với Ngôn Hành Yến, "Đừng chiêu hồn nữa, mau tới giúp tôi."
Ngôn Hành Yến nâng mi, khóe môi lộ ra nụ cười, ung dung nói: "Là đồ của cậu lại để cho tôi tìm ra cách dùng, chuyện gì đây hả? Nó sẽ giận đấy."
Nghe xong lời này Lệ Nam dùng vuốt ve cán bút, "Chúng nó cũng sẽ tức giận?"

"Sao lại không chứ, ỷ mình là pháp khí cũng biết làm mình làm mẩy đấy." Ngôn Hành Yến rút ra sáo kiếm, "Nói cho tôi biết tiến có thể trảm linh, lui có thể an hồn, nhưng lại không nói cho tôi biết bên trong có kiếm, hại tôi dùng một cây sáo để thọc quỷ suốt hai năm."
Lệ Nam hé môi, như được cảnh tỉnh, hắn nhanh chóng tháo thân bút ra, bên trong trống rỗng không có mực nhưng hắn dùng móng tay khều khều bên trong, thế mà thật sự khều ra được một cuộn giấy trong đó.
Ý cười bên môi Ngôn Hành Yến càng sâu, hắn cất xong cây sáo rồi lại gần, "Chuẩn bị viết gì đây?"
"Nhà cô ở đâu? Đầu chôn ở chỗ nào? Tên là gì? Làm sao liên lạc với người nhà của cô? Mật khẩu điện thoại gã chồng đã sát hại cô là bao nhiêu?" Lệ Nam thấy tờ giấy trong tay không được to lắm thì lâm vào thế bí, "Không đủ viết, nhưng lại chỉ có thể hỏi một câu."
"Hỏi nhà ở đâu là quan trọng nhất."
"...! Vô ích, cậu nghĩ chút đi, cơ thể con người nhiều thịt và xương như vậy nhưng vì sao trong tủ lạnh lại chỉ có một cái túi ni lông? Đã qua nhiều năm, dù có là đổ xuống cống hay chia nhỏ ra chôn...!hoặc ăn, thì không phải là từng bước xóa sạch bằng chứng phạm tội trong nhà à?
Cho dù chúng ta báo cảnh sát đến nhà gã, nhưng phát hiện vợ không ở nhà gã chỉ cần bịa một lý do nói người vợ đã bỏ nhà ra đi, tôi không biết cô ấy ở đâu, thì cảnh sát cho thể làm gì gã chồng đây? Có khi cuối cùng lại xử lý theo án mất tích thông thường chẳng giải quyết được gì.
Cho dù có phản ứng luminol sáng lên thật thì cũng không đủ bằng chứng định tội, hơn nữa nếu là tôi, thì mấy năm qua có khi đã đổi đồ dùng trong nhà mấy lần rồi, giấy dán tường cũng đã thay mới."
"..." Ngôn Hành Yến mím mím môi, "Hiểu rồi, hỏi xem đầu cô ấy bị chôn ở đâu! Không phải, chờ chút, cậu xem có thể viết luôn một câu dài không chấm phẩy, cứ thế hỏi hết mọi vấn đề trong một câu luôn."
Lệ Nam cân nhắc nhiều lần, cuối cùng viết lên giấy: "Thi thể của cô chôn ở chỗ nào?"
Cuối cùng hắn còn chưa dừng bút, cũng không đợi hắn hỏi thêm trong nhà có mấy mẫu uộng, ngày cho trâu bò ăn mấy cân cỏ thì tờ giấy đã không gió tự bay lên rồi bốc cháy biến thành tro tàn trong tầm mắt của hai người, không hề để cho hai người có chỗ để lách luật.
Trong chốc lát cây bút đen trong tay Lệ Nam chấn động, hắn lập tức mở thân bút rồi móc tờ giấy trong đó ra, nét chữ phía trên giống hệt với chữ viết trên tấm ảnh cưới.
- - "Không biết."
Lệ Nam: "..."

Ngôn Hành Yến: "..."
Nói thật khi thấy rõ hai chữ "không biết" Lệ Nam có xúc động muốn bỏ đi, mặc kệ thôi thúc hấp tấp làm bậy, Ngôn Hành Yến trực tiếp cao giọng: "Cô không biết?!!
...!Cũng đúng, người vừa mới chết vô tri vô giác, chồng cô lại hành động mau lẹ suốt đêm xẻ cô ra rồi chôn, cô có thể không biết gì thật...
Thế cô cũng phải tùy tiện viết thêm chút gì chứ! Viết 'không biết' là sao!!! Chúng tôi không có cách nào để hỏi vì bị hạn chế trong một câu, cô có thể bỏ qua việc mình không biết mà viết cái gì có ích mà!"
"..." Lệ Nam vỗ vai Ngôn Hành Yến để y thả lỏng lồng ngực đang lên xuống phập phồng vì tức giận, "Cô ấy cũng không biết quy tắc này, có lẽ mới vừa viết được chấm phẩy xong thì tờ giấy đã cháy rồi."
"...!Cậu nói có lý, nhưng tôi vẫn tức giận."
"Tức thì tự thổi một khúc an hồn cho mình đi."
"..."
Lệ Nam chỉ đùa một chút không ngờ Ngôn Hành Yến lại thật sự ngồi xuống ghế dõng dạc thổi khúc nhạc thiếu nhi Đức của Sabi.
Lãng phí cơ hội giao lưu duy nhất Lệ Nam chỉ có thể bắt đầu đi loanh quanh trong phòng khách một lần nữa, nữ quỷ xem ra cũng không có bất kỳ tin tức bổ sung nào, khúm núm núp ở trong góc tường sờ cánh tay của mình.
Tính cách mềm yếu như vậy có lẽ cũng không chịu nổi nỗi khổ dưới mười tám tầng địa ngục, có lẽ cô cũng hiểu hóa giải nỗi oan khuất ngập trời mới có thể đi đầu thai, Lệ Nam hiểu có lẽ mình chính là cơ hội cuối cùng của cô.
Ai bảo hắn lại có duyên như vậy, thử lại lần nữa thôi nào!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận