Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến


Một luồng hơi ấm dán lên tai Lệ Nam, mang theo giọng nói trầm thấp của Ngôn Hành Yến, "Cắt như vậy không chết được." Lệ Nam lườm y một cái, hắn đương nhiên cũng có thường thức về những thứ này, trừ khi bạn nữ này trời sinh có thần lực chặt cổ tay xuống hoặc ngâm vết thương vào nước nóng còn không thì dù có cắt thế nào tiểu cầu cũng sẽ không để máu trong cơ thể cạn sạch.
Đáng tiếc trường học keo kiệt không cung cấp nước nóng trong phòng kí túc xá, tất cả học sinh chỉ có thể sử dụng nhà tắm công cộng ở ngoài.

Hai người ngoài cửa liếc nhau, tay Ngôn Hành Yến đè lên tay nắm cửa chậm rãi đẩy về phía trước, két một tiếng quả nhiên cửa đã khóa.
Tiếng động nhỏ khiến cô gái trên ban công chú ý, cô giật mình giấu con dao ra sau lưng, cổ họng khàn khàn vi khóc, thanh âm phát ra cũng đứt quãng mà run rẩy: "Ai đấy?"
"...!Hội học sinh kiểm tra phòng ngủ đây, sao bạn lại không đi học?" Lệ Nam bất chấp khó khăn, cũng không để ý trường học có bao giờ làm khùng làm điên thật sự cho học sinh nam đi kiểm tra phòng nữ, Ngôn Hành Yến hành động đúng lúc ngồi xổm xuống, lặng lẽ trải bốn bộ chìa khóa trên mặt đất lục lọi, Lý Nam chậc một tiếng trong lòng, thẳng sống lưng chặn cửa sổ.
Cô gái trong phòng không hề biết người bên ngoài đang chuẩn bị làm mấy chuyện không thể cho người khác biết để mở khóa cửa, cô cẩn thận mím môi, nhỏ giọng nói cho qua chuyện: "Tôi xin nghỉ ốm."
"Đúng, nhưng phiền bạn cho chúng tôi xem giấy xác nhận của bác sĩ."
"...!Dì quản lý kí túc xá biết rồi."
"Dì ơi, dì biết không?" Lệ Nam giả vờ hô lên về phía xa xa rồi lập tức quay đầu lại: "Dì ấy bảo không biết."
"Cậu..."
Ngôn Hành Yến rốt cuộc cũng tìm được chìa khóa giữa cái cảnh người một lời ta một lời của hai người kia, y nhanh chóng đút chìa vào ổ khóa rồi xoay tròn một vòng, cửa phòng phát ra tiếng mở, ngay lúc hai người phá cửa đi vào nữ sinh cũng hét lên một tiếng, cuối cùng cũng bị hành vi của họ dọa sợ --
Cô ngồi trên bệ cửa sổ rít lên: "Đừng tới đây, tới nữa tôi sẽ nhảy xuống!"
Đúng lúc này tiếng còi xe cảnh sát từ xa truyền đến, điện thoại di động trong túi Ngôn Hành Yến không ngừng rung lên, khóe mắt hắn thoáng nhìn qua Lệ Nam rồi lùi về phía sau một bước, nhẹ nhàng trấn an: "Được, chúng tôi không tới, bạn bình tĩnh chút..."
"Sao tôi có thể bình tĩnh được!!" Nước mắt chảy đầy khuôn mặt nữ sinh, thân thể nhỏ bé của cô run rẩy trong làn gió lạnh như một mầm xanh yếu ớt phải gánh lấy áp lực ngập đầu, bàng hoàng thất thố trong mưa to gió lớn, "Tôi không muốn sống nữa..."

Ngôn Hành Yến lui ra khỏi phòng trốn sau bức tường nghe điện thoại của cảnh sát: "Vâng, là cháu gọi cảnh sát, 603, tâm trạng rất không ổn định..."
Gọi điện xong y trở về bên cạnh Lệ Nam nhỏ giọng nói: "Cảnh sát tới ngay, khụ khụ, chúng ta hãy cố gắng xoa dịu cô ấy và rời khỏi hiện trường sau khi cảnh sát đến."
"Ừ." Lệ Nam gật đầu, hắn cũng không phải chuyên gia đàm phán, nữ sinh phí hoài bản thân đã khóc thành vũng nước, hiện tại hắn cũng không dám mở miệng chỉ sợ nói sai câu gì lại làm người ta từ tầng sáu nhảy xuống.
Ngôn Hành Yến tự hiểu mình uy hiếp đe dọa còn được chứ bảo y đi khuyên nhủ người khác thì thật sự là làm khó, y nín nửa ngày mới rặn ra được một câu hãy nghĩ đến mẹ già ở nhà, ai ngờ nữ sinh vừa nghe đến từ 'mẹ' thì tâm trạng lại càng thêm kích động, hét lên cuồng loạn.
Lệ Nam cẩn thận phân tích những từ ngữ không rõ, láng máng nghe được gì mà không thể chịu nổi, so ra còn kém, thành tích vân vân, hắn mơ hồ nhận ra nguyên nhân khiến tinh thần của cô gái này sụp đổ, ngày hôm qua vừa công bố thành tích thi tháng, chắc là thi cử bị điểm kém!
"Có phải bị điểm kém không? Tôi cũng thế, ba môn gộp vào cũng chỉ có 290 điểm, còn thiếu một chút mới đỗ được nguyện vọng hai." Giọng của Lệ Nam vốn thiên về tông trầm, hơn nữa lúc này lại cố gắng nói thật nhẹ nhàng chậm rãi nghe vào như ly rượu ngon thấm tận vào đáy lòng, dính chút thôi đã làm người khác phải say.
Ngôn Hành Yến chưa từng thấy Lệ Nam sử dụng giọng nói của mình theo cách như vậy, trong chốc lát y không nhịn được mà nhìn chằm chằm đối phương mắt cũng không chớp, nếu không phải sáng nay y tận mặt thấy tổng điểm 397 của Lệ Nam thì có khi giờ đã đi tới an ủi hắn đừng buồn rồi.
"Cũng buồn đấy nhưng thi cử không phải là tất cả." Lệ Nam đúng là nói mà không thấy đau eo, gì mà hắn là con út trong một gia đình có cả cha lẫn mẹ, ngoài hắn ra thì các anh chị đều là học kém chỉ tốt nghiệp được cấp 2, hiện tại người anh đang đại diện quốc gia đi thi đấu thể thao điện tử, còn có một chị gái thi đại học điểm số thất thường nên chuyển sang làm nghệ thuật, hiện tại đã mở một lò đào tại, nghỉ hè năm nào cũng bận đến mức không thấy người.
Thi vào đại học đúng là con đường tắt để thành công nhưng không phải là con đường duy nhất.

Bởi vì cuộc đời không có con đường nào là không đi được.
Lệ Nam làm công tác chuẩn bị nửa ngày chuẩn bị nói đạo lý đời người lại nghe nữ sinh quát lên: "Cậu thì biết cái gì! Học sinh kém mấy người thì hiểu cái gì, kiểm tra bao nhiêu điểm cũng không ai quan tâm! Tôi...!tôi chỉ để mất 50 điểm, cứ như vậy nói tôi...!Vì sao luôn so sánh tôi với chị gái...!Chị ta đậu đại học N thì sao chứ..."
"..." Ngôn Hành Yến tằng hắng một cái, sau đó nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: "Lần này cậu xếp thứ bao nhiêu trong lớp?"
"Sáu."
"Kiểm tra kém của cậu đấy à? Người nhà nói sao?"

"..." Lệ Nam khó khăn mở miệng: "Điểm cao thì bảo là nhặt về, điểm kém thì mới nhận là ruột thịt."
Ngôn Hành Yến: "..."
Ngay trước lúc nữ sinh không khống chế được nữa chủ nhiệm lớp của cô và cảnh sát mặc thường phục cuối cùng cũng chạt tới hiện trường thay cho Lệ Nam và Ngôn Hành Yến đầu đau muốn nứt, chủ nhiệm lớp là một thầy giáo mập với khuôn mặt hiền hòa, có thể thấy nữ sinh rất kính trọng thầy, thầy vừa tới lại là cảnh khóc thét không ngừng.
Lệ Nam sợ bị hỏi tại sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi này, sao lại phát hiện nữ sinh muốn tự sát nên lôi kéo Ngôn Hành Yến chuồn lẹ, trong lúc họ lẫn vào đám người hóng chuyện, ngẩng đầu tiếp tục quan sát thì bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng một học sinh nam --
"Sao lại không nhảy! Có nhảy không hả, chúng tôi còn phải đi ăn cơm đấy!"
Câu gào lên đột ngột này của cậu ta nháy mắt khơi dậy ngàn cơn sóng, xung quanh có không ít nam nữ bắt đầu mắng chửi nhưng cậu ta vẫn cái vẻ chẳng sao cả tiếp tục trào phúng: "Đây chẳng qua chỉ là đứa nhát gan muốn gây chú ý, mấy người còn thánh mẫu bênh vực nói thay cho nó."
"Mày có lương tâm không thế, nếu bạn ấy nhảy thật mày chính là một trong những kẻ giết người!"
- --
Trong tiếng ồn ào Lệ Nam lại nghe thấy gần đó có một học sinh nữ đang nói thầm với bạn mình: "Này, có nhảy không đấy, nhảy thì nhảy sớm đi, lãng phí thời gian thật đáng ghét!"
Cách đó không xa lũ quỷ treo cổ bị tóc Thần Chung Quỳ và máu Cùng Kỳ chấn nhiếp cũng hưng phấn, chúng quây thành một vòng, giơ hai tay lên trời kêu gào: "Nhảy đi! Nhảy đi!"
"Cô có bản lĩnh sẽ chết thôi, nhưng cô đâu có dám chết!"
"Cuối cùng có chết không hả!"
Tiếng nói của họ ngày một nhiều, càng lúc càng lớn tựa như có gì đang thúc đẩy, không thể ngăn cản nổi năm, sáu, bảy, tám cái miệng...!Mỗi cái miệng há ra lại như một lá bùa đoạt mạng, thúc giục cuộc đời nữ sinh đang bám lấy cọng dây sinh mạng cuối cùng.
Thực ra có bao nhiêu người thật sự muốn chết? Muốn chết để sớm không phải buồn thì chỉ cần một sợi dây thừng, chỉ có những người không muốn chết mới có thể lớn tiếng rêu rao mình muốn tự sát.

Cho dù tìm một nơi không người để tự sát nhưng trước khi chết ai có thể cam đoan họ chưa từng hối hận?
Những tiếng hô, tiếng kêu đó, thật lòng muốn chết sao?
Hãy mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ đi, giữa những chữ ấy chỉ có "cứu tôi với".
Sau năm phút có cảnh sát buộc dây thừng bên hông, từ trên nóc nhà lộn xuống phía sau, sau vài bước nhảy vọt bỗng nhiên nhảy tới bên bệ của sổ rồi dùng chân chặn lại đẩy nữ sinh muốn nhảy lầu vào trong phòng.

Trong nháy mắt đám người vây xem chật như nêm cối phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, nhanh nhao ủng hộ chú cảnh sát dũng cảm cơ trí.

Lệ Nam cũng thở phào, tản ra theo dòng người quay về kí túc xá nam, hẳn cảm thấy dạo này liên tục xảy ra chuyện, không phải chuyện ma quái thì cũng là tự sát.
Hắn nhớ ngôi trường cấp ba của mình có danh tiếng rất tốt, bạo lực học đường lại càng không có.

Tai nạn cuối cùng xảy ra cách đây vài năm là do một học sinh mộng du, mơ thấy mình tập thể dục buổi sáng, cầm phích nước bước xuống ngã khỏi ban công.
Vụ tự tử lần này diễn ra ngay trước kỳ thi tuyển sinh đại học, chắc chắn sẽ gây ra một làn sóng lớn trong các trường cao đẳng, đại học trên toàn tỉnh, mặc dù Bộ Giáo Dục có thể đè thông tin trên báo chí xuống nhưng trong trường học vẫn phải thực hiện các hoạt động nói chuyện tâm sự để giải quyết vấn đề tâm lý cho học sinh.
Nhưng những thứ này cũng không quan trọng nữa, Lệ Nam gấp đệm giường lại muốn nhét vào trong vali lại thấy Ngôn Hành Yến đang dùng ánh mắt nhìn đứa ngu để theo dõi mình, "Cậu mang mấy thứ này theo làm gì, để dành mai này lạc trôi ngoài đường thì ngủ ghế đá công viên hả?"
"..." Lệ Nam suy nghĩ một chút, cuối cùng lại đặt ga trải giường và vỏ chăn lên giường, đi tới bên cạnh bồn rửa mặt lấy bàn chải đánh răng.

Ngôn Hành Yến như thể không chịu nổi cái kiểu như hắn, y mở ngăn kéo lấy sạc điện thoại và chìa khóa nhét vào trong ba lô của mình, lại tùy ý lấy thêm mấy bộ quần áo trông vừa mắt.
Mắt thấy cặp móng vuốt nhanh nhẹn kia sắp đụng tới đồ lót của mình Lệ Nam vội vã chủ động nói: "Để tôi! Để tôi, tôi hiểu ý cậu rồi!"
Ý tứ chính là trong nhà cái gì cũng có hết rồi, chỉ cần mang theo một số thứ cần thiết và những thứ không tiện mua sắm.

Kết quả thứ nặng nhất là một đống sách giáo khoa và tài liệu tham khảo được đặt ở ngăn tủ cuối cùng và một thùng to sách báo tài liệu kiểm tra ngoại khóa của Schrödinger - cậu đi đọc cái thứ gì vậy hả.
Lúc dọn dẹp thì thấy không có bao nhiêu đồ nhưng nửa tiếng trôi qua đã xếp đầy một vali cùng với hai cái túi lớn, Lệ Nam ước tính trọng lượng xong thì nhíu mày, quay đầu muốn bảo với Ngôn Hành Yến nặng quá thì chia làm hai chuyến, kết quả lại thấy cái người muốn nhanh chóng rời đi kia lúc này đang cầm trên tay quần áo hắn hay mặc thường ngày nằm ở trên giường với vẻ mặt mơ màng, phê đến ngẩn ngơ.
"Này!!! Hít đến nghiện rồi à?" Lệ Nam nhấc chân đạp vào bắp chân Ngôn Hành Yến, người sau như vừa tỉnh mộng kêu một tiếng, quay người lẩm bẩm: "Láo xược."
Lệ Nam đúng là càng ngày càng bung xõa, hai ngày nay Ngôn Hành Yến vắng mặt hắn cũng phải tự hỏi tại sao năng lực tiếp nhận của mình lại tốt như vậy, nói thấy quỷ thì thấy, nói kết âm hôn thì kết luôn, đến bây giờ không cũng không thấy có gì khó chịu như rối loạn tâm thần, thần hồn nát thần tính, trầm cảm hậm hực, vừa ra khỏi Địa Phủ còn có thể bình tĩnh hòa nhã vùi đầu vào cống hiến cho kỳ thi đại học căng thẳng.
- --
Erwin Rudolf Josef Alexander Schrödinger (12 tháng 8 năm 1887 – 4 tháng 1 năm 1961), là nhà vật lý người với những đóng góp nền tảng cho lý thuyết, đặc biệt là cơ học sóng: ông nêu ra phương trình sóng mô tả trạng thái của hệ lượng tử (phương trình Schrödinger phụ thuộc thời gian và dừng) và đã chứng minh hai hình thức và của về bản chất là giống nhau.

Schrödinger cũng tự đề xuất ra cách giải thích cho ý nghĩa vật lý của hàm sóng và những năm về sau ông luôn phản đối cách giải thích Copenhagen về bản chất của cơ học lượng tử (với nghịch lý nổi tiếng).

Ngoài ra, ông còn nghiên cứu trong những lĩnh vực khác như: và, lý thuyết, lý thuyết màu sắc,,, và, cũng như thử xây dựng một lý thuyết trường thống nhất.

Trong cuốn sách của ông, Schrödinger thảo luận về, ông giải thích các hiện tượng sự sống trong theo quan điểm của.

Ông cũng chú trọng đến khía cạnh trong, những khái niệm triết học từ thời cổ đại, và.

Ông cũng viết một số công trình về triết học và sinh học lý thuyết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận