Vị Thiếu Gia Khó Chiều


Phong An Huy ở trong phòng suốt 4 tiếng đồng hồ mãi chưa thấy xuất hiện khiến cho Uyển Ngưng ở ngoài cửa có chút mỏi chân! cô đứng ở ngoài cũng đã được 30 phút để đợi cậu ta ra bên ngoài báo cáo một số chuyện
Cuối cùng thì Phong An Huy đã đẩy cửa ra xuất hiện với một bức tranh được bọc giấy cẩn thận: " mang đi! "
- " ồ! cậu vẽ xong rồi sao? Tôi còn tưởng phải mất 3 đến 4 ngày chứ? "
Phong An Huy quay lại trừng mắt nhìn Uyển Ngưng ý cảnh cáo cô không nên nói nhiều , Uyển Ngưng xì một tiếng sau đó cùng bước theo anh ta đi xuống nhà dưới
- " Vừa rồi vị tiểu thư của Doãn gia đến tìm cậu đó! Còn đích thân mang đến rất nhiều bánh ngọt "
Phong An Huy bước xuống cầu thang đã thấy bóng dáng của một cô gái đang ngồi ở sofa , hai tay đặt lên đầu gối thẳng lưng không dám nhìn lung tung đi đâu.

Bộ dạng đó trông rất buồn cười, Phong An Huy quay lại hỏi Uyển Ngưng: "sao không bảo cô ta về?"
Uyển Ngưng nhún vai mỉm cười rồi nói: " người ta bảo đợi cậu không muốn về! Ngồi ở đó cũng đã 2 tiếng rồi "

Phong An Huy liếc cô gái ngồi trên sofa thấy bộ dạng ngốc nghếch kia cũng thấy hơi buồn cười, anh ta đi xuống dưới đến chỗ của cô gái kia
- " chào cô! " Phong An Huy ngồi xuống ghế bên cạnh rồi ngả người ra sau , Uyển Ngưng bảo người hầu mang bức tranh chuyển đến chỗ của quản lí rồi rót trà cho hai người
Phong An Huy thấy cốc trà của vị tiểu thư họ Doãn kia đã nguội từ lâu liền quay lại nói Uyển Ngưng: " Cậu tiếp khách kiểu đấy sao? "
Uyển Ngưng mỉm cười không trả lời cung kính mang ra một ly trà mới cho vị tiểu thư kia.

Doãn tiểu thư lúng túng vội lắc đầu rồi dùng ngôn ngữ kí hiệu để diễn tả với Phong An Huy
Anh ta hơi nhíu mày cầm ly trà lên nhâm nhi: " tôi không hiểu cô muốn nói gì "
Doãn Trang nghe vậy càng lúng túng không biết phải nói như thế nào với Phong An Huy , Uyển Ngưng đưa một tay lên ngực mỉm cười hơi cúi xuống nói với vị tiểu thư kia: " Tiểu thư muốn nói gì? Tôi có thể hiểu! "
Nghe thấy Uyển Ngưng nói vậy, Doãn Trang ngẩng lên với ánh mắt lo lanh nước như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng bản thân trong lúc này.

Doãn Trang liền biểu đạt ngôn ngữ cho Uyển Ngưng để cô chuyển lời cho Phong An Huy
- " Cô ấy bảo xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này! Cô ấy nói vì xe hỏng nên đành phải qua đây muốn xin sự giúp đỡ của cậu chủ "
Phong An Huy ngẩng đầu lên nhìn Uyển Ngưng với ánh mắt nghi ngờ: " sao cậu lại hiểu? Cậu giấu tôi học à? "
Uyển Ngưng mỉm cười: " Tôi học quang minh chính đại "
- " Hừ!!.

vậy tiểu thư muốn tôi đưa tiểu thư về nhà? "

Doãn Trang ngừng lại một chút rồi gật đầu, anh ta thấy vậy liền ra hiệu cho Uyển Ngưng đi ra bên ngoài lấy xe
Cô đã biết Phong An Huy muốn làm gì liền gật đầu rồi đi nhanh ra bên ngoài , Doãn Trang đứng dậy ngập ngừng bước theo anh ta.

Cô ấy cúi xuống không dám ngẩng lên nhìn Phong An Huy ,Doãn Trang cúi xuống nhìn những viên gạch ở dưới không cẩn thận bị vấp chân nên lao người về phía trước , Phong An Huy nhanh tay đỡ được Doãn Trang
Hắn nho nhã mỉm cười lịch sự hỏi cô ấy: " Cô có sao không? "
Doãn Trang hoảng hốt lắc đầu lia lịa rồi lập tức giữ khoảng cách với Phong An Huy.

Uyển Ngưng lái xe đến, lập tức xuống xe mở cửa cho hai người
Trên xe bầu không khí rất yên tĩnh khiến cho một người hay nói chuyện như Uyển Ngưng cũng phải cảm thấy bây giờ không thích hợp để nói chuyện cho lắm nên chỉ đành im lặng
Đang lén quan sát hai người qua gương chiếu hậu thì phát hiện thấy ánh mắt của Phong An Huy cũng đang nhìn chằm chằm vào Uyển Ngưng , cô liếc Doãn Trang đang ngồi bên cạnh có chút ngượng ngùng hỏi
- " nhà tiểu thư ở hướng nào? "
Doãn Trang thấy vậy lập tức diễn đạt cho Uyển Ngưng hiểu, một người dùng ngôn ngữ kí hiệu người kia trả lời hai người giao tiếp với nhau vô tình khiến cho Phong An Huy bị bỏ mặc ngồi lặng thinh ngồi một chỗ

Nhìn Doãn tiểu thư đang e thẹn vẫy tay với Uyển Ngưng , Phong An Huy xoay người ngồi vào trong xe rồi nói: " sao người xem mắt của tôi lại là một cô gái câm? "
- " theo điều tra! Người này không có vấn đề gì về sức khỏe cả! chúng ta điều tra cũng chưa bao giờ sai vậy chỉ có một vấn đề! chính là cậu chủ bị lừa " Uyển Ngưng nở nụ cười liếc người ở phía sau rồi vẫn rất thản nhiên lái xe mặc kệ cái nhìn không mấy thiện cảm của Phong An Huy
Phong An Huy hừ một tiếng khoanh tay trước ngực nói: " Doãn tiểu thư này cũng được đấy!! Dám chơi tôi sao! Uyển Ngưng lần sau tiếp tục mời cô ta bao giờ gặp được cái cô mà tôi phải xem mắt thì thôi "
Uyển Ngưng liếc gương chiếu hậu có chút e ngại hỏi Phong An Huy : " lần này cậu tính! sử dụng cái đó sao? "
- " tất nhiên rồi!! dám chơi tôi à " Phong An Huy kiêu ngạo nói , Uyển Ngưng ngồi trên cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm không quên cầu nguyện cho vị tiểu thư đó
- " ! mà tối nay cậu không có chuẩn bị gì à? "
Uyển Ngưng mỉm cười dừng xe lại: " tối rồi cậu sẽ biết "
Nói xong cô bước xuống xe không thèm mở cửa cho cậu ta trực tiếp đi vào trong nhà , Phong An Huy hừ một tiếng mở cửa xuống xe không quên nhìn Uyển Ngưng chẳng biết bản thân cậu ta là chủ hay cái người kia mới là chủ! suốt ngày phải châm chọc cậu ta , không châm chọc thì không chịu được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận