Chuyển ngữ: Puny
Tại diễn đàn trường Đại học B.
《 Xem bên này: Tuyển bạn thành đôi, tiểu tỷ tỷ M4 dẫn bạn ăn gà! 》hot~~~!
[Wow, thiệt hay giả!]
[Xem ra M4 không phải tùy tiện nói, cô ấy thật sự tiến quân thi đấu hai người.]
[Thật là lợi hại, cho tới bây giờ chưa từng có người nào giành được quán quân kép thi đấu đơn cùng đấu đôi!]
[Đó là bởi vì trước kia không có ai thử qua như vậy, quá hao phí thời gian và tinh lực, chỉ cần có thể tiến vào thi đấu tỉnh, liên quan gì đến cô ấy đấu đơn hay đôi đâu]
[M4, tôi muốn làm đồng đội bạn, dẫn tôi bay!]
[Lầu trên, nhìn rõ yêu cầu, người ta chỉ dẫn em gái trẻ.]
[Ách, được rồi.]
...
Lục Mạn Mạn ôm máy tính xách tay ngồi trên giường, chuyên tâm dồn chí xem bài viết mời bạn đồng đội.
Mặc dù lầu dưới tag người rất nhiều, nhưng mà phần lớn là nói chêm chọc cười, không có thành tâm thành ý muốn cùng cô họp thành đội cùng đi, mặc dù có, cũng là nam sinh chiếm đa số.
Ngược lại là có mấy nữ sinh bày tỏ nguyện vọng hứng thú, còn có người tin cô, tuy nhiên lại đều ở thời điểm sắp gặp mặt, mất tin tức, các loại mượn cớ lấy lệ từ chối.
Trong đó có một cô gái úp mở nói cho Lục Mạn Mạn, Chu Gia Lương đi tìm cô ấy, bảo cô ấy cùng hội đoàn gây khó dễ cho cô, không có lợi.
Những người này... lại làm chuyện sau lưng.
Lục Mạn Mạn thở dài một tiếng, ngã xuống giường nằm ngay đơ.
Thật ủ rũ mà!
Điện thoại vùi dưới gối rung lên, Lục Mạn Mạn mở ra, WeChat xuất hiện thông báo thêm bạn tốt mới.
[abcdef]
Lục Mạn Mạn bừng tỉnh, abcdef là tên WeChat của Nguyên Tu.
Lục Mạn Mạn đồng ý thông báo thêm bạn tốt của anh, sau khi thông qua, Nguyên Tu lập tức gửi một cái tin nhắn tới:?
Lục Mạn Mạn:???
Nguyên Tu: Kéo vào danh sách đen?
Lục Mạn Mạn: [Đổ mồ hôi]
Nguyên Tu: Lý do.
Lục Mạn Mạn: Chính là... cái kia... Hy vọng sau này cậu không nên xưng là chồng của W. [Thấp thỏm]
Nguyên Tu: Sao?
Lục Mạn Mạn: Bởi vì tôi nghe sẽ có chút không thoải mái.
Nguyên Tu: Tôi đã biết.
Lục Mạn Mạn nằm thẳng trên giường, nhìn trần nhà thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà chưa tới hai phút, thông báo lại lần nữa nhảy ra.
Nguyên Ti: Ghen?
Lục Mạn Mạn thấy rõ hai chữ, điện thoại giống như bàn ủi vậy bị cô nhanh chóng ném đi.
Mặt bỗng nhiên nóng.
Ghen cái gì! Ai ghen chứ!
Lục Mạn Mạn: Chính là... W đã ẩn lui rồi, cậu cũng không cần quấy rầy cô ấy, không được xào nóng cô ấy.
Hãy để cô ấy yên lặng sống tạm quãng đời còn lại đi.
Nguyên Tu: Cậu nói... Tôi xào nóng cô ấy?
!!!
Không đúng không đúng.
Lục Mạn Mạn: Cậu hiểu lầm rồi tôi không phải ý này! [Bạn không phải là bạn tốt của đối phương, tin nhắn gửi thất bại]
Lục Mạn Mạn:??? [Bạn không phải là bạn tốt của đối phương, tin nhắn gửi thất bại]
***
Hạ Thiên bàn dưới giống như bị điện giật, đột nhiên đứng dậy, vui buồn thất thường đi hai vòng trong phòng ngủ, hô hấp thâm sâu, bước chân ra, bắt đầu đánh Thái cực.
Hà hơi, hít khí...
Trình Ngộ giường đối diện đang sơn móng tay cho mình, thấy vậy, thờ ơ hỏi: "Lại trúng gió gì."
Hạ Thiên giơ điện thoại lên, hưng phấn nói: "Bạn vòng của Chu Diễn, nói buổi tối hôm nay có một chương trình biểu diễn!"
Chu Diễn, chính là tiểu ca ca đàn ghita Hạ Thiên vừa gặp đã yêu sau đó thêm WeChat.
Từ lúc thêm đến bây giờ, cũng sắp qua một tuần, tiến triển duy nhất của cô ấy chính là biết tên của anh ta, là Chu Diễn.
Lịch sử nói chuyện của hai người chỉ có bốn tin nhắn.
"Hi, xin chào, tên em là Hạ Thiên, sinh viên năm ba khoa máy tính."
"Chu Diễn, hát ở quán bar."
"Xin chào Chu Diễn [mỉm cười]"
"Xin chào Hạ Thiên."
Chỉ bốn cái tin nhắn này, nghiễm nhiên tiêu hao hết tất cả sinh lực của Hạ Thiên, cô mỗi ngày đều lấy bốn cái tin nhắn này ra nhìn mười lần, thật là giống với phương pháp chữa bệnh.
Trình Ngộ xuống giường, cầm lấy điện thoại của Hạ Thiên, thấy tin nhắn bạn vòng của Chu Diễn là: [Quán bar hồng A, tối hôm nay 20:00, có ban nhạc của tôi biểu diễn miễn phí, hoan nghênh mọi người đến chơi cổ vũ.]
Kèm theo là một tấm hình chụp ban nhạc bọn họ ở hậu trường.
Trình Ngộ nói: "Quán bar hồng A à, đúng dịp, tôi đang làm việc ở đó."
Trình Ngộ buổi tối làm cô gái chào hàng rượu Âu Mỹ ở quán bar, thường xuyên không về ngủ đêm.
Hạ Thiên kinh ngạc: "Nơi này là quán bar cậu đi làm?"
"Đúng vậy." Trình Ngộ nói: "Tối hôm nay cùng bọn chị đi chơi đùa một chút, nhân tiện chúc mừng Mạn Mạn đoạt giải nhất đấu đơn, như thế nào?"
Lục Mạn Mạn lập tức đồng ý: "Được."
Ha Thiên vừa kích động vừa có chút do dự: "Quán bar à, tôi chưa từng đi."
"Luôn có lần đầu tiên mà." Trình Ngộ cười nói: "Chị dẫn cưng đi trải nghiệm cảnh đời."
Hạ Thiên quấn quít hồi lâu, rốt cuộc vẫn không chống lại được sự hấp dẫn của việc Chu Diễn biểu diễn, đồng ý.
Sắp đến lúc ra cửa, Trình Ngộ liếc nhìn quần dài áo khoác mà Hạ Thiên đang mặc: "Không phải chứ, cậu sẽ mặc cái này đi gặp nam thần của cậu?"
Hạ Thiên cúi đầu quan sát mình: "Khó coi sao?"
Trình Ngộ chỉ vào quần tất Lục Mạn Mạn nói: "Ngay cả vua giết người biến thái này cũng biết đi quán bar phải mặc váy."
Lục Mạn Mạn nhướng mày, không phục hô to: "Tôi là lady thời thượng đến từ thành phố tội lỗi không đêm New York, nữ vương của đêm diễn!"
Trình Ngộ từ trong tủ quần áo tìm một cái váy dài của mình cho Hạ Thiên thay, còn cùng Lục Mạn Mạn chia ra trang điểm cho cô ấy.
Hạ Thiên tháo mắt kính thật dày xuống, trang điểm mặt lên, đổi váy, thật sự là thay đổi hình dáng, thật ra thì ngũ quan của cô ấy cũng đã rất đẹp đẽ nhưng bình thường quá thu liễm, bây giờ chỉ cần trang điểm một chút, hào quang liền bắn ra bốn phía.
Thật đúng là không có cô gái xấu xí chỉ có cô gái lười.
Ba cô gái xinh đẹp đi ra cửa, đi tới quán bar hồng A, quán bar nhộn nhịp có không ít người.
Trình Ngộ dẫn Lục Mạn Mạn cùng Hạ Thiên ngồi bên quầy bar, gọi cho Hạ Thiên một ly nước trái cây, Lục Mạn Mạn muốn một ly sữa đu dủ.
"Tôi phải đi làm việc, hai người ở nơi này chơi, không nên chạy loạn nha, phòng vệ sinh ở cuối hành lang, nếu như có đàn ông tới bắt chuyện, không cần để ý, người anh em này sẽ ở chỗ này chăm sóc cho các cậu."
Người anh em của Trình Ngộ chính là tiểu ca pha rượu ở quầy bar, hướng hai cô khẽ mỉm cười.
Lục Mạn Mạn tùy ý tán gẫu với tiểu ca pha rượu: "Trình tỷ mỗi ngày ở đây đi làm, có thể kiếm được bao nhiêu tiền."
Tiểu ca pha rượu nói: "Phải xem công trạng tiêu thụ ngày đó, không có lương căn bản đâu, nhiều thì lời mấy trăm, ít thì lời mấy chục thậm chí không có, chủ yếu phải xem, có làm cho khách vui vẻ hay không."
"À, vậy rất là khổ cực."
Tiểu ca pha rượu khẽ nói với cô: "Nhà Trình Ngộ, nói thể nào đây, chính là một lời khó nói hết, ba mẹ cô ấy trọng nam khinh nữ, cái gì tốt đều cho em trai, cô ấy muốn cái gì đều phải dựa vào bản thân."
Lục Mạn Mạn nhớ tới, ngày đầu tiên tới ký túc gặp được em trai của Trình Ngộ, cậu ta hỏi đòi tiền cô ấy.
Xem ra quan hệ của hai chị em không được khá lắm, mọi nhà đều có nỗi khó xử của riêng mình.
Lục Mạn Mạn nhấp một ngụm sữa bò, bắt đầu nhớ tới hai người ba của cô, không biết bọn họ gần đây như thế nào, theo lý thuyết nơi này hẳn là cố hương của cô, nhưng cô là không có nửa điểm cảm giác gia đình, có thể là bởi vì không có người nhà.
Chỗ có người nhà, mới là quê hương.
Trên sân khấu cách đó không xa, Chu Diễn ăn mặc đẹp trai cầm đàn ghita lên sân khấu, rất nhanh, âm nhạc vang lên, các em gái dưới sân khấu hò hét ầm ĩ.
Hạ Thiên kích động nói: "Mạn Mạn, tôi đến phía trước xem!"
"Được."
Lục Mạn Mạn lại hỏi tiểu ca pha rượu một ly sữa bò, tiểu ca pha rượu thấy tâm tình cô không được tốt, hỏi: "Cô là muốn mượn sữa giải sầu?"
Lục Mạn Mạn không nói, ai mượn sữa giải sầu chứ.
"Không có buồn." Cô nói: "Chỉ cố gắng mới có thể loại bỏ bao la mịt mù, chỉ cần cố gắng, tiền tài sẽ có, vinh quang sẽ có, tất cả đều sẽ có."
Người nhà cũng sẽ có.
Một năm cô muốn ở Trung Quốc đánh ra chiến tích xuất sắc, sau đó trở lại Mỹ cùng người nhà đoàn tụ.
Tiểu ca pha rượu bưng ly lên chạm vào ly sữa bò của cô: "Hướng cô nói lời này, cạn!"
"Cạn!"
***
Tại phòng riêng lầu hai của quán bar.
Chiến đội X cùng một chiến đội khác hợp hội hữu nghị, mời fans hâm mộ hội hậu viên của hai đội tới, trong phòng bao lớn ngồi đầy người, bầu không khí vui vẻ nhộn nhịp, trong không khí trộn lẫn mùi nước hoa con gái cùng mùi cồn cùng mùi thuốc lá.
Những người hâm mộ có thể thấy thần tượng nhà mình, người người phấn khởi lúng ta lúng túng.
Dĩ nhiên vui vẻ nhất vẫn là Nhâm Tường, trái phải đều ngồi cùng cô em xinh đẹp, hứng rượu lên không rảnh nhìn xung quanh.
Ví dụ như người đàn ông ngồi trên ghế salon.
Hai chân Nguyên Tu chồng chéo lên nhau, dựa lên ghế salon, đầu ngón tay thon dài cầm ly nước, nhẹ lay động.
Lông mi dày dài, tròng mắt sâu thẳm như bầu trời đêm yên tĩnh.
Một cái ngáp, nối liền một cái ngáp.
Không có tí háo hức nào.
Vốn là muốn nói sau cuộc thi buông lỏng một chút, vừa vặn Nhâm Tường bọn họ tổ chức một cuộc gặp hữu nghĩ như vậy, điều chỉnh sự căng thẳng huấn luyện thường ngày.
Nhưng mà sau khi đến nơi, nhìn nam nam nữ nữ khắp phòng, anh lại không có nổi nửa điểm hứng thú xã giao.
Anh lấy điện thoại ra, mở một ván trò chơi.
Nhâm Tường ngồi bên kia ghế salon có trai có gái cười vui vẻ, tựa hồ đang chơi trò chơi nhỏ gì đó, rất ầm ĩ.
Nguyên Tu đeo tai nghe lên, hoàn toàn không phát hiện có cô gái ngồi xuống bên cạnh anh, cho đến khi một mùi trái cây ngọt ngấy xông vào mũi, anh hơi nhíu mi.
Ngẩng đầu lên liền thấy bên cạnh có một cô gái tóc dài xoăn, đang mỉm cười trong veo với anh, dung mạo cô gái đáng yêu, ánh mắt như hồ nước động lòng người.
Nguyên Tu đang muốn hỏi cô ta có chuyện gì, bọn Nhâm Tường cách đó không xa đã bắt đầu lớn tiếng ồn ào.
Cô gái đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Cái đó, mới vừa chơi thua, bọn họ muốn em làm một chuyện."
"Gì?"
"Bọn họ muốn em hôn anh một cái."
"..."
***
Lúc Lục Mạn Mạn đi ngang qua phòng bao riêng, nghe được tiếng trai gái cùng kêu lên truyền tới:
"Hôn một cái!"
"Hôn một cái!"
Cửa phòng nửa đóng, cô tò mò nhìn vào căn phòng, nhìn một cái liền thấy gương mặt trầm tĩnh lãnh đạm của Nguyên Tu.
Trong tay anh cầm điếu thuốc, đôi mắt hơi khép.
Cô gái ngồi ở bên cạnh anh, mặt đều đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
"Hôn một cái!"
"Hôn một cái!"
Mọi người vẫn còn càn rỡ đùa bỡn, hi hi ha ha làm ầm ĩ không ngừng.
"Nguyên Tu, đừng quét sạch niềm vui của mọi người."
"Đúng vậy, đây là em gái người ta chủ động nói ra đấy."
Nguyên Tu tựa người lên ghế salon, con ngươi liếc nhìn, vẻ mặt lãnh đạm, tỉnh bơ ổn định như núi.
Cô gái bên cạnh không biết thế nào cho phải, vì vậy chủ động nhích tới gần anh, mặt đỏ tựa như anh đào.
Tim Lục Mạn Mạn bỗng nhiên xiết chặc.
Ngay tại lúc này, như có cảm ứng, Nguyên Tu đột nhiên quăng tới chỗ cửa một cái liếc.
Hô hấp của Lục Mạn Mạn cứng lại, cuống quít rút ánh mắt về, cúi đầu tăng nhanh nhịp bước rời đi.
Mà một giây sau khi Lục Mạn Mạn vội vàng chạy đi, Nguyên Tu đột nhiên đứng lên, dừng hồi lâu, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Cô gái kia bị anh đột ngột đứng dậy càng hoảng sợ, cô còn muốn mở miệng nói cái gì đó, Nguyên Tu đã lần nữa cầm điện thoại lên, mở trò chơi.
"Cái đó... Anh, nếu không chúng ta hát một bài đi..."
"Đừng gọi tôi là anh."
Ánh sáng màn hình điện thoại chiếu rọi gương mặt anh tuấn của anh, giọng nói ôn nhu, ưu tu nhưng mang theo một chút lãnh đạm xa cách.
"Nghe lời, đi tìm Nhâm Tường chơi."
Đừng quấy rầy tôi.
***
Một lần nữa ngồi cạnh quầy bar, tâm tình Lục Mạn Mạn càng sa sút.
Cách đó không xa Chu Diễn khảy đàn ghita, khảy một gia điệu chậm rãi mà tình cảm, Hạ Thiên dưới sân khấu mê mẩn nhìn anh ta, đâu đâu cũng thấy yêu mến và sùng bái.
Lục Mạn Mạn gục xuống bàn, nhắm hai mắt lại, lông mi rất nhỏ mà rung động, chóp mũi có chút chua xót.
Tiểu ca quầy bar thấy cô đột nhiên ủ rũ, không rõ cho nên hỏi: "Cô làm sao, vừa mới nãy không phải rất tốt sao?"
"Chỉ là đột nhiên có chút nhớ nhà." Lục Mạn Mạn hít một hơi, mang theo giọng mũi, lẩm bẩm nói: "Nhớ ba của tôi."
Dĩ nhiên, cũng không chỉ là nguyên nhân này.
"Cô là nơi khác đến à." Tiểu ca pha rượu nhanh chóng pha rượu, nói: "Đi học Đại học chính là như vậy, thích ứng nhiều một chút sẽ thành thói quen, đúng rồi, muốn uống một chút không."
Lục Mạn Mạn lắc đầu nói:"Tôi không thể uống rượu."
Tiểu ca đưa ly rượu đủ màu sắc tới trước mặt cô: "Cồn rất ít, cơ bản là không đáng kể."
Lục Mạn Mạn nhìn ly rượu đủ màu, phía trên đặt một quả chanh vàng rực.
Cô bưng ly rượu lên nhàn nhạt nhấp một ngụm.
"A, uống ngon."
"Đúng không." Tiểu ca pha rượu đắc ý nói: "Tác phẩm mới của tôi."
Trong lúc không để ý, ly rượu của Lục Mạn Mạn đã nhìn thấy đáy, cô hỏi tiểu ca pha rượu: "Phòng vệ sinh ở đâu."
"Cuối hành lang quẹo phải."
Lục Mạn Mạn chóng mặt đi tới cuối hành lang, quả nhiên vẫn là không thể uống rượu, dù chỉ có một chút xíu cồn cũng sẽ khiến cho cô rơi vào mơ hồ, cô nghĩ cũng không thèm chờ Hạ Thiên, lúc này biểu diễn đang đến cao trào, cô ấy khẳng định không rời đi được.
Ngay tại lúc đầu óc cô ngây ngô dại dột chui vào nhà vệ sinh, một bàn tay ấm nóng đột nhiên cầm cổ tay cô, kéo cô về phía sau một cái, cả người cô liền đụng vào lồng ngực cứng rắn.
"A."
Đập vào mặt là mùi thuốc lá, còn kèm theo một mùi cây đàn hương nhàn nhạt.
Cô ngẩng đầu, đầu tiên nhìn thấy cái cằm nhọn của Nguyên Tu, còn hơi có chút râu. Đường nét anh rõ ràng, ánh đèn trên đỉnh đầu khẽ chiếu xuống hàng lông mi.
Lông mi khẽ run.
"Thích vào nhà vệ sinh nam như vậy." Giọng anh mang theo từ tính trầm thấp: "Hả?"
Anh gần kề người, chậm rãi xít lại gần anh.
Lục Mạn Mạn trơ mắt nhìn ngũ quan anh tuấn của anh phóng đại, dừng lại cạnh mặt cô.
Cô theo bản năng ngừng thở.
Lại nghe thấy anh nhẹ nhàng hít hơi, ngửi cô, lẩm bẩm nói: "Uống rượu?"
Đôi lời tâm tình của editor: Qùa Tết Qùa Tết Qùa Tết!!! Chúc mọi người có một năm Mọi điều đều thuận lợi. Hi vọng mọi người tiếp tục theo dõi ủng hộ nhà mình.