Vì Tồn Tại

Kim JaeJoong vừa tiến vào cửa liền quan sát xung quanh, ánh mắt dường như muốn thành máy scan mà quét hình từng ngõ ngách một lần, nó không nhìn thấy người vốn muốn gặp mặt, ngay lúc nó tiếp tục tìm kiếm trong nỗi sốt ruột, một người đàn ông có diện mạo dịu dàng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nó:

“Kim JaeJoong?” Người đàn ông hỏi.

“So Gaye đâu?” JaeJoong không nói lời thừa nào, đi thẳng vào chủ đề.

“Hiện tại cậu ấy không có ở Hàn Quốc.”

“Anh là ai?”

“Tôi là bạn của cậu ấy.”

“Anh là **?”

“Có thể xem là vậy.”

JaeJoong nghe xong lời đó, không hề quay đầu lại mà chuẩn bị rời đi, đúng lúc ấy, người đàn ông kéo nó lại, nói:

“Cậu không muốn biết tình hình của So Gaye sao?”

Chỉ một câu nói ấy liền khiến JaeJoong ngây người, nó chậm rãi xoay đầu lại, người đàn ông nhún vai, ý bảo nó ngồi xuống.

Ngồi bên cửa sổ, hai người đàn ông gọi ly café, chậm rãi chia sẻ bí mật bị ẩn dấu ba năm, buổi chiều biếng nhác dường như không thích hợp để trò chuyện về nội dung này, giống như trái tim của JaeJoong, mặt ngoài giả vờ bình tĩnh, đáy lòng đã sớm như hạt đường trong ly café, hoảng loạn mà lan rộng khắp bốn phía, không có bất cứ sức lực gì, chỉ biết tan ra…

“So Gaye hyung, bây giờ đang ở đâu?”

“Ở Mỹ.”

“Anh ấy chưa chết?”

“Chưa.”

“… Anh ấy vẫn khỏe chứ?”

“Tôi không rõ lắm.”

JaeJoong nghe xong lời như vậy liền nhíu mày, sau đó có chút tức giận mà lên tiếng:

“… Anh có thể kể hết những điều anh muốn nói cho tôi biết trong một lần không, tôi không có sức lực để hỏi anh từng cái một, xin lỗi.” Vẻ mặt của JaeJoong trông rất mệt mỏi, chỉ máy móc mà quậy ly café đang bốc hơi nóng ở trước mắt.

“Well, sure~ Tôi vốn tưởng rằng trả lời như vậy sẽ khiến cậu thấy bình tĩnh, được rồi, vậy tôi kể sự cố xảy ra ba năm trước nhé, lúc đó, So Gaye đang trên đường được vận chuyển đến Hàn Quốc thì bị cục cảnh sát đánh tráo, người nằm trong bệnh viện bị tuyên bố tử vong là một thế thân đã tìm một ngày một đêm rồi ngụy trang vào, So Gaye chưa chết, cho dù đây không phải ý muốn vốn có của cậu ấy. Cục cảnh sát không thể để cậu ấy chết, bởi vì cậu ấy biết bí mật của tập đoàn họ Jung, nhưng sau lưng So Gaye đã trúng một phát súng vào trong cột sống, cậu ấy bị liệt nửa thân dưới, xem như đã bị phế rồi, hai năm trước, cục cảnh sát luôn giam lỏng So Gaye, bởi vì cậu ấy không chịu nói điều gì…” Nghe xong, tay Kim JaeJoong bắt đầu không nhịn được mà run lên, đôi mắt nó dần ứa nước, mang theo sự phẫn nộ cùng kích động, không có cách nào kiềm chế được mà tuôn trào.

“Dẫn tôi đến gặp anh ấy!” Thanh âm của JaeJoong run rẩy nhưng rất kiên định.

“Cậu ấy không muốn gặp các cậu… Đây chính là nguyên nhân tôi tới đây, So Gaye vẫn để bản thân sống là vì cậu ấy luôn giúp các cậu, cố gắng hết mức có thể, cậu biết Ji Min chứ, cái người vừa chết mấy ngày hôm trước ấy, cậu ta là người của cục cảnh sát, có thể cậu đã sớm biết rồi.” Nói xong lời này, người đàn ông ở đối diện quan sát vẻ mặt của Kim JaeJoong, JaeJoong không có biểu cảm gì, chỉ hơi gật đầu một cái.

“Ji Min trước đây vẫn luôn thích So Gaye, hai người bọn họ là đồng đội trong cục cảnh sát, sau khi So Gaye bị giam lỏng, Ji Min chủ động tiếp nhận nhiệm vụ nằm vùng, Ji Min không có ý nào khác, cậu ta chỉ muốn dùng thời gian nhanh nhất để lật đổ các cậu, bởi vì chỉ có như vậy, So Gaye mới có cơ hội giành được tự do một lần nữa…”

Sau khi Kim JaeJoong nghe xong liền ngẩn người, nó dừng tất cả động tác lại, ngơ ngác nhìn người đàn ông phía đối diện.

“Về cái chết của Ji Min, có lẽ là điều ngoài ý muốn, tôi chỉ biết có như vậy thôi, à, đúng rồi, So Gaye mong cậu có thể giữ bí mật về chuyện này, đặc biệt là với người kia, So Gaye vẫn không quên anh ta.”

Kim JaeJoong biết người anh ta chỉ là ai.

Kim JaeJoong vô lực mà gật gật đầu, nói:

“So Gaye hyung, vẫn khỏe chứ?”

“Tôi không có cách nào gặp cậu ấy được, về phần tại sao tôi biết được những chuyện này, là do cậu ấy liên lạc với tôi, nơi cậu ấy bị giam có một khu vực điện thoại cho cục cảnh sát liên lạc, So Gaye đột nhập vào đó, loại bỏ giới hạn, lúc này mới có cơ hội liên lạc với tôi, nhưng cậu ấy bị người của cục cảnh sát bao vây giam lỏng, tôi cũng không cảm thấy đó là điều mà con người có thể chịu đựng được, trước đây có một người nằm vùng, cũng bị giam lỏng như vậy, cậu ta chỉ kiên trì được ba tháng, liền cắn lưỡi tự sát…”

Kim JaeJoong rơi nước mắt, bàn tay nắm thành hình quả đấm của nó đã mất đi độ ấm, nước mắt nó chảy ra vô cùng nhiều, đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên, nó nhìn thấy tên của Jung YunHo, giơ tay lau nước mắt trên mặt đi, cầm di động lên ra hiệu với người đàn ông ngồi ở phía đối diện, người đàn ông lịch sự làm một động tác tay xin mời.

“A lô…” JaeJoong tận lực che giấu giọng nói nghẹn ngào của mình.

“Em đang ở đâu?”

“Chút nữa em về liền.” JaeJoong ho một cái, sau đó hít một hơi vào.

“… Em khóc?”

JaeJoong nghe xong câu nói kia của YunHo, nước mắt càng không thể nào đè nén lại được, nhưng nó nhìn người đàn ông trước mắt, nói:

“Không có, tại ở bên ngoài lạnh quá thôi, chờ em về nhà rồi nói chuyện tiếp nha, YunHo.”

“Tôi kêu xe tới đón em.”

“Ừm, đến lúc đó em sẽ gọi lại cho anh.”

JaeJoong cúp điện thoại, người đàn ông phía đối diện uống một ngụm café, đặt ly xuống:

“Nếu như người kia hỏi tới, cứ nói đó là bẫy của cục cảnh sát, còn nữa, cậu đừng quá buồn, toàn bộ những điều So Gaye làm, cậu ấy đều cảm thấy đáng, nếu cậu như vậy, cậu ấy mà biết được thì chắc chắn sẽ rất buồn.”

JaeJoong gật đầu, sau đó đứng dậy lịch sự mà bắt tay với anh ta, sau khi gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, lập tức rời đi.

JaeJoong một mình đi trong làn gió lạnh, trên đường phố của năm sau vẫn lưu lại vết tích náo nhiệt, nó choàng áo khoác, vệt nước mắt vẫn dính đầy hai bên má, gió lạnh thổi vào mặt sinh đau.

JaeJoong về nhà liền xông vào tắm nước nóng, sau đó nằm ở trên giường, nó có chút hối hận về cuộc gặp mặt hôm nay, nó thà để bản thân không biết điều gì còn hơn, nó nên làm gì đây, để bí mật to lớn này biến mất dưới đáy lòng sao, So Gaye hyung chưa chết, Ji Min là kẻ nằm vùng, vậy tất cả những điều mà Ji Min làm với nó trước đây rốt cuộc là thật tâm hay diễn kịch, sao có thể như vậy được? Nhưng người đàn ông bản thân gặp hôm nay rốt cuộc có đáng tin không, JaeJoong cố gắng nhớ lại từng câu mà anh ta nói, dường như anh ta làm như vậy là không có mục đích gì, JaeJoong buồn bực bất an mà trở mình ngồi dậy, nó lái xe đến tập đoàn họ Jung, đầu óc giống như phát sốt, bây giờ nó chỉ muốn nói cho Jung YunTae biết So Gaye còn sống, mặc dù JaeJoong lúc này đã mất đi lý trí, nhưng nó cảm thấy làm như vậy mới đúng, vì So Gaye cần Jung YunTae.

Ngay lúc Kim JaeJoong chạy ào vào văn phòng, hình ảnh đầu tiên đập vào tầm mắt chính là Jung YunTae đang mỉm cười ôm một người con trai xinh đẹp, Jung YunHo đứng ở bên cạnh, vui vẻ nói về cái gì đó, JaeJoong há hốc mồm, ngây người.

“JaeJoong hyung!!!!!!!!!!!” Người con trai được Jung YunTae ôm đầy thân mật bổ nhào về phía Kim JaeJoong, trên người mang theo mùi nước hoa nhẹ nhàng khoan khoái.

“A, Hang… Hang Won, ha ha, cậu… về rồi à?” Nhiệt huyết tuôn trào của JaeJoong bị dập tắt trong nháy mắt, não bộ đang chạy với vận tốc cao nhất liền bị một cái ôm nhiệt tình này làm cho kẹt lại, sau đó màn hình tối sầm, chết máy.

“Vâng ạ, hyung, em nhớ bọn anh quá nên về thăm, cuối tuần em đi Mỹ, có concert bên ấy, Jung YunTae nói cuối tuần ảnh cũng đến đó, lần này ảnh lại phải kiếm vé VIP tốt nhất rồi, ha ha.” Hang Won vui vẻ cười, trên mặt JaeJoong cũng mang theo nét cười, nhưng tâm tư không ở nơi này, sau đó Jung YunTae nói gì với YunHo nó cũng không nghe vào, chỉ luôn mỉm cười, mỉm cười…

Hay là cứ để như vậy

Không nói gì, là kết cục tốt nhất,

Với So Gaye, với YunTae, với Hang Won, với bất cứ người nào,

Không phải sao?

Bộ dạng thân mật từ Hàn Quốc đến Mỹ, ở sân bay, khách sạn đến các nơi khác của Jung YunTae và Hang Won nhanh chóng dẫn tới sự chú ý của giới truyền thông, trên báo giải trí, các tin tức luôn đặt ở nơi bắt mắt nhất về những hình ảnh của một người đàn ông vóc người cao thẳng mặc âu phục đen cùng với một người con trai xinh đẹp đeo kính râm ăn mặc theo mốt ở bên cạnh, trợ lý đặc biệt đưa những tờ báo có liên quan đến đến YunTae lên bàn YunHo, YunHo không có tâm tình mà xem, liền ném cho JaeJoong, JaeJoong thỉnh thoảng nhàn hạ thì lật báo, có ảnh chụp Hang Won mỉm cười kéo YunTae đi ở sân bay, còn có ảnh chụp YunTae thay Hang Won mở cửa xe, còn có ảnh chụp YunTae lái xe đi đón Hang Won, người đàn ông bên trong chiếc Ferrari đen vì khoảng cách xa mà nhìn không rõ đã thành chủ đề được mọi người bàn tán sôi nổi ở giới giải trí, nam thần tượng mới debut Hang Won là đồng tính luyến ái? Hàng loạt các bài báo được in ấn trên đủ loại tạp chí báo giấy, bạn mà lơ đãng đi trên đường phố Hàn Quốc, sẽ không khó gặp các bé nữ sinh mặc đồng phục trường mà chỉ vào một ảnh chụp trên tờ báo nào đó, thảo luận rất sôi nổi, mang theo sự hiếu kỳ, mang theo nỗi thất vọng, đương nhiên còn không ngừng hưng phấn và chờ mong…

“Chơi đùa vui vẻ thật.” JaeJoong đặt tờ báo ở một bên, trong lòng mang theo cảm giác phức tạp, nó nhìn thấy những ảnh chụp này thì luôn không nhịn được mà nghĩ đến So Gaye, nếu như So Gaye hyung thấy những ảnh chụp này, có thể thương tâm không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui