Vi Tử Giả Đại Ngôn

Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!

Một đề cử 90 điểm sẽ bonus chương nè!

- -----------------------------------

Bọn họ lục soát lại phòng tắm lần nữa, không tìm thấy thêm được sự tồn tại của bất kỳ bằng chứng nào.

Mập Mạp nghiêm túc chụp lại tất cả các ngóc ngách của nhà phòng tắm, rồi theo Chu Hải ra ngoài.

Phòng ngủ chính xem ra khá sạch sẽ.

Một tấm chăn màu trắng lớn trải trên giường, có điều cạnh giường xuất hiện một nếp gấp hình chữ M. Mập Mạp là người đầu tiên bước tới, đôi mắt nhỏ trợn thật lớn, nói chắc chắn.

"Đây là dấu mông in xuống!"

Chu Hải gật đầu, hai người bắt đầu lục soát.

Bốn góc của chiếc giường kiểu dáng Châu Âu này đều có một cây trụ, phía trên treo rèm, trông rất mơ mộng.

Có điều đế của bốn cái trụ này đều có vết mài tương đối đều.

Trong khoảng trống giữa cột trụ và nệm ở góc đông nam, ba người tìm thấy một sợi xích kẹt ở bên trong. Mập Mạp huýt sáo một tiếng dài.

"Đúng là thế giới của người có tiền! Đam mê tình thú cũng rất hấp dẫn!"

Chi đội trưởng Hoàng cố nén cười, Chu Hải thì không có bất kỳ phản ứng gì. Mập Mạp ho nhẹ hai tiếng, nhanh tay lấy sợi xích ra bỏ vào túi vật chứng.

Bao phía trên sợi xích là vải dạ, chất liệu này rất dễ lưu lại tế bào da chết.

Sau đó, phía trên ga giường bên dưới tấm chăn, bọn họ phát hiện một chỗ có tình trạng như được lau chùi vết nước, vì đã khô nên có chút nhăn nheo.

Bọn họ lấy ga giường đi, lúc nhấc mấy chiếc gối lên thì một chiếc túi nhựa màu hồng nho nhỏ bỗng xuất hiện trước mắt.

"Wow! Durex."

Mập Mạp nhanh chóng lấy nó bỏ vào túi vật chứng.

Loại này có dầu bôi trơn nên bên ngoài bao rất dễ lấy được dấu vân tay.

Tủ âm tường trong phòng bị mở toang, nhìn lên là thấy ngay một chiếc két sắt, két sắt đã bị mở ra, trên đất có tiền giấy tán loạn, quần áo và tủ đầu giường đều có dấu vết bị xáo trộn.

Mập Mạp nhíu mày.

"Vết xáo trộn ở đây tương đối mới, có dấu vết lau chùi, không có bụi ở trên."

Chu Hải biết hung thủ muốn ngụy tạo thành hiện trường của một vụ cướp tài sản, có điều nếu là cướp thì tuyệt đối sẽ không cẩn thận giấu thi thể, để rồi mấy tháng sau, mới đem thi thể vứt xuống một cái hồ bí ẩn, mặc kệ sự thối rữa như vậy.

Ba người vào phòng làm việc ở lầu hai một lần nữa, phòng này còn lớn hơn phòng ngủ chính, tầm 60 mét vuông.

Có 3 cái máy tính và 2 bàn làm việc.

Một trong những cái bàn có độ dốc hơn 30 độ, hình như nó được sử dụng để vẽ. Có một cây thước trên đó, có vẻ đây là bàn làm việc của Từ Trạch Khải.

Trên mấy giá sách phía đông, trưng bày vài tấm ảnh, quan sát ở khoảng cách gần mới phát hiện ra, Từ Trạch Khải và Vạn Trí Dũng trông rất giống nhau.

Nếu Từ Trạch Khải không cao và to con hơn thì có nói hai người là anh em ruột người ta cũng tin.

Toàn là hình của hai người bọn họ và Lữ Thạc, từ dáng vẻ khi còn là những thiếu niên mười mấy tuổi, đến dáng vẻ hào hoa phong nhã khi hai mươi mấy tuổi.

Nhưng tại sao Lữ Thạc lại bỏ cuộc giữa chừng?

Phía tây đều là tủ âm tường, phía nam lại chỉ có duy nhất một cái tủ đang mở, đó là nơi để các dụng cụ thể thao, nếu là người ngoài tuyệt đối không thể tìm ra.

Ba người chuẩn bị xuống lầu, Chu Hải quay người nhìn thoáng qua chi đội trưởng Hoàng.

"Trên này đến đây thôi, chúng tôi sẽ tiến hành so sánh kỹ càng. Xem ra là do người quen gây án, ngụy tạo thành hiện trường cướp tài sản.

Từ Trạch Khải sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, các mối quan hệ trong nước tương đối là đơn giản.

Do đó, tôi nghĩ chúng ta có thể tiến hành loại trừ từ những người xung quanh anh ta.

Đặc biệt là Vạn Trí Dũng và Lữ Thạc. Dù gì ba người đã từng hợp tác làm ăn, một người mất tích vậy mà hai người lại không hay biết gì, không thể hiểu được.

Không phải cha của Từ Trạch Khải đã nói qua điện thoại là không cho phép chúng ta tự ý động vào máy tính này sao?

Chi đội trưởng Hoàng có thể để các chuyên gia của cục giám sát mạng thành phố bẻ khóa nó, có lẽ sẽ thu hoạch được thứ gì đó không thể tưởng tượng được thì sao."

Ba người quay trở lại lầu một.

Ở lầu một, phòng khách và phòng ăn thông với nhau, rất rộng rãi, nhìn qua nhìn lại là có thể thấy được hết mọi nơi.

Có điều, ở phía bắc lầu một, có một cái của kính trượt, bên trong là phòng bếp.

Mập Mạp đã xem qua, dù sao anh ta cũng đã tra xét sơ bộ, nên cũng hiểu đôi chút về bố cục.

Mập Mạp đẩy cửa trượt vào phòng bếp, bên trong tương đối trống trải, một dãy tủ đựng chén bát và các loại ly tách màu đỏ tươi, rất đẹp.

Đi ngược về hướng cửa là một cái tủ lạnh vẫn đang hoạt động với âm thanh ‘ong ong’ vô cùng lớn, dường như còn có tiếng vang.

Mở cửa tủ lạnh ra, bên trong đều thực phẩm đóng hộp, không phát hiện ra điều gì có giá trị.

Chu Hải đứng cạnh tủ lạnh, nhìn chằm chằm vách tường đằng sau, không ngừng suy nghĩ. Tất cả các phòng đều được thiết kế vô cùng xa hoa và sạch sẽ, có điều chỗ này trông không phù hợp.

Bên cạnh tủ lạnh lại không lắp tủ đựng đồ, chỉ bày ra một bức tường kỳ quái.

Một người học chuyên ngành kiến trúc, trong quan điểm thẩm mỹ thể hiện rõ việc yêu thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Chu Hải bước tới gõ gõ, âm thanh trống rỗng truyền tới, tay anh dừng lại một chút, rồi nhanh chóng đặt hai tay đè trên mặt tường, dùng sức đẩy.

Âm thanh "cùm cụp" vang lên, mặt tường bị mở ra!

Vách tường chỉ là một cái cửa đẩy bị ẩn đi, bên trong thình lình xuất hiện một cái tủ lạnh màu trắng to lớn.

Mập Mạp nghe thấy tiếng, nhô đầu tới.

"Trời ạ! Cái này… là… tủ lạnh?"

Anh ta liên tưởng đến phân tích giấu xác của Chu Hải trước đó, Mập Mạp ngăn hành động của Chu Hải và chi đội trưởng Hoàng lại.

La lên sợ hãi, cầm theo vali vọt tới.

Anh ta tiến hành lấy dấu vân tay ở mép tủ lạnh, dù tìm được hơn mười dấu vân tay nhưng Mập Mạp không thể vui nổi.

"Lấy được tận mấy dấu vân tay, nhưng đánh giá dựa trên nhìn hình dáng và cấp độ, thì không giống của hung thủ.

Nhìn phần đóng mở của tủ lạnh, toàn bộ đều là dấu vết của găng tay."

"Ở một khu dân cư cao cấp, trong bếp lại thiết kế một vách ngăn bí ẩn chỉ dùng để trưng bày một chiếc tủ lạnh to lớn. Cuối cùng là có thứ gì cần phải che giấu sao?"

Chu Hải và chi đội trưởng Hoàng cực kỳ đồng tình, anh đi tới cạnh Mập Mạp.

"Đèn tủ lạnh vẫn còn sáng, cho thấy bên trong có thứ gì đó đang được đông lạnh, chúng ta mở ra xem đi!"

Ba người khá kích động, Mập Mạp và chi đội trưởng Hoàng cùng nhau mở tủ lạnh ra, Chu Hải cầm đèn chiếu vào tủ lạnh, ba người đều ngơ ngác.

Một cái bao màu trắng bạc hình người thình lình xuất hiện dưới đáy tủ lạnh, Chu Hải mím môi nói.

"Bắt người đi."

Chi đội trưởng Hoàng gọi điện sắp xếp. Mập Mạp không ngừng chụp ảnh.

Vì nhiệt độ tủ lạnh được chỉnh về mức rất thấp, toàn bộ lớp vải chống thấm nước đã đông cứng. Mập Mạp tìm rất lâu mới thấy vị trí ổ điện, anh ta rút phích cắm ra.

Chu Hải nhìn chiều dài cái bao, nạn nhân cao trên dưới 170 cm, quan sát hình thái bao bọc, tinh tế hơn Từ Trạch Khải rất nhiều.

Chẳng lẽ là phụ nữ?

Chu Hải trèo lên mép tủ lạnh, lần này thi thể được bao bọc vô cùng cẩn thận.

Anh cúi người, rút dao phẫu thuật ra, tìm vị trí của đầu, cẩn thận cắt ra một lỗ hình chữ T, một tầng rồi hai tầng, anh phải cắt qua bốn tầng mới xuyên qua được.

Chu Hải ngừng thở, chậm rãi kéo mép vết cắt chữ T, ở đó lộ ra một khuôn mặt dính đầy sương giá.

Mí mắt hơi hở ra, bên trên lông mi cong vút toàn là sương giá, quả nhiên là một người phụ nữ trẻ tuổi.

Mập Mạp sợ Chu Hải rơi xuống, lại gần ôm lấy nửa người đã cúi xuống dưới của Chu Hải, thuận thế liếc nhìn vào trong tủ lạnh.

Cái nhìn không mấy quan trọng này làm Mập Mạp phát sợ, khiến đống thịt thừa ở cằm của anh ta bất giác run lên.

"Trời, lại là một người khác!"

Anh ta dùng lực, khiêng Chu Hải từ trên tủ lạnh xuống.

Chi đội trưởng Hoàng nói chuyện điện thoại xong, đi tới.

"Tôi đã cho một nhóm đi bắt người, một nhóm chi viện khác sẽ tới đây ngay."

Chu Hải phẩy tay.

"Cùng nhau đưa cô ta ra ngoài nào."

Mập Mạp rụt cổ lại, "Thi thể thành thịt đông, làm… làm sao nhấc ra được?"

"Gọi cậu Lương vào hỗ trợ! Bảo Từ Tương Vân tạm thời chờ ở phòng khách đi.

Tôi nghĩ chi đội trưởng Hoàng cũng phải giữ bà ấy lại để lấy lời khai."

Chi đội trưởng Hoàng gật đầu.

"Để tôi đi gọi, Từ Tương Vân có chìa khoá của căn nhà này, không thể không giữ lại để tra hỏi được."

Lương Hồng Cương nhanh chóng chạy vào, bốn người hợp sức, cầm lấy dây thừng, mang thi thể ra ngoài. Thật ra thì người chết cũng không nặng, chỉ là cộng thêm trọng lượng của bao chống nước bên ngoài và mức độ đông cứng trong tủ lạnh mà thôi. Có điều tình trạng này rất dễ lấy mẫu và tìm được dấu vết.

Mập Mạp không giấu được sự vui mừng trên mặt.

- --------------------------------------------

Người dịch: Chikahiro

Dịch và đăng tải độc quyền tại


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui