Team Lạc Khoái Trà Lâu xin cảm ơn. (các bạn có thể tìm thấy chúng tớ trên fb đó)
- -----------------------
Triệu Tân Lợi tìm kiếm trong túi quần nạn nhân, mò được một vật cứng, lấy nó ra.
Mập Mạp hô to.
"Trời, đây là cây trâm vàng!
Nhiều đá quý nạm trên đó như vậy, chắc là đồ thật rồi, nhưng tại sao trong này lại có màu xanh lam.
Triệu Tân Lợi cũng gật đầu.
"Cái này là đồ thật, nhưng có thể tùy tiện bỏ trong túi quần như vầy, chắc chắn là trộm!"
Chu Hải cầm lấy cây trâm, giơ lên trước mắt, tạo hình hoàn chỉnh của cây trâm là hai đóa hoa cúc, màu xanh lam và màu vàng ròng hòa lẫn vào nhau, phía trên đá quý đều được đánh bóng tỉ mỉ, nhưng không giống với công nghệ khắc hiện đại, trông có vẻ hơi mờ.
Càng nhìn càng thấy hình dạng của thứ đồ này sinh động như thật, dùng một cây kim chạm nhẹ vào phần màu xanh, thật sự rất thích.
"Đây là điểm thúy (1)!
(1) Điểm thúy là một nghệ thuật truyền thống ở Trung Quốc, sử dụng lông chim trả (còn gọi là chim thuý, hoặc chim phỉ thuý 翡翠, lông loài chim này có màu xanh lam hay còn gọi là xanh da trời) đính vào trang sức vàng bạc, tạo ra sắc xanh lộng lẫy óng ánh, không phai theo thời gian.
Thủ pháp chế tác hạng nhất, đá quý cũng loại cao cấp nhất, đồ vật quý giá như vậy, chỉ sợ là bị tuồn ra từ cung điện vào thời nhà Thanh.
Lật cây trâm lại, quả nhiên mặt sau có một con dấu hình tròn khắc chữ, đưa kính lúp đến gần để quan sát.
Phía trên khắc ba chữ "Tụ Nguyên Lâu".
Có vẻ Chu Hải đã từng nghe qua tên này, hình như nó là cửa hàng trang sức và châu báu rất nổi tiếng vào cuối thời nhà Thanh, còn nhận làm riêng cho cung đình. ((chấm)com)
Chu Hải giơ lên cây trâm, vật quý như thế mà lại bỏ trong túi quần, sẽ rất dễ tổn hại đến mặt trên của điểm thúy, do Đồng Tân Vĩ không để ý, hay là anh ta cố ý giấu đi?
"Là một đứa trẻ sinh ra ở vùng nông thôn nghèo Lâm Phần, tỉnh Lỗ Tây, đến Đông Nam học đại học sau đó ở lại dạy học, đồng thời còn tình nguyện ở rể tại gia đình này.
Điều này cho thấy gia cảnh của anh ta không tốt, gánh nặng trong nhà đè trên vai anh ta rất lớn, rất khó có cơ hội tiếp xúc với loại trang sức cổ như thế này.
Vậy tại sao cây trâm này lại ở trong túi anh ta?
"Trộm!"
Mập Mập nói chắc chắn.
"Hay là bị vu oan?"
Triệu Tân Lợi nghi hoặc, nhìn chằm chằm Chu Hải.
Chu Hải khẽ lắc đầu.
"Chúng ta giải phẫu trước đi.
Nói Lưu Đại tìm người giám định đi!"
Hai người gật đầu, Mập Mạp chụp ảnh cây trâm lại, rồi bỏ và túi vật chứng, tự mình đi lên lầu bàn giao, dù gì nhìn vào ánh mắt của Chu Hải cũng đủ hiểu, món đồ này tuyệt đối không rẻ.
Lưu Đại đồng ý, vừa nhìn đã biết không phải là thứ tầm thường, ông nhanh chóng cho người tìm chuyên gia xem qua.
Chu Hải bắt đầu giải phẫu thi thể Đồng Tân Vĩ.
Triệu Tân Lợi lén nhìn trạng thái làm việc của mọi người, phải nói là người của tổ 2 rất cá tính.
Dù tính cách Chu Hải khá lãnh đạm, nhưng cách làm việc và cách đối đãi với tổ viên thật sự khiến người khác cảm động, vừa nãy anh giảng giải cứ như tự nói với bản thân... cơ mà anh ta qua đây làm cái gì nhỉ? ((chấm)com)
Có điều vào thời điểm bận rộn, anh ta có thể giúp đỡ một số công việc không mấy ý nghĩa.
Mập Mạp rất bảo vệ Chu Hải, có thể so sánh với gà mái xù lông bảo vệ gà con khi có nguy hiểm.
Còn Tên Điên và Lương Hồng Cương, bây giờ đã có thể phẫu thuật độc lập, nhìn qua tốc độ và thủ pháp, tuyệt đối không kém bản thân anh ta.
Đột nhiên anh ta có chút thèm muốn ba người đang làm việc cùng Chu Hải.
Cảm thán thì cảm thán, Triệu Tân Lợi vừa mới xoay mặt lại đã nhìn thấy ngay bộ mặt rời rạc của nạn nhân.
Anh ta sợ đến mức hai gò má run lên, phương pháp này hay được nhìn thấy khi đi mua thịt heo, có điều thứ ý nghĩ này khiến động tác trên tay anh ta có phần sai lệch.
Chu Hải nhạy bén ngước mắt, liếc anh ta một cái.
"Nghĩ đến cái gì?"
"Pháp y Chu, phương pháp loại bỏ da của nạn nhân này khá giống với cách làm món ăn “Hồng vận phủ đầu” ở thành phố Đông Nam.
Khi còn bé, nhà tôi sát vách với một nhà đồ tể, nhà tôi bán thịt nướng, khi không có chuyện gì làm, tôi liền leo lên tường nhìn ông ấy làm thịt, chỉ cần một dao chặt xuống thôi và ông ta có thể tách được phần da và xương.
Lấy thủ pháp đó để so sánh thì những người học y chúng ta phải chào thua.
"Tôi chưa từng nhìn thấy đồ tể làm chuyện này, nhưng đây cũng là một lối suy nghĩ tốt, dù gì vết cắt trên nạn nhân này tương đối nhiều.
Còn có vết thương do chống cự, cho thấy rõ trong lúc hung thủ giết người thì bị Đồng Tân Vĩ phát hiện."
"Có thể!"
Chu Hải, Mập Mạp và Triệu Tân Lợi cực kỳ tán đồng. ((chấm)com)
Mặc dù tình trạng Đồng Tân Vĩ trông đáng sợ nhất, nhưng giải phẫu tử thi của anh ta lại tương đối dễ dàng, vì mất máu quá nhiều nên hoen tử thi rất nhạt, nội tạng và não không có chút tổn thương nào.
Mỗi vết chém và tất cả vết thương do chống cự đều được chụp lại để kiểm tra, vết chém dài nhất tầm 6,5 cm, giữa vết chém có độ sâu nhất, hai bên thì cạn hơn.
Mỗi vết chém đều chạm vào xương.
Sau khi thống kê toàn bộ, nghi ngờ của Chu Hải càng lúc càng lớn, con dao này có đường cong, nếu không thì không thể tạo ra vết thương như vậy, nhưng với đường cong như vậy lại không thể tạo ra vết thương trên người Trương Quân Minh.
Lẽ nào thật sự có 2 hung thủ?
Dù gì bây giờ cũng xuất hiện hai bộ số liệu, Giày và găng tay không chỉ để che giấu dấu chân và dấu vân tay mà thật sự còn để che giấu việc có hai hung thủ.
Khâu ngực và bụng lại xong, Chu Hải cảm thấy chân như nhũn ra, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ đến số 11, hơn 15 tiếng, cuối cùng cũng đã giải phẫu xong toàn bộ.
Lương Hồng Cương ở bên cạnh đã xắp sếp người mang toàn bộ thi thể đi, Chu Hải tháo găng tay và đồ cách ly trên người xuống.
Mập Mạp vặn cổ, vỗ vỗ bả vai của Triệu Tân Lợi.
"Cảm ơn đồng nghiệp, chuyện hôm nay khiến tôi có một cái nhìn khác về anh!"
Triệu Tân Lợi đánh Mập Mạp một quyền.
"Tôi tới để học!"
Mập Mạp trợn trắng mắt, đẩy anh ta ra.
"Vừa mới thay đổi thái độ với anh, giờ lại bắt đầu động tay động chân rồi ha, đừng có làm những thứ như vậy nha!
Chu Hải không phải người hay giấu kiến thức làm của riêng, chúng tôi hoan nghênh sự quấy rối của anh bất kì lúc nào!"
Đám người cười vang.
Một tiếng ọt ọt to lớn vang lên, mọi người nhìn lẫn nhau, mặt mày Mập Mạp ai oán.
"Nhìn cái gì!
Nhanh đi tắm rồi ăn cơm thôi, thằng mập tôi đói đến mức hồn phi phách tán rồi, thấy không, đói đến mức phát ra cả tiếng đây này!"
10 phút sau, mọi người đã tắm rửa xong, vừa ra khỏi phòng thay quần áo bọn họ đã thấy giám đốc Bàng, trong nháy mắt mọi người đều khựng lại.
"Đừng ngẩn ra đó, mọi người nhanh tới căn tin ăn cơm đi!
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết rồi!
Hôm nay mọi người vất vả quá, có điều còn phải tăng ca sắp xếp lại báo cáo nữa, chúng ta không thể gây trở ngại cho đội cảnh sát hình sự bên kia được.
Nói xong, giám đốc Bàng đi lên lầu.
Dù mệt mỏi nhưng Chu Hải cũng tán đồng với quan điểm này. ((chấm)com)
"Đi ăn cơm trước đã, đêm nay tôi và Tên Điên sẽ ở lại sắp xếp báo cáo, các cậu về nghỉ trước đi, chẳng phải sáng mai còn có cuộc họp chuyên án sao?"
Lương Hồng Cương vừa định phản đối, Chu Hải đã đưa tay ngăn cản.
"Tất cả không thể đều ở đây được.
Xíu nữa chúng tôi sẽ xem hết các báo cáo xét nghiệm, nếu cần, không chừng ngày mai Mập Mạp và cậu Lương sẽ phải đến hiện trường lần nữa."
Nghe Chu Hải nói thế, mọi người không thể phản bác gì, mọi người lập tức di chuyển tới căn tin.
Chu Hải và Tên Điên sắp xếp báo cáo đến tận bốn giờ sáng, báo cáo xét nghiệm tới tận 40 trang, trong đầu Chu Hải dần hiện ra một quá trình.
Tên Điên ngủ sấp mặt trên bàn, đến cái thời điểm này Chu Hải đã không còn buồn ngủ.
Anh viết quá trình trong đầu ra thành một sơ đồ lên trên chiếc bảng trắng.
7:30 sáng, Chu Hải đang uống cà phê, Tên Điên mới mơ màng tỉnh lại, dụi mắt nhìn Chu Hải.
"Cậu không ngủ chút nào luôn hả?"
"Ngủ không được."
"Không thể để bụng rỗng mà uống cà phê được, tôi đi mua chút đồ ăn sáng ngay đây."
Anh ta vừa đứng dậy muốn ra ngoài, cửa phòng đã bị đẩy ra, Mập Mạp hùng hổ tiến vào.
"Bánh trứng và sữa bò bột cọ (sago), yên tâm không có hành, mau ăn đi!"
Hai người không từ chối, nhanh chóng nhận lấy rồi cắn một ngụm lớn.
Mập Mạp nhìn thấy tấm bảng trắng sau lưng, anh ta là lớn một tiếng,
"Trời ạ!
Chu Hải, đây là những gì mà anh đã làm hôm qua sao?"
- --------------------------------------------
Người dịch: Chikahiro