Vị Tư Lệnh Mong Muốn Vĩnh Hằng (The Warlord Wants Forever)

“Tôi thấy chúng... Chúng có thể... Nó có thể đã được định trước,” cô nói khó khăn.

“Chúng ta có thể được định trước.” Anh đã biết điều này mà không có nghi ngờ
gì. Anh không thể tin được trái tim anh đập cho một người phụ nữ không
thể yêu anh lại. Tất nhiên, cô đã nói có những người khác cô đã giúp
‘trao đổi máu’ với – rồi giết đi.

“Phải, nhưng chỉ vì chúng ta được định mện trước bởi một số phận có khiếu hài
hước bệnh hoạn không có nghĩa là cảm giác của tôi với anh sẽ thay đổi.
Anh có định sẽ giữ tôi làm tù binh ở đây mãi à?”

“Trước khi anh để em đi tán tỉnh với những á thần của em à? Đúng đó.”


Đôi vai thon thả của cô căng lên và cô đứng dậy.

Anh nằm đó, tự hào liếc mắt đưa tình với cái mông của Cô Dâu anh trong lúc
cô đi thơ thẩn vòng quanh căn phòng, học tập khung cảnh xung quanh mới
của cô. Myst không thể chỉ đi, anh đã khám phá – nhựng cử động của cô
thôi là những thứ thuộc về mơ tưởng, mỗi cái chạm của cô cũng thế. Anh
đã không có cơ hội để chiếm lấy cô tối hôm qua vì đã quá bị mê hoặc bởi
nụ hôn ướt át của cô, nhưng anh đã lại cương lên lần nữa và sẽ đền bù
điều đó sớm thôi.

“Vậy chiến công thần diệu nào của kĩ thuật xây dựng đã mang ống dẫn nước hiện đại vào cái nơi tồi tàn này?”

Tồi tàn? Anh cau mày với câu hỏi của cô, nhìn khi cô đưa tay qua một bức
tường được lót cũ kỉ. Cô mở một cái cửa sập rỉ sét và nhìn ra khung cửa
sổ vào ban đêm, nhìn thấy, anh biết, khu vườn rối tung được làm hỏng bởi sự bỏ hoang. Anh có một sự thúc đẩy đột ngột để tạo nên một lời biện hộ làm sao căn nhà của anh lại ở trong tình trạng này.

“Anh thực sự sẽ giữ tôi ở đây? Sự tra tấn của anh quả là tàn ác và không có điểm dừng, Wroth.”

Anh cắn chặt quai hàm, rồi nói, “Như anh đã nói với em, đây được gọi là
Blachmount và nó từng rất tráng lệ và sẽ như vậy một lần nữa, nhưng căn
bất động sản này đã bị bỏ hoang trong nhiều năm. Khi anh đang tìm kiếm
em, anh sống ở New Orleans và trước đó ở Oblak. Anh chỉ đến đây trong
vài dịp.” Khi anh nhớ gia đình mình.


Cô thở dài, đi lang thang đến đống đồ của mình, bị xé toạc và dơ dấy trên
sàn nhà. Cô nhìn chằm chằm vào chúng rồi lại chớp mắt với anh, rõ ràng
tự hỏi việc làm tiếp theo của anh sẽ là gì. Nó ập với anh hoàn toàn rằng không quan tâm anh nghĩ gì về cô, trách nhiệm của anh là để chăm sóc
cho cô. Cô vợ tuyệt hảo của anh, với mái tóc đỏ hoang dã và làn da mềm
mại, trắng muốt của cô, người mà hoàn toàn thấy không thích hợp ở đây,
sẽ sống với anh dưới mái nhà này – anh nếu biết điều phải đưa cái vỏ bọc cổ xưa này trở lại thời hoàng kim của nó và cho cô một căn nhà mà phù
hợp với cô.

Anh biết sẽ có những thứ cô sẽ cần mà anh không thể đoán trước được, bởi vì anh còn hơn cả không biết gì khi nói đến những chuyện cần của phụ nữ.
Anh có dám đưa cô đi để lấy đồ mình không?

Ngay sau khi anh nhận ra cô sống ở đâu, anh đã bỏ Oblak lại và đã nhờ
Murdoch mua một căn nhà xa khỏi đám đông ở New Orleans, nơi mà họ có thể sống khi đang trong cuộc tìm kiếm. Wroth đã có thể trace qua lại nhưng
múi giờ thay đổi có nghĩa là mỗi đêm anh sẽ phải đối mặt với hừng đông ở Oblak. Cộng thêm nữa anh đã yếu đi, và việc tracing khoảng cách ngắn
hơn tới cái nhà máy xay được cải tiến ở ngoài thành đã yêu cầu ít năng

lượng hơn.

Bây giờ anh cần quay trở lại cái nhà máy đó để lấy lượng lớn nguồn dự trữ
máu anh đã để lại. Anh đang khát hơn bình thường, và chiếm được cô trong tình trạng này là không sáng suốt. Anh tự an tâm bản thân rằng chỉ vì
khẩu vị của anh đã được sống dậy và không phải vì trong ngày, anh đã mơ
về uống từ cặp đùi trắng của cô.

Anh có thể kiểm tra với Murdoch, gửi lời cho Kristoff rằng anh đã tìm thấy
Cô Dâu của mình, và uống trong chuẩn bị để cuối cùng chiếm được cô. Khi
còn đang ở New Orleans, anh cũng có thể tiện đường ghé thăm hang ổ của
Valkyrie.

“Chúng ta đi lấy đồ của em tối nay.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận