Vị Vãn

Khói tan hết, bầu trời sáng rõ hơn, dưới ánh trăng sa mạc càng có vẻ mênh mông vô cùng, đơn độc im lặng.

Một bóng dáng đỏ như lửa nhanh như tia chớp bay qua, ngưng mắt khi ngón tay thon dài kéo ra, chỉ nghe vút một tiếng, mũi tên rời cung với tốc độ
kinh người đuổi theo.

Phía sau gò cát ở xa truyền đến một tiếng
nức nở, trong mắt thiếu niên mặc áo trắng nhiễm lên một chút đắc ý, cong khóe miệng lên, hắn giơ roi giục ngựa chạy qua.

Trên mặt cát màu trắng bạc, một con vật đẹp màu đỏ như lửa lẳng lặng nằm ở nơi đó, đúng là Hỏa Hồ mà hắn đã đuổi bắt lâu ngày.

Nhưng mà khi đi tới trong nháy mắt nhìn thấy Hỏa Hồ, một cơn lạnh đồng thời
ập vào lòng, tiếp đó toàn thân hắn đều cảm giác được một cổ hàn khí.

Có một người.

Cách chỗ Hỏa Hồ không xa, đã sớm có một người ngồi trên lưng ngựa, trường kiếm đưa ra, Hỏa Hồ đã vào trong tay y.

Thiếu niên mặc áo trắng gần như có thể khẳng định người nọ biết đến sự tồn
tại của hắn, nhưng đối phương làm như không nhìn thấy, kéo dây cương rời đi.

“Buông nó ra.” Hắn kéo cung nhắm về phía sau lưng người nọ.

Một tiếng cười trầm thấp vang lên, người nọ quay đầu ngựa lại, chậm rãi đi về phía hắn.

Trong nháy mắt đó, tay thiếu niên mặc áo trắng run lên một cái, gần như tim đập loạn nhịp nhìn người đi tới.

Đó là một đôi mắt màu xanh kỳ dị làm cho người ta kinh hãi!

Đôi mắt sâu không lường được, ở dưới ánh trăng cũng có một loại ánh sáng
đoạt tâm hồn con người, làm cho dung nhan lạnh lùng kia càng có vẻ âm
sâu vô tình.

Ở chỗ cách nhau vài chục bước, y dừng lại, khoảng
cách gần như vậy, thiếu niên mặc áo trắng mới phát hiện người nam nhân
trước mặt cao lớn như thế, mang theo cảm giác áp bức và uy hiếp không
thể bỏ qua được, y cứ ngồi trên lưng ngựa như vậy, lấy một loại ánh mắt
đùa giỡn liếc nhìn hắn.

Cho dù tên đã nhắm ngay mi tâm của y, dáng vẻ của y vẫn chẳng hề để ý, giống như không để tất cả vào trong mắt.

“Cho ta lý do.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như mùa thu, lại mang theo khí phách nồng đậm vang lên.

“Là ta phát hiện nó, cũng là ta bắn trúng.” Thiếu niên mặc áo trắng nhất
quyết không buông tha lên tiếng, trên mi tâm có một nốt ruồi đỏ sẫm như
máu, đúng là Hàn Vị Vãn mặc nam trang.

“Ngươi xác định?” Nam nhân kia cười lạnh, đưa Hỏa Hồ trong tay ra, “Đáng tiếc bắn trúng bộ phận
quan trọng của nó, không phải mũi tên của người.”

Hàn Vị Vãn ngẩn ra, chỉ thấy trên bụng của Hỏa Hồ có một mũi tên màu đen, lông vũ trên
mũi tên màu đen, mà mũi tên của nàng, lông vũ màu trắng trên mũi tên chỉ bắn trúng phần đùi.

Trong lòng ngột ngạt, nàng không phục phản
bác: “Có lẽ là ta bắn làm Hỏa Hồ bị thương trước, nên nó cử động không
tiện mới bị ngươi nhặt tiện nghi.

“Ta còn chưa từng thấy được có
người bắn mũi tên còn nhanh hơn cả ta.” Đôi mắt màu xanh ma quỷ khóa
chặt nàng, nam nhân kia cười lạnh lùng ra tiếng: “Về phần ngươi, càng
không thể.”

Xưa nay Vị Vãn còn chưa bao giờ bị người chế giễu như thế, hơn nữa mấy ngày trước đuổi bắt Hỏa Hồ đã sớm hao hết tính nhẫn
nại, không khỏi bị chọc giận, nhẹ buông tay, tên đã bay ra khỏi dây
cung, bắn về phía người nọ.

Trong lúc tức giận, nàng chỉ còn kịp
nhìn thấy tay người nọ nhanh chóng giương lên, ngay sau đó tiếng xé gió
lọt vào tai nàng, búi tóc trên đỉnh rơi ra, cây trâm Ngọc Hoàn vỡ thành
hai mảnh rơi xuống đất, mái tóc đen như thác nước xõa xuống trên bả vai.

Trong lòng khiếp sợ, nàng bỗng dưng nhìn về phía nam nhân ở đối diện.

“Muốn lấy mạng ta sao? Thật sự là một nha đầu độc ác.” Giọng nói lãnh khốc mà khàn khàn vang lên, khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt màu xanh kia, Vị Vãn
lại thấy không có biện pháp hít thở, giống như bị ánh mắt của y đóng tại chỗ.

Y nhận ra thân phận nữ tử của nàng! Mà ánh mắt của y, đang
không kiêng nể gì nhìn khắp người nàng - hai tay nàng nắm chặt dây
cương, cố gắng hít thở vững vàng, không biến sắc nhìn chằm chằm y.

Đôi mắt màu xanh hơi nheo lại - trong ánh trăng màu bạc, mái tóc đen của
nàng bay phất nhẹ, áo trắng như tuyết, mặt mày giống như một gốc cây
Tường Vi dưới ánh trăng, thanh nhã mê ly, trong trẻo mà lạnh lùng thoát
khỏi người trần tục, cả người lại có gai.

Ở trong sinh mệnh của
y, chưa bao giờ có một nữ nhân nào dám nhìn thẳng y lâu như vậy, càng
đừng nói đến bắn tên làm y bị thương.

-- Có chút ý tứ.

Vì thế, y nở nụ cười.

Môi mỏng khẽ nhếch, nở nụ cười mê hoặc mà lại lạnh nhạt, y lẳng lặng nhìn
nàng, trong đôi mắt màu xanh lộ ra ngọn lửa đen làm cho người ta kinh
ngạc.

Y kiêu căng ngồi trên ngựa như vậy, phía sau bóng dáng cao
lớn, là một vòng trăng tròn vĩ đại mà sáng ngời, mây trên bầu trời, bão
cát xuất hiện trong nháy mắt, ánh trăng lại nhiễm màu đỏ mê ly mà quỷ
dị.

Mà y giống như sói ở trên sa mạc, ngạo nghễ dưới ánh trăng.

Vị Vãn nhìn y, thật lâu cũng không thể ổn định rung động trong lòng.

“Như vậy.” Rốt cuộc nàng mở miệng. “Phải như thế nào, ngươi mới bằng lòng đưa nó cho ta?”

“Ngươi muốn nó là gì?” Nam nhân kia nhìn nàng, giọng nói vẫn lạnh lùng.

“Bên cạnh sa mạc có loại cỏ gọi là Tiêu Sắt, độc tính rất mạnh, nếu như
người chỉ cần dính một chút cũng sẽ bị mất mạng, chỉ có Hỏa Hồ đi lại
không có chuyện gì, có một lão đại phu từng lấy Tiêu Sắt cho Hỏa Hồ ăn
nhưng cũng không có chuyện gì, ông ấy nói với ta, ngũ tạng lục phủ của
Hỏa Hồ đều có thể làm thuốc.” Nhất định phải có, bởi vậy Vị Vãn nói ra
sự thật.

“Ngươi là đại phu?” Nam nhân kia nhìn nàng, vẻ mặt khó lường.

“Đúng vậy.” Vị Vãn gật đầu, lại hỏi một lần nữa: “Phải thế nào, ngươi mới bằng lòng đưa nó cho ta?”

Y không trả lời, vang lên tiếng vó ngựa, có người phi nhanh tới.

Chỉ trong giây lát, mộ gã nam tử thân hình cao ngất cưỡi ngựa đến bên cạnh
họ, nghiêng người nói vào bên cạnh lỗ tai của y vài câu.

Vị Vãn
nhìn trong đôi mắt màu xanh kia thoáng qua một chút ánh sáng lạnh lùng
nghiêm túc, sau đó y nhìn về phía nàng, vẻ mặt mang theo suy nghĩ sâu
xa.

“Muốn có Hỏa Hồ, giúp ta làm một chuyện.” Y lạnh lùng mở miệng.

Vị Vãn không nói, khẽ giương roi ngựa lên, chậm rãi đi đến bên cạnh y, lấy chủy thủ bên hông ra.

“Làm gì ----”

Tùy tùng bên cạnh hét lên, nhưng nam nhân kia đưa tay ngăn lại hành động rút kiếm của hắn ta, lẳng lặng nhìn nàng.

Vị Vãn cười nhạt, vung chủy thủ trên tay, cổ tay áo của nam nhân kia bị cắt một đoạn vải màu đen.

“Dẫn đường.” Vị Vãn cầm mảnh vải buộc tóc lại, hồi phục tư thế oai hùng hiên ngang, ánh mắt khiêu khích nhìn y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui