Vị Vãn

“Ngươi chiếu cố ta một đêm?” Vị Vãn nhìn mặt bên cao ngất của y, hỏi suy đoán trong lòng ra.

Y nhìn cũng không nhìn nàng một cái: “Nhận ủy thác của người, hết lòng làm việc cho người.”

“Các người cũng không cần phải làm như thế.” Vị Vãn có chút không được tự
nhiên. “Cho dù thực sự gặp chuyện gì, cũng là do bản thân ta xui xẻo.”

“Cô nương nghĩ rằng ta rảnh rỗi đến làm Hộ Hoa Sứ Giả sao, cùng uống trà
tán gẫu đi dạo xung quanh với cô nương?” Y bật cười xoay người, trong
đôi mắt màu xanh mang theo ý giễu cợt.

Vị Vãn ngẩn ra, lập tức lạnh nhạt lên tiếng: “Ta không ngốc như vậy.”

“Hiện tại chúng ta ở nơi nào?” Nàng nhìn hoàn cảnh lạ lẫm khắp bốn phía, nhìn y hỏi.

“Khách điếm trấn Bình Sa.”

“Vì sao muốn dẫn ta đến nơi này?” Vị Vãn có chút kinh ngạc -- trấn Bình Sa
là trấn nhỏ bên cạnh sa mạc, muốn đi ra khỏi sa mạc thì phải đi qua,
nhưng cách doanh trại của y cũng càng ngày càng xa.

“Đám người
tới giết cô nương.” Y lười nhát lên tiếng, vẫn giọng điệu không tim
không phổi, trong đôi mắt màu xanh mang theo chút sắc bén.

Vị Vãn đột nhiên ngẩng đầu nhìn y.

“Đương nhiên, trước khi giết cô nương bọn họ sẽ hỏi cô nương mấy vấn đề.”

“Giống như hai người áo đen kia?” Vị Vãn mím môi, ánh mắt lạnh lùng.

“Không sai.” Tiếng cười tinh khiết khẽ vang lên. “Cũng không biết lúc này vận khí của cô nương như thế nào nữa.”

“Không phải cùng một đường với đội ngũ chứ?” Vị Vãn nhìn chằm chằm y, nói trúng tim đen.


“Sự thông minh của cô nương thật làm ta ngoài ý muốn.” Ánh mắt thâm trầm
nhìn chặt nàng, giọng nói mê người của y lại mang theo uy hiếp: “Không
biết giữ cô nương lại là đúng hay sai.”

Vị Vãn không nói, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào y, ánh mắt không sợ hãi.

“Nhớ thủ hạ lưu tình, để một nhân chứng sống trở về.”

“Vì sao ta phải nghe theo ngươi?” Vị Vãn không kiên nhẫn nhíu mày, “Ta không có hứng thú cùng diễn trò với ngươi.”

“Không giúp ta cũng được.” Bàn tay lớn của y nắm cằm của nàng, buộc nàng ngẩng đầu đối mặt trong khoảng cách gần với y, y nhìn nàng cười âm trầm: “Ta
sẽ tự tay làm thịt cô nương.”

“Đừng quên ngươi còn có độc trong
người, hi vọng ngươi đừng đói đến hôn mê trước.” Vị Vãn đưa tay chụp vào bàn tay y, lạnh lùng trào phúng.

“Cô nương thật sự nhẫn tâm?” Y
tiến tới bên tai nàng khẽ hỏi, trước đó một giây vẫn vẻ mặt tàn khốc,
sau một giây này lại đổi sang nụ cười hấp dẫn khiêu khích, trong lòng Vị Vãn run lên, thân thể không khỏi lui về phía sau một chút -- nam nhân
này quả nhiên có tác phong không đứng đắn, vẫn duy trì khoảng cách cho
thỏa đáng.

“Ngươi ít dán vàng lên mình đi.” Vị Vãn lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt quay sang chỗ khác.

“Cô nương phải hối hận vì chính mình đã ra khỏi cửa, đêm qua ta nói với
khách điếm chỉ có một mình cô nương nghỉ trọ.” Y thu lại vẻ mặt, trầm
giọng mở miệng.

“Sau đó ngươi lại leo cửa sổ vào?” Vị Vãn cười,
trong đôi mắt mang theo ý châm biếm, “Quả nhiên các hạ thích hành vi bọn đạo chích.”

Tạ Khâm cũng không giận, lười trả lời, trái lại từ từ đi đến trên bàn, rót cho mình một ly trà, chậm rãi uống.


... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......

Một mình ngồi gần cửa sổ, đưa mắt trông về phía xa, ngoài hồ Dương Lâm ngàn dặm cát vàng, bầu trời xanh thẵm như thế, giống như tơ gấm tốt nhất,
không hiện một nếp nhăn nào.

Giật mình nhớ tới cảnh sắc mùa xuân
tươi đẹp ở Giang Nam ba tháng trước, dù nắng gắt, cũng có mây trắng trôi từ từ, bước chậm đến trên con đê, gió nhẹ thổi tới, bông liễu* phất
phới mê hoặc mắt người.

(*柳絮Bông liễu: hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió)

Lúc này đã không phải ngày xưa, rất kỳ quái, nhớ lại lúc trước, cho dù là
chuyện thật tầm thường, nhưng nhớ lại đều có một loại cảm giác hít thở
khó khăn.

“Hành trình cô độc nơi chân trời, nếu như một người
uống một mình sợ là rất cô đơn.” Một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên ở trên đỉnh đầu.

“Các hạ có việc gì.” Vị Vãn nhấp một hớp trà, lạnh lùng nhìn vị khách không mời mà đến trước mắt.

Là một nam nhân có thân hình gầy gò, đầu đội một cái nón phủ lụa mỏng, làm người khác không thấy rõ mặt của gã.

Tiểu nhị bưng một bầu rượu để ở trên bàn.

“Tại hạ nhìn tiểu huynh đệ một mình ngồi ở chỗ này, vẻ mặt u sầu, giải sầu
trong thơ ca chỉ có Đỗ Khang, không bằng cùng uống một ly thì thế nào?”

Vị Vãn ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.

“Tiểu huynh đệ rượu mời không uống, hay muốn uống rượu phạt?” Người nọ cách
lụa mỏng đen nhìn chằn chằm “hắn”, nửa thật nửa giả nói.


“Cho
tới bây giờ ta đều không thích uống rượu.” Vị Vãn liếc nhìn gã. “Huống
chi là cùng với người lai lịch không rõ, các hạ đeo khăn che mặt, rốt
cuộc là bộ dạng không thể gặp người, hay là làm chuyện không muốn để
người thấy?”

Dường như người nọ khẽ cười một chút, giơ tay lên
tháo nón xuống, trong đôi mắt hẹp dài ẩn chứa ánh sáng lạnh: “Nếu bàn về chuyện không thể để người khác thấy, sợ là tiểu huynh đệ càng nên chú ý một chút, giết người, là phải đền mạng.”

Vẻ mặt Vị Vãn như
thường, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ mà nhu hòa quá đáng này. “Các
hạ thật sự nói đùa, tại hạ làm nghề chữa bệnh khắp giang hồ, tuy tài
nghệ không tinh, nhưng vẫn là nghề cứu người.”

“A?” Người nọ nhíu mày, “Chắc các hạ cũng cứu không ít người đâu nhỉ?”

“Bệnh nhỏ đau nhỏ chiếm đa số, chứng bệnh khó cũng ngẫu nhiên gặp phải.”

“Vậy gần đây có gặp phải người có bệnh khó giải quyết không?”

“Đại nạn không chết, hạnh phúc cuối đời khôn xiết.”

“Tiểu huynh đệ, cậu là người thông minh.” Người nọ nhìn nàng cười âm u.
”Nhưng người muốn sống lâu một chút, vẫn nên ngu một chút mới tốt.”

“Xem ra các hạ không ngu bằng ta.” Vị Vãn trả lời lại một cách mỉa mai, sau đó đứng lên: “Xin lỗi không tiếp được.”

Người nọ nhìn bóng lưng của nàng, bưng ly rượu lên uống một ngụm, bên miệng hiện lên một tia cười nhạt.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....

Nàng bỏ lại mấy người theo dõi phía sau, bằng không thật sự tính mạng khó bảo toàn.

Nên diễn đều đã diễn xong, cái người họ Tạ khốn kiếp kia lại không biết
chạy đi đâu -- đáng chết, nàng một chút cũng không nghi ngờ khả năng y
thấy chết mà không cứu.


Tiếng người ồn ào phía trước, nàng liếc nhìn miếu thờ, theo sát phía sau những nữ tử trang điểm đậm vào cửa.

Tới gần lúc chạng vạng tối, trong đổ phường đặc biệt náo nhiệt, bỏ qua một
bên người cả ngày lưu luyến đánh bài không nói, mọi người làm việc vào
ban ngày cũng rảnh rỗi đi lại thử vận may.

Cửa gỗ chạm hoa bị
người lặng lẽ kéo ra, một đôi giày màu đỏ thêu hoa sen linh hoạt bước ra khỏi ngưỡng cửa, bóng dáng thướt tha màu tím xuất hiện ở trong hành
lang, dưới búi tóc Như Vân là một dung nhan tuyệt sắc, trông khuynh
thành.

Chỉ là tỉ mỉ nhìn lại, là có thể phát hiện trong đôi mắt
như nước kia ẩn chứa một chút hoảng loạn, lông mi dài vểnh lên cũng có
khi không yên lòng vụt sáng -- nàng đúng là Vị Vãn mặc nữ trang, vừa nãy đánh bất tỉnh một kỹ nữ, thay đổi xiêm y của nàng ta rồi đi ra ngoài.

“Qua đây, bồi gia đánh bạc vài lần, đuổi xuối quẩy đi!” Mới vừa đi đến trong phòng, thắt lưng mảnh khảnh đã bị người ta ôm lấy.

“Vị gia này, hiện tại thiếp không tiện.....” Nàng giãy giụa, thấp giọng cầu xin người vạm vỡ ôm nàng.

“Mọi người đến nơi này, có gì không tiện?” Hiển nhiên nam nhân kia bất mãn
sự phản kháng của nàng, chỉ hai nam nhân trên bàn khác đang ôm oanh yến
khác: “Nhìn đi, gia an phận hơn nhiều!”

Mắt thấy trong đám người
có vài bóng dáng di chuyển, lo âu trong mắt Vị Vãn càng sâu, lại không
dám hành động thiếu suy nghĩ, trên trán đều chảy ra một tầng mồ hôi
mỏng.

“Nàng nói không tiện, là vì ta đã yêu cầu nàng.” Giọng nói
trầm thấp mà quen thuộc vang lên ở phía sau, một cánh tay tráng kiện đã
ôm nàng qua, ngay sau đó ném một kim nguyên bảo lên trên mặt bàn, “Như
thế nào, các vị đại gia, nể mặt cùng đánh vài ván với tiểu đệ không?”

Giọng nói này rõ ràng là -- Vị Vãn kinh ngạc ngẩng đầu, nam nhân trước mặt có râu quai nón, mái tóc đen tùy ý để ở sau lưng, cái trán góc cạnh rõ
ràng, là gương mặt xa lạ, nhưng lại có đôi mắt màu xanh làm nàng khó
quên.

Quả nhiên là Tạ Khâm đã dịch dung -- xem ra y còn có chút nhân tính!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận