Vị Vãn

“Hôm nay ta đi một
chuyến đến Thái Y Viện, bọn họ nói ngươi tiến cung rồi.” Tạ Khâm nhìn
nàng nói, giọng nói lạnh lùng nghe không ra cảm xúc gì.

”Vì sao không nói chuyện?” Nàng im lặng làm y không khỏi nhíu mày.

”Ta đi Sấu Ngọc Trai, gặp được thái tử và Lý Du, còn được thưởng một vòng
tay hồng ngọc kim hoàn.” Vị Vãn chuyển tầm mắt, nhìn y lạnh lùng mở
miệng, “Có phải sau này hành tung của ta cũng phải bẩm với ngài không,
Tạ đại nhân?”

”Ta không có ý này.” Y cũng không đặt lực chú ý lên nội dung câu chuyện của nàng, ngược lại so đo với thái độ khác thường
của nàng.

”Ta đây không biết là có thể nói gì cùng với ngài cả.” Vị Vãn không lưu tình chút trả lời.

Y hơi nhếch môi, sắc mặt khẽ trầm xuống, nửa ngày mới thấp giọng nói:“Nếu cô nương vì lời nói của ta ngày đó mà tức giận, ta xin lỗi.”

Vị Vãn châm biếm cười ra tiếng, đôi mắt như làn nước lạnh lùng nhìn y: “Tạ đại nhân thật sự làm ta ngại chết rồi, lời xin lỗi của ngài ta thật sự
không dám nhận, hơn nữa, quả thật ta không có tư cách gì xen vào việc
của người khác.”

”Ngươi --” Y cắn răng, trong đôi mắt màu xanh thoáng ẩn hiện cơn tức giận.

Mà nàng không sợ y, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngửa lên, bướng bỉnh lỳ lợm chống lại tầm mắt của y.

Khoảnh khắc đó Tạ Khâm có chút thất thần, nàng nhất định không biết dáng vẻ
nàng tức giận có bao nhiêu mê người - đôi mắt trong trẻo như nước, trên
mặt nhiễm lên đỏ ửng, đôi môi trái tim mím lại... Đôi mắt y tối sầm lại.


Bỗng nhiên, y nở nụ cười, cười đến làm nàng hoang mang.

”Tiểu nhị, rót rượu.” Y quay đầu phân phó bên ngoài, ngồi xuống ở đối diện nàng.

”Quay đầu quá khó khăn, tên rất hay - -” Y rót cho mình một ly rượu uống một
ngụm, nhẹ nhàng nói: “Không sợ quay đầu quá khó khăn, chỉ sợ quay đầu
quá trễ... Ta thì không muốn quay đầu, cũng không thể quay đầu.”

Trong lòng Vị Vãn run lên, ngẩng đầu nhìn thấy trong vẻ mặt y có trộn lẫn một chút vẻ chua xót, trong khoảnh khắc ánh mắt của y nhìn nàng, hít thở
của nàng không thông, không được tự nhiên nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa
sổ.

”Nhìn cái gì?” Y hỏi, giọng điệu nhàn nhạt.

”Kinh
thành này, lại không bằng sa mạc phía Bắc Trường Thành và ánh trăng ấm
áp.” Không biết qua bao lâu, nàng mới âm u mở miệng.

Tạ Khâm chấn động cả người, giống như bị lời của nàng đánh trúng, ngực sinh đau.

Y nhớ tới đêm đó bọn họ sóng vai ngồi ở trên đồi cát, bầu trời đêm bát
ngát, ánh trăng như bạc, sa mạc Gobi* theo gió phập phồng chuyển sang
tối đen, sau đó nàng nhẹ giọng hỏi, đây là nguyên nhân ngài ở lại sa mạc này?

(*sa mạc Gobi: sa mạc lớn thuộc Mông Cổ)

Nàng còn
nói, có lẽ một ngày nào đó, sẽ có người cùng với ngài, sẽ có một người
như vậy, mặc kệ là triều đình cao, hay giang hồ xa, đều luôn ở bên cạnh
ngài.


Y không có biện pháp chối bỏ, trong nháy mắt đó y thật sự
bị lời của nàng đả động, y thật sự có loại xúc động nghĩ đến người ‘có
lẽ’ tồn tại kia, ngay như lúc này, nàng cũng có thể cảm giác được, cũng
cùng mong ngóng đến mảnh sa mạc bát ngát và ánh trăng yên tĩnh như trong đáy lòng y.

Y im lặng làm nàng có chút không yên.

”Sao
vậy?” Nàng nhịn không được hỏi, tiến sâu vào trong đôi mắt thâm thúy của y, sau đó mới phát hiện, đó là một sai lầm, tầm mắt của nàng, không tự
chủ được bị đầm nước xanh biết này hấp dẫn, thế nào cũng tránh thoát
không được.

Y vươn tay, nhẹ nhàng nâng hàm dưới của nàng lên, khi nàng còn đang kinh ngạc, môi mỏng phủ trên môi của nàng, kiên định mà
ôn nhu.

Nàng trừng mắt to, nhất thời phản ứng không kịp. Trước
kia y cũng đã hôn nàng, diễn trò hoặc vô ý, kịch liệt mà mang theo tính
công kích, mà lần này, nụ hôn của y yên tĩnh như nước biển, dịu dàng mà
hôn, chậm rãi cuốn sạch... Làm nàng hơi chần chờ, vì thế trong một khắc
kia, y nghiêng thân chặt chẽ trói buộc nàng vào trong ngực, mặc y bừa
bãi đòi hỏi.

Y rõ ràng, là một nam nhân lạnh lùng, nhưng vì sao
nụ hôn của y lại triền miên nóng bỏng như vậy, gần như muốn làm tổn
thương đến môi lưỡi của nàng, phủ kín hô hấp của nàng?

Sao bọn họ sẽ tới bước này... Nàng phí công giãy dụa, muốn gọi ý thức sụp đổ trở

về bình tĩnh suy xét, lại phát hiện cả người bản thân mềm nhũn, nhưng
lại một chút sức lực cũng dùng không được, bên tai chỉ có tiếng thở từ
từ hổn hển của y, còn có nụ hôn nhỏ vụn của y, nóng bỏng lại kiềm chế,
mang theo vô hạn thương tiếc dừng ở trên trán nàng, mặt mày, trên má,
môi... Rốt cuộc, y vùi đầu ở trên cổ nàng, hơi thở ấm áp một chút lại
một chút phất qua da thịt của nàng.

- - -

Thật lâu sau, y ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt nàng, lại phát hiện này trong đôi mắt xinh đẹp, mơ hồ có nước mắt chảy ra.

”Sao vậy?” Y mở miệng, giọng nói khàn khàn.

”Ta không phải đồ chơi của ngài.” Nàng gian nan lên tiếng, hàm răng cắn đôi môi đỏ đến trắng bệch.

“Ngươi không phải.” Vẻ mặt y cứng đờ, ngực bởi vì lời của nàng mà có chút không thoải mái: “Là ta... Khó kìm lòng nổi.”

Chuyện đã trở nên như thế, ngay cả chính y cũng ngoài ý muốn.

Từ lần tan rã trong không vui trước đó, trong đầu óc y thường xuyên hiện
lên bóng dáng của nàng, cảm giác như vậy, không chịu khống chế luôn xuất hiện, y cho rằng chính là trong lòng mình xấu hổ, giải thích nói xin
lỗi là tốt rồi, trong khoảng khắc gặp lại nàng, mơ hồ cảm thấy chuyện
không đơn giản như vậy.

”Khó kìm lòng nổi?” Nàng nhìn y nhẹ nhàng cười, “Cái gì gọi là ‘tình’?”

”Ta không yêu ngươi, chúng ta còn chưa tới nông nỗi này.” Y thẳng thắn gần
như lạnh lùng, lại bởi vì ý trào phúng trong lời nói của nàng mà hơi
nhíu mày, “Nhưng ta thừa nhận ta thích ngươi.”

Vị Vãn gần như vì
sự trực tiếp của y cùng với tình cảnh giữa hai người lúc nãy - mà nghĩ
nam nhân này cao ngạo, y không có trái tim.

Thuở nhỏ ở Tạ phủ

nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, phòng bị chịu khi dễ, truy cầu trong lòng y là một ngày kia sẽ trở nên nổi bật, dung hăng giẫm đạp dưới chân những
người đã phụ y. Dựa vào bản thân dốc sức liều mạng một đường xông xáo từ trong bóng đao kiếm ảnh cho tới hôm nay, y tuyệt đối không có khả năng
vì tư tình nhi nữ mà buông tha cho tất cả mà y đã có và cũng sắp sửa
tranh giành được.

Ngày xưa y đưa nàng áo lông Hỏa Hồ, từng cho
nàng vui mừng và ấm áp, hiện giờ mới biết điều này chỉ là thủ đoạn y đẩy nàng tiến vào trong lòng Dung Trạm mà thôi, bởi vì y biết nàng là một
vật thay thế rất tốt, ngày đó Tiêu quý phi cố ý nói cho nàng nghe thì đã rõ ràng chứng minh chuyện này rồi, mà y công khai thừa nhận nàng là nữ
nhân của y, cũng chỉ sợ rối loạn ván cờ của y - nàng Hàn Vị Vãn đối với y mà nói, luôn chỉ là một con cờ tranh giành mà thôi.

- - vì sao muốn có người cùng theo? Dù là con đường thế nào, ta cũng không quan tâm.

Lại còn nhớ ngày ấy y quẳng xuống những lời này, mặt mày lạnh như băng.

Lý Du nói không sai, y sẽ không buông tay cơ hội làm phò mã của tứ công
chúa, mà tình cảm đối với y mà nói chỉ là chuyện cười, nữ nhân cũng nhàm chán như lúc chế thuốc mà thôi.

Chỉ là y xem Hàn Vị Vãn nàng là
loại người gì chứ? Nàng nhìn vẻ mặt y lạnh nhạt, đáy lòng không khỏi
cười nhạo, trái lại nàng muốn xem, giữa bọn họ là ai lợi dụng ai - thích nàng thật không? Muốn nghịch lửa nàng sẽ tiếp, nàng còn gì mà thua
không nổi y nữa đây, nàng không khỏi coi thường.

”Như vậy, ta cám ơn sự yêu thích của ngài rồi.” Nàng hạ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, nhẹ giọng mở miệng.

Y không thấy rõ biểu cảm của nàng, chỉ cảm thấy trong giọng nói của nàng có đau thương làm trong lòng y run lên.

Có phải nói quá nặng, làm nàng bị tổn thương rồi? Y có chút phiền chán
nhìn chằm chằm hơi nước trên lông mi nàng, vẻ mặt âm tình bất định.

”Nếu không có chuyện gì nữa, ta đi trước đây.” Nàng chậm rãi đứng dậy nói, ánh mắt luôn không dừng lại ở trên người y.

”Nhan Tiêu nói ngươi làm túi hương.” Trong nháy mắt nàng bước ra khỏi cửa,
giọng nói hơi cứng ngắc của y truyền đến từ sau lưng, “Vì sao ta không
có?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận