Vi Vi Đích Vi Tiếu

Biên tập: Xiaorong

Chươngmười sáu

Đối đầu trực diện

“Kính Văn, tám giờ tối nay ban văn nghệ đến KTV họp mặt.”

Lúc nhận được tin nhắn từ Ôn Đình, Diệp Kính Văn hãy còn ngồi trong lớp ngái ngủ, ông thầy già khọm dạy toán cao cấp đang viết những dòng công thức vi phân tích phân dài ngoằng trên bảng.

“Tôi muốn mời Lâm Vi tới nữa.”

Tin nhắn sau khiến mắt hắn sáng trưng, tinh thần phấn chấn hơn hẳn.

Tan học, Diệp Kính Văn xách cặp về nhà trọ, tắm táp, sửa tóc, là quần áo, đúng bảy giờ rưỡi khởi hành. Vẫn là KTV lần trước gặp mặt, nhưng đổi sang phòng khác nhỏ hơn một chút. Khi Diệp Kính Văn tới nơi, Lâm Vi và Ôn Đình đã an tọa rồi, vẻ mặt hai người cực kỳ nghiêm túc, cứ như đang đàm phán điều gì.

“Không được ư? Lâm Vi cậu đang đùa với lửa đấy.”

Ôn Đình đang nói, nhìn thấy Diệp Kính Văn thì đột ngột dừng lại.Vậy mà Lâm Vi vẫn điềm tĩnh, thấy Diệp Kính Văn đi vào, bèn nhấc ly nước trái cây cỡ bự lên che khuất mặt, nhìn không ra biểu cảm.

“Anh chị đang nói chuyện gì thế?” Diệp Kính Văn chăm chăm nhìn Ôn Đình, sau đó lượn qua ngồi cạnh Lâm Vi, “Không phải ban mình họp mặt à? Sao Lâm Vi lại ở đây?”

“Tôi nghĩ kĩ lắm rồi, vẫn cảm thấy tôi nên thông báo cho cậu vài vấn đề về vụ chuyển giao công tác một chút.” Lâm Vi bình tĩnh hớp nước trái cây.

“Ô? Tôi thì cứ nghĩ anh nhớ tôi, muốn gặp tôi ngay lập tức cơ đấy.” Diệp Kính Văn kề bên tai Lâm Vi, hạ giọng nói thầm.

Lâm Vi nhăn mặt, không trả lời.

“Được rồi, người đến đông đủ, sau này giao ban văn nghệ cho các cậu, tấm thân già nua của tôi không lăn lộn nổi nữa rồi.” Ôn Đình thở một hơi dài thườn thượt, rồi cầm điều khiển chọn bài. Một đám xông xáo mời rượu Ôn Đình, cô cũng không từ chối, một hơi uống sạch.

“Mọi người phải cố lên, đừng để bạn chủ tịch tóm được điểm yếu ban mình đấy nhé.” Ôn Đình nhìn Lâm Vi cười, sau đó chuyển sang Diệp Kính Văn, “Thủ tục bàn giao cuối tuần này sẽ xong, sau này cậu chính là trưởng ban, làm việc phải có chừng mực biết không?”

Diệp Kính Văn ngoan ngoãn gật đầu, “Tôi sẽ không làm chị thất vọng, có chỗ nào không hiểu sau này còn muốn phiền bà chị mà.”

“Ờ, phiền tôi làm gì, cứ trực tiếp hỏi Lâm Vi là được.”

“Ha ha, nhiều việc của ban tôi không rõ cho lắm, cứ hỏi Ôn Đình thì tốt hơn.”

Coi tôi như quả bom mà đá qua đá lại, tôi đáng sợ vậy à?

Diệp Kính Văn vừa xoay ly nước, vừa cúi đầu ngẫm nghĩ.

Lâm Vi một mực không nhìn thẳng vào mắt hắn mà cùng Ôn Đình nói về các vấn đề ban văn nghệ cần lưu ý, thực ra đang ngầm bảo Diệp Kính Văn dự thính mà thôi. Còn Diệp Kính Văn lại biết điều đến bất ngờ, ngồi yên bên cạnh hai người rồi dỏng tai nghe, thi thoảng còn gật đầu tỏ vẻ ta đây nhớ rồi. Trông ba người cứ như đang thoải mái tán gẫu việc nhà, từ ngoài dòm vào thấy hòa hợp khủng khiếp. Cho đến khi tiếng nhạc quen thuộc vang lên, Diệp Kính Văn cười đứng dậy, cầm mic, khom người lễ phép chào khán giả, “Để tôi hát một bài tặng mọi người nhé?”

Lâm Vi biến sắc, ném cái nhìn khó hiểu về phía tên kia.

“Phải chăng đã hứa hẹn cho em quá nhiều, nên những gì anh đem đến vẫn chưa đủ, em thủy chung có muôn vàn lý do, anh vẫn tôn trọng cảm giác nơi em.”

Là bài mà Lâm Vi đã hát – 《 Quá nhiều 》.

Lâm Vi siết chặt nắm tay, kiềm chế không nổi điên trước mặt mọi người. Bài hát này, chính bài hát này đã khiến anh mất tự chủ đêm đó, khiến anh nốc rượu, sau đó bị Diệp Kính Văn lôi vào phòng ngủ làm mưa làm gió. Lâm Vi trừng mắt nhìn Ôn Đình đang cười ngất như được xem hài kịch, rồi mới ngoắc mắt lườm tên Diệp Kính Văn hãy còn say sưa hát hò. Được lắm, Diệp Kính Văn, giờ cậu dám khiêu khích tôi phải không? Tôi còn lâu mới để cậu làm loạn!

Bài ca kết thúc, Diệp Kính Văn nhìn Lâm Vi rồi cười rạng rỡ.

“Nghe hay không?” Hắn xán đến cạnh anh, ghé vào tai anh hà hơi.

Lâm Vi gật gù, “Cũng được, không hát sai nhạc.”

“Tôi mới thuộc bài này, thuộc vì anh đấy.” Dứt lời bèn cố tình tới gần chút nữa, môi chạm nhẹ vào vành tai Lâm Vi.

Lâm Vi điềm tĩnh né đi, rồi mới quay sang, dán môi vào tai Diệp Kính Văn nói: “Cậu em, đừng có thách tôi, cẩn thận tôi không kìm được đâu đấy.”

Nói xong, hai người mới tách ra, tỉnh bơ như chưa có chuyện gì, cười với đám người tò mò săm soi.

“Hôm nay chị Ôn Đình chiêu đãi, mọi người nể mặt ăn uống nhiệt tình nhé.” Diệp Kính Văn đứng dậy, mang theo chén dĩa, đi tới cửa chợt quay đầu lại hỏi: “Anh Lâm Vi, không đi kiếm chút gì bỏ bụng à?”

“Ha ha, đúng lúc tôi đang đói.” Dứt lời, Lâm Vi cũng đứng dậy cùng Diệp Kính Văn ra ngoài.

Sau khi rời phòng, Lâm Vi lập tức làm mặt lạnh.

“Cậu rốt cuộc muốn sao? Diệp Kính Văn, tôi nghĩ lần trước mình đã nói rõ lắm rồi chứ.”

Diệp Kính Văn thở dài, “Xem ra giao tiếp giữa hai ta có vấn đề, tôi đã nói, tôi sẽ không từ bỏ anh.”

“Anh ấy đã về, tôi quyết định theo đuổi anh ấy.” Lâm Vi cười đến là mãn nguyện, “Nói thật với cậu, bài hát kia là bài anh ấy thích nhất.”

“Ồ, anh yên tâm, tôi sẽ nhiệt tình chọc gậy bánh xe.” Diệp Kính Văn lộ ra một nụ cười tự tin, “Hơn nữa tôi tin chắc, bánh xe của anh cũng chẳng vững vàng gì cho cam.”

“Vậy tôi khuyên cậu câu nữa, Chu Phóng anh ấy không dễ chọc đâu, cậu đấu không lại anh ấy.”

“Ô, Chu Phóng?” Diệp Kính Văn nhìn Lâm Vi đầy ẩn ý, “Hai năm trước là trưởng ban tuyên truyền của hội sinh viên, nhân tài nổi danh khoa Trung văn, đến nay cũng có chút thành tựu, sách xuất bản bán đắt như tôm tươi, lại rất có năng khiếu hội họa, tính cách phóng khoáng phong lưu, đùa giỡn đủ loại hoa vẫn chẳng bị gai cào, nợ tình đếm không xuể…”

Diệp Kính Văn chợt dừng lại một chút, sau đó cười nói: “Thực ra tôi rất hâm mộ anh ta.”

Thật sự hâm mộ người phong lưu ngang ngạnh như vậy, cho nên có chút không nỡ đem anh ta làm vật hi sinh.

Lâm Vi ngây ra, rồi bật cười, “Cậu tra rồi? Nhanh gớm nhỉ. Tôi thích tác phong của cậu.”

“Thường thôi thường thôi, chắc anh dặn dò Chu Phóng rất cẩn thận rồi chứ?”

“Tôi không hiểu ý cậu.”

“Theo như tôi biết, thì anh ta có người yêu bí mật nhỉ? Hơn nữa còn có thiên phú diễn kịch, anh ta từng là trưởng câu lạc bộ kịch nói còn gì.”

“Hôm qua hai người họ chia tay rồi, ha ha, đừng tưởng rằng chỉ có cậu mới có thể làm kẻ phá đám.” Nụ cười trên mặt Lâm Vi từa tựa như hồ ly vừa làm xong việc xấu.

Diệp Kính Văn chăm chú nhìn nụ cười khác thường nơi anh. Khóe miệng cong lên đầy đắc ý đó, cặp mắt như lấp lánh ánh sáng kia, càng ngắm càng thấy đáng yêu. Đáng yêu hơn nụ cười giả tạo thường nhật rất nhiều…

“Lâm Vi, tôi nhắc anh một câu, lấy Chu Phóng ra làm quân cờ, anh tuyệt đối sẽ thua đứt đuôi cho xem.”

“Việc này khỏi cần cậu lo.” Lâm Vi cong miệng bảo tên kia, “Cậu muốn giở trò gì thì cứ việc, tôi sẵn sàng tiếp chiêu.”

Diệp Kính Văn nhoẻn miệng cười, cười đến ngông cuồng, “Tiếc quá nhỉ, anh rõ ràng biết mình thạo cờ vua, thế mà hôm nay lại chơi cờ vây, sách lược có nhiều đến mấy cũng chấp nhận vứt xó đi.”

“Ha ha, hay rồi, tôi thạo cả hai loại cờ.”

“Vậy thì, chiêu thí tốt giữ tướng này, anh thấy đáng ư?”

“Đáng.”

“Được, anh đừng hối hận đấy.” Diệp Kính Văn khẽ cười rồi vòng qua Lâm Vi, cầm lấy bộ dao nĩa bên cạnh, đi phía phòng khách kiếm đồ ăn.

Sau khi bóng lưng Diệp Kính Văn khuất mắt, Lâm Vi đứng đó thở một hơi thật dài.

“Để đối phó cậu, tôi không thể không ra chiêu độc, Diệp Kính Văn, tôi còn lâu mới thua.”

Nói xong bèn cúi đầu suy tư một lát, sau đó khẽ lầm bầm, “Nếu thua, có lẽ, những thứ cậu muốn, tôi cũng cho được.”

Sau buổi liên hoan, ban văn nghệ đoàn kết thuận lợi, trong danh sách của chủ tịch hội sinh viên lại có thêm cái tên Diệp Kính Văn. Ôn Đình thoái ẩn giang hồ là lặn mất tăm mất tích, còn Tất Linh vẫn an ổn giữ chức phó ban. Trưởng ban văn nghệ mới nhậm chức cũng nhanh chóng chiếm được sự đồng ý của hội sinh viên, dù xét về năng lực hay mánh lới, cậu ta đều có tướng làm thủ lĩnh, có điều, mâu thuẫn giữa cậu ta và chủ tịch lại càng ngày càng nghiêm trọng. Hai người bao giờ cũng nhìn nhau cười, cười đến mức làm người đứng sau túa mồ hôi lạnh.

“Ban văn nghệ lên tổng kết.” Trong cuộc họp trưởng ban, Lâm Vi dõng dạc đọc lên thứ tự cuộc họp.

Mọi người đã làm tốt công tác chuẩn bị, đang đợi mấy lời phát biểu lần nào cũng gây sốc từ Diệp Kính Văn.

“Hội diễn văn nghệ lần này, tuy rằng tiết mục được duyệt nghiêm ngặt, đẩy dạ hội lên một bậc cao mới, nhưng vì đổi vị trí sang hội trường nên số người tham dự quá ít, không đạt được hiệu quả mong muốn.”

“Nhiều tiết mục bởi sân khấu quá nhỏ, nên nhìn om dom như mấy bà cụ bó chân, mấy màn múa tập thể thì chẳng khác gì trò hề.”

“Việc tạm thời sửa sân chính, công tác thông báo không được bộ tuyên truyền làm tốt, dẫn đến việc khán giả ra về sớm.”

“Cách chữa cháy của bạn chủ tịch tuy rằng rất có lý, nhưng cũng không phải phương pháp tốt nhất.”

“Hội diễn văn nghệ mỗi năm một lần lại bị chuyển đến hội trường chỉ có thể chứa nổi ngàn người, quả là thất bại thảm hại!”

Diệp Kính Văn phát biểu đối lập hoàn toàn, không nể mặt chút nào, Lâm Vi luôn nghiêm túc nghe, tỏ vẻ bình tĩnh cực kỳ.

“Thế cậu nói xem, trong điều kiện lúc đó, còn có phương pháp nào tốt hơn không?”

“Dựng sân khấu trong tầng trống khu giảng đường.” Diệp Kính Văn cười bảo Lâm Vi, quả quyết hạ kết luận, “Mưa không xối tới chỗ ấy, không gian cũng đủ lớn, vị trí thuận lợi, đủ để thu hút người xem. Hơn nữa, dựng sân khâu ở đó thì hiệu quả hơn nhiều so với hội trường, thậm chí không kém sân vận động là bao.”

Lâm Vi trầm mặc một lát, rồi khẽ gật gật đầu.

“Nói có lý đấy, có điều dựng sân khấu thì dễ, về phần thiết bị âm thanh ánh sáng thì không đơn giản như cậu nghĩ, nhất là dây điện, để kéo qua cần phải hao phí rất nhiều sức người sức của.”

“Kỳ thực khi ấy căn bản anh nghĩ không ra phải không?”

“Quả thế.” Lâm Vi cười nhạt, “Tôi chỉ cần phương thức nhanh nhất và an toàn nhất để giải quyết vấn đề mà thôi.”

“Ừ, tuy rằng phương pháp đó an toàn, nhưng chưa ăn cua thì mãi mãi không biết mùi vị cua thế nào, không phải chắc?”

“Tôi không thể đem hoạt động lớn như vậy ra làm trò đùa được.” Lâm Vi nhìn thẳng Diệp Kính Văn, biểu cảm hết sức nghiêm túc.

“Hội sinh viên chúng ta cần phải liều lĩnh một chút mới được.” Mắt Diệp Kính Văn chớp lấy chớp để, “Hội trưởng, anh cũng vậy.”

Diệp Kính Văn dùng một câu không ai hiểu nổi để kết thúc vấn đề, Lâm Vi cười cười như đang nghĩ gì lung lắm.

Trong lịch sử đại học T, vướng mắc giữa chủ tịch và trưởng ban văn nghệ được coi như truyền kì, bởi hoạt động ban văn nghệ phải tổ chức luôn rườm rà nhất, nên tranh luận với chủ tịch cũng là chuyện thường. Có điều tranh luận như kiểu Diệp Kính Văn, tạo nên tình huống trưởng ban văn nghệ và chủ tịch trực tiếp công kích nhau dữ dội như vậy, là việc lần đầu tiên xảy ra. Vậy nên mọi người xung quanh ai cũng hào hứng xem kịch hay.

“Hội sinh viên chúng ta là một chỉnh thể, mọi người có chuyện cứ việc nói thẳng, đừng có lo đến việc sẽ xúc phạm tôi, có trao đổi mới có tiến bộ chứ.”

Lại là nụ cười có lệ ấy, Diệp Kính Văn lạnh lùng liếc Lâm Vi đang đọc tổng kết cuối cùng, nghĩ rằng kiểu cười như hồ ly gian xảo trên mặt ai kia vẫn đáng yêu hơn cả. Lúc này lại ra vẻ là một thánh nhân ôn hòa, giả tạo chết đi được ấy…

“Kính Văn cậu nán lại chút.” Tan họp, Lâm Vi đột nhiên ngăn Diệp Kính Văn đang muốn đứng dậy lại, “Tôi có một vài việc muốn bàn với cậu.”

“Ồ, việc công hay việc tư?” Diệp Kính Văn hỏi thẳng thừng.

“Lấy việc công làm việc tư.” Lâm Vi cười tinh quái, rồi cứ thế xoay người đi vào văn phòng chủ tịch.

Người này, gặp việc công một cái là nghiêm túc quá thể, vậy mà lúc còn mỗi mình thì mới phát hiện, nụ cười khi thì gian xảo khi thì ương bướng ấy lại mang theo lực hấp dẫn chết người…

Diệp Kính Văn dán mắt vào lưng anh, cúi đầu cười, rồi đi theo.

“Vừa rồi công kích anh như vậy, anh không giận à?” Diệp Kính Văn vừa vào cửa liền kéo ghế đến ngồi đối diện Lâm Vi.

Lâm Vi tỉnh queo, “Có gì phải giận đâu, tôi thấy cậu nói cũng có lý lắm.”

“Tôi biết anh không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, nhưng lời tôi nói là thật tình, anh cần phải thử một vài thứ mới mẻ, lúc nào cũng tỏ vẻ xa cách như thế, không sợ cuộc sống buồn tẻ sao?”

Diệp Kính Văn thoải mái tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực.

“Tôi thấy, anh niêm phong tim mình mất rồi, luôn hờ hững xa cách người ta cả ngàn dặm ấy.” Diệp Kính Văn bất đắc dĩ nhún vai, “Vì sao không mở lòng ra chút để tiếp nhận nhiệt tình của tôi?”

“Ha ha, nhiệt tình của cậu đáng sợ lắm, sẽ thiêu tôi thành tro mất.” Lâm Vi đứng dậy rót nước, đặt cốc trước mặt Diệp Kính Văn, “Không nói chuyện này nữa, cho tôi xem tờ tổng kết của cậu.”

“Ô, có vấn đề gì à? Tôi có phát biểu câu nào mang tính phản động đâu.”

“Mấy thứ cậu nói nghe biết là sơ sài, nộp bản thảo ra đây.”

“Ha ha, chả phải bản kế hoạch rồi bản tổng kết đều để cho có lệ thôi sao?”

Lâm Vi khẽ lắc đầu, nghiêm túc nhìn về phía Diệp Kính Văn, “Dù giữa hai ta có xung đột gì đi nữa, tôi vẫn hi vọng cậu sửa lại thái độ với công việc.”

“Thái độ tôi thế nào, không đứng đắn à?”

“Phải, cực kỳ không đứng đắn.” Lời nói Lâm Vi nghiêm túc hết mực, từng chữ từng chữ nặng như chì nện xuống. “Có thể mục đích của cậu khi vào hội sinh viên không đơn thuần, có điều, nếu cậu còn tiếp tục hời hợt như thế này, tôi e rằng cậu sẽ trở thành trưởng ban bị chủ tịch cách chức đầu tiên trong lịch sử trường ta.”

Diệp Kính Văn nhìn Lâm Vi lâu thật lâu, rồi mới khẽ thở dài, “Đúng là không gạt được anh nhỉ… Quả thật, tôi vào hội sinh viên hoàn toàn là vì muốn tiếp cận anh.”

“Bản thân tôi chả có hứng thú gì với hội sinh viên cả.”

“Làm trưởng ban cũng vì muốn có nhiều cơ hội gần anh. Chúng ta không học cùng lớp, lịch học chênh nhau quá nhiều, thường thường một tuần không gặp anh, tôi thấy buồn lắm.”

“Nếu cậu không thay đổi cách nghĩ này, thì nộp cho tôi một tờ đơn từ chức.”

Ngón tay Lâm Vi gõ nhẹ lên mặt bàn, “Tôi cho cậu thời gian một tuần, suy nghĩ cho kĩ rồi cho tôi câu trả lời thuyết phục.”

“Tôi bây giờ có thể cho anh câu trả lời thuyết phục ngay đây.” Diệp Kính Văn bỗng thẳng người lên, đọ mắt với cái nhìn nghiêm túc kia, “Tôi sẽ làm thật tốt, trở thành một trưởng ban để anh tự hào.”

“Kính Văn, cậu biết không? Nhiều khi tôi thật sự không có cách nào tin tưởng cậu.” Lâm Vi thở hắt ra, “Có lẽ là bởi vì cậu mới tốt nghiệp phổ thông, chưa thạo nhiều việc, cậu cần bỏ thói kiêu ngạo đi, hội sinh viên đâu chỉ có mình cậu.”

“Ha ha, tôi quen làm theo ý mình rồi, cho nên có chút không thích ứng với một tập thể như hội.” Diệp Kính Văn nghiêm túc gật gù, “Nhưng mà tôi sẽ cố gắng, để anh tin vào năng lực của tôi, còn có… cảm tình.”

“Nhân tiện nói anh biết luôn, tôi tốt nghiệp trường trung học Nhân Xuyên.”

Dứt lời, Diệp Kính Văn đứng lên đi mất.

Khóe môi Lâm Vi khẽ cong lên, trung học Nhân Xuyên ư?

Quái thai đều từ đấy mà ra cả.

Thảo nào tên này lại hợm hĩnh đến thế.

Hết chương mười sáu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui