Vi Vi Đích Vi Tiếu

Biên tập: Xiaorong

Chương mười tám

Kính Văn ra tay

“Hô…” Chu Phóng thở phào một hơi, quay sang bảo Lâm Vi: “Tí nữa thì lộ.”

Lâm Vi vừa hớp trà vừa cười, “Tôi cũng biết cậu ta không dễ đối phó như vậy, vừa rồi anh cố tình khiêu khích, vậy mà cậu ta chẳng có phản ứng gì cả.”

“Vậy nên chú mới đoán là thằng nhóc giở trò?”

“Ừm, cậu ta mở ghi âm rồi để điện thoại lại, mất công phải biết.” Nụ cười của Lâm Vi y chang hồ ly gian trá, “Mà tôi tin cậu ta chắc sẽ thích nghe lại nội dung lắm cho xem.”

“Quý khách cần thêm trà không?” Cô phục vụ bưng bình trà tới.

“Á…” Trượt chân một cái, nửa số trà trong bình đã đổ xuống sàn nhà.

“Sao thế? Có bị thương không?” Lâm Vi mau mắn đứng dậy đỡ lấy chiếc bình.

“Không việc gì, xin lỗi quý khách, tôi dọn ngay đây.”

Lâm Vi cười cười, “Không sao, chúng tôi sắp đi rồi. Chị cứ làm việc của mình đi.”

Cô phục vụ cười đầy biết ơn, thầm nghĩ anh chàng này đúng là có một không hai, vừa bảnh vừa lịch sự, lại còn dịu dàng nữa chứ…

Sau khi cô nàng đi khỏi, hai người tiếp tục đề tài vừa nãy.

“Sao chú lại dính phải của nợ này thế? Anh cứ thấy thằng này có ý đồ gì ấy.” Chu Phóng thở dài, hạ cánh tay khoác vai Lâm Vi xuống.

“Tôi không gây với cậu ta, là cậu ta gây trước.” Hiển nhiên Lâm Vi cũng bất đắc dĩ vô cùng.

“Coi bộ thằng cu không tin chuyện anh với chú iu nhau nhỉ.”

“Chắc vậy, cậu ta rất tự tin, cho rằng tôi sẽ yêu cậu ta.”

“Chú nói…” Chu Phóng chợt bu lại gần, “Nếu thằng nhóc không tin rồi bắt anh hôn chú, thì anh phải làm giề?”

Lâm Vi ngừng một lát, sau đấy cười nói: “Vậy thì hôn thôi.”

Chu Phóng kề mặt tới, nhìn môi Lâm Vi chán chê rồi mới chán nản dựa về, “Xì, anh không có hứng với chú.”

“Đây cũng thế.” Lâm Vi dời mắt khỏi gương mặt Chu Phóng, cúi đầu tập trung uống trà.

“Nói khí không phải, từ bé tới giờ anh nhìn chú truổng cời chả dưới trăm lần.” Chu Phóng cười bỉ lậu, ghé vào lỗ tai Lâm Vi thầm thì: “Chú có biết… anh muốn làm gì với chú không?”

Lâm Vi mỉm cười.

“Anh muốn uýnh chú.” Chu Phóng thở dài, lại lùi người ra, “Vừa nhìn cặp đít trần như nhộng của chú em, anh đây đã mất hết cả hứng rồi, nhưng thật ra rất muốn sút một phát chơi.”

“Anh nói năng đừng thô tục vậy được không.”

“Vâng, không phải đít, mà là mông, là mông.”

Lâm Vi cau mày, “Chu Phóng, đừng tưởng rằng anh lớn hơn thì tôi không dám đánh anh nhé.”

“Hồi giờ mỗi lần uýnh lộn, chả phải chú đều bị anh đánh cho bầm giập mặt mày hay sao?” Chu Phóng làm ngơ cơn giận từ Lâm Vi, “Còn dám vênh với anh à.”

“Được rồi, không tranh cãi với anh nữa, đã lớn tướng như vậy rồi, anh không biết xấu hổ nhưng tôi thì có đấy.”

Lâm Vi trừng mắt nhìn Chu Phóng, rồi lại cúi đầu hớp trà.

Chu Phóng nhìn Lâm Vi đầy ẩn ý, “Anh bảo, biết nhau lâu lắm rồi, thế mà sao anh không biết chú có từ trường hấp dẫn đồng tính nhỉ? Chẹp chẹp, thằng nhỏ xuất sắc vậy, sao tự nhiên lại đâm đầu vào cái bịch cát như chú chớ?”

“Có lẽ cậu ta đang chán đời, muốn bày trò chơi, nên tôi chơi cùng cậu ta.” Lâm Vi nói tỉnh bơ.

“Thăm dò? Thử lòng?” Chu Phóng nghiêng đầu suy nghĩ, “Đừng bảo cậu biến anh thành cái vò, chuốc cậu chàng một vò giấm chua đấy nhé?”

“Cậu ta tấn công nhanh và mạnh quá, tôi không muốn đối đầu trực tiếp, vậy nên mới tìm anh giảm va chạm xuống một chút.”

“Ờ, anh chính là thuốc an thần, cũng là vật hi sinh.” Chu Phóng gật gù, hỏi: “Chú đổ à?”

“Không.” Lâm Vi lộ ra một nụ cười tinh quái, “Trêu cậu ta rất vui, không phải sao?”

“Chú đang chơi với lửa đấy.” Chu Phóng than một tiếng, “Hay là chú cố ý nhờ anh kích cậu ta, dụ địch vào tròng?”

“Anh nghĩ nhiều quá rồi.”

“Cộc cộc cộc”, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, hai người liếc nhìn nhau, một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng…

“Xin lỗi, tôi quên mất, thật ra để quên hai cái di động.”

Diệp Kính Văn lại đi vào với nụ cười tự mãn, đến chỗ ngồi của mình, sau đó lôi ra một chiếc di động từ gầm bàn.

“Không có ý định nghe hai người tán gẫu đâu.”

Đây chính là ghi âm “quang minh chính đại”, không tính nghe lén tí nào.

“Diệp Kính Văn… Cậu…”

Lâm Vi nói không thành lời, cậu ta có thể ra chiêu bọ ngựa rình ve, hoàng tước tại hậu cơ đấy? Bỏ lại hai chiếc điện thoại, lấy đi một chiếc để người ta hoàn toàn mất cảnh giác, sau đấy mới trở lại lấy thật?

Kì công quá thể.

“Diệp Kính Văn, khá lắm.” Chu Phóng mỉm cười giơ ngón tay cái, “Thật muốn đổi bên sang bên cậu.”

“Cảm ơn.” Diệp Kính Văn cười đầy tự tin, “Có điều tôi thích chiến đấu một mình, không cần đồng minh.”

“Diệp Kính Văn, cậu có ý hay đấy, tiếc là trời không giúp cậu rồi.” Lâm Vi bỗng nở một nụ cười sáng chói, chỉ chỉ di động trong tay Diệp Kính Văn, “Hình như uống nhiều trà quá thì phải?”

Diệp Kính Văn bấy giờ mới cúi xuống nhìn, tức thì sắc mặt tối sầm lại.

“A, thật có lỗi, tôi đến dọn chỗ này.”

Cô phục vụ thấy không khí giương cung bạt kiếm giữa ba người, hơi do dự không biết có nên vào hay không.

Diệp Kính Văn mỉm cười nói với cô gái, “Cám ơn.”

Rồi hắn lạnh lùng nhìn gã Chu Phóng đang cười ngặt nghẽo một cái, xoay người ra cửa.

Lâm Vi thì cực kỳ chân thành bảo cô phục vụ: “Rất cảm ơn chị.”

Cô nàng lại chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cảm ơn? Cảm ơn cái gì? Chẳng may làm đổ nửa bình trà mà thôi, tại sao hai anh bảnh trai đều nói cảm ơn nhỉ? Một người thì lạnh lùng muốn chết, người kia lại dịu dàng quá thể, còn một tên khác thì đang cười sằng sặc, thiếu chút nữa là bổ khỏi ghế.

Kì lạ thật.

Vài ngày sau, Diệp Kính Văn vẫn chưa có động tĩnh gì, Lâm Vi lúc này mới an tâm đôi chút. Có lẽ sau khi nghe đoạn ghi âm, cậu ta đã tin vào “sự thật” rằng mình và Chu Phóng cùng nhau chăng?

Nhưng Diệp Kính Văn cũng không rảnh tay, tuy hắn hoài nghi quan hệ giữa Chu Phóng và Lâm Vi, nhưng đoạn ghi âm quan trọng trong di động lại bị nước thấm hỏng, bởi vậy, hắn chỉ có thể đoán chứ không có chứng cứ.

Thế là Diệp Kính Văn lập một ID tên “Ái tử Chu Phóng” rồi lên văn đàn của anh ta, sưu tầm toàn bộ các tác phẩm từ tiểu thuyết đang viết tới các bài báo trên tờ tạp chí mạng mà anh ta cộng tác.

Diệp Kính Văn mở blog Chu Phóng, nhìn qua nhật kí của tuần gần đây.

“Dạo này đang viết tiểu thuyết trinh thám, nửa đêm nửa hôm tỉnh dậy để mô phỏng hiện trường hung án, bị hàng xóm đập cửa mắng vốn, thế nên tôi không thể không chuyển nhà lần nữa.”

Vậy mới nói, anh bảo Lâm Vi đến ở cùng, chẳng qua là nói cho tôi nghe chứ gì.

“Nhờ có sự ủng hộ của các bạn đọc, sách bán khá chạy. Tiểu thuyết trinh thám mới nhất hiện đã được đặt hàng, phỏng chừng sẽ lên giá sách vào trung tuần tháng mười hai.”

Khá quá nhỉ, lần trước mình đến hiệu sách Tân Hoa tìm tác phẩm của Chu Phóng, không ngờ anh ta có lượng người mua xếp trong top 10.

“Về vấn đề quan hệ giữa tôi và tác giả Bảo Đinh, hi vọng mọi người đừng tiếp tục bàn luận thêm nữa. Chúng tôi đều tốt nghiệp trung học Nhân Xuyên, khác cấp mà thôi. Tôi không biết cậu ta, càng không rảnh rỗi mà đi cạnh tranh, tôi cũng không có bất cứ liên quan gì đến số người mua sách cậu ta viết.”

Ồ, Bảo Đinh?

Hình như cũng là một tác giả trẻ tuổi.

Diệp Kính Văn mỉm cười, nhìn xuống phản hồi phía dưới, hầu hết mọi người đều mắng Bảo Đinh, còn một số khác là người hâm mộ Bảo Đinh mắng lại Chu Phóng.

Chu Phóng ơi Chu Phóng, anh gây chuyện còn chưa đủ hay sao, đừng có lôi Lâm Vi nhà tôi vào chứ.

“Dưới sự đàn áp của nhà xuất bản, ngày mai tôi không thể không lết tấm thân tàn đến nhà sách Tân Hoa thành B để kí tên, ngày mốt trên báo có lẽ sẽ đăng tin như sau: Trong buổi kí tên, Chu Phóng run rẩy tựa như lá bay trong gió, không ngờ anh lại xúc động đến nhường này? Thật ra là tôi bị cảm mạo đó ^^ có hứng thì đi nhìn nét chữ gà bới của tôi một cái, mọi người xem xong ai nấy tay chân bủn rủn, cảnh tượng hoành tráng biết bao nhiêu, cũng là tư liệu sống cho đám phóng viên ăn không ngồi rồi ấy nhỉ.”

Đây là nhật kí mới nhất.

Diệp Kính Văn day day hai tròng mắt mỏi, tắt blog của anh ta, sau đấy dùng ID “Ái tử Chu Phóng” đăng nhập vào diễn đàn fan.

Quả nhiên đang nói về hoạt động kí tên sách. Mấy bài post ở đầu còn có tài khoản QQ, trong số đó có một tài khoản tên “Phóng đãng ngang ngạnh”.

[Ái tử Chu Phóng]: Chào cả nhà, tớ là nhân mới ~

[ Tiểu đậu đinh]: Chào bạn ^^ khuya rồi, diễn đàn vắng quá.

[ Ái tử Chu Phóng]: không sao, tớ rất thích Chu Phóng, lại gặp được nhiều người cùng sở thích, tớ thấy rất hạnh phúc đó ^^

[ Tiểu đậu đinh]: ôi, mấy ngày nay anh ấy bận tối mắt tối mũi mà.

[ Ái tử Chu Phóng]: Phải đó, thật là vất vả, tớ thương ảnh quá ^^

[ Tiểu đậu đinh]: đều tại tay Bảo Đinh nọ, lúc nào cũng thích đối đầu với anh Chu Phóng, sách của anh ta vốn phải ra mắt vào tháng 1, lẽ ra không được ra trước từ tháng 12, lại còn ra cùng ngày với sách của Chu Phóng nữa, bệnh thật.

[ Tiểu đậu đinh]: doanh số bán ra của hai cuốn sách khiến không khí cả diễn đàn nặng nề lắm rồi. Thế mà tên đó còn dám vác mặt đến đây khiêu khích, phiền toái bỏ mẹ.

[Miêu Miêu]: Anh Chu tính tình phóng khoáng, còn lâu mới chấp tên đó.

[Tiểu đậu đinh]: Cũng phải. Hôm nay diễn đàn có thông báo, nói là sau này nhìn thấy thông tin về tên đó, cứ áp dụng thái độ coi thường là được.

[Ái tử Chu Phóng]: Ha ha, Chu Phóng thân yêu đúng là bận quá, phải cố viết tiểu thuyết, còn phải đấu với người ta, lại cả diễn trò nữa.

[Miêu Miêu]: Đúng đó, vội muốn chết, lâu lắm không thấy anh ấy lên Q. Dạo này vì viết tiểu thuyết trinh thám, nghe nói ngủ cũng không ngon.

[Ái tử Chu Phóng]: vậy à, hì hì, tớ mới thành fan anh ấy thôi, mấy chuyện về trước cũng không rõ lắm.

[Miêu Miêu]: Đừng sợ, chúng tớ là fan cuồng đó ~~

[Miêu Miêu]: Chu Phóng tốt nghiệp trung học Nhân Xuyên, sau đó thi vào khoa Văn đại học T, hiện giờ đã xuất bản rất nhiều sách. Tớ thấy câu chữ anh viết đều mang nét hóm hỉnh rất lạnh lùng, khiến người ta muốn cười mà không cười nổi, vừa có cảm giác đứng xem một tòa núi nhỏ, lại vừa toát lên vẻ tịch mịch và cô đơn của một kẻ cao xử bất thắng hàn.

[Ái tử Chu Phóng]: Ừ.

Diệp Kính Văn gõ bốn chữ Chu Phóng thân yêu xong lại thấy buồn nôn quá thể, vì thế xóa cho bằng hết.

[Ái tử Chu Phóng]: Thế anh ấy ghét nhất điều gì?

[Miêu Miêu]: anh í á, anh í ghét nhất loại người ưỡn ẹo nũng nịu, ghét vật nuôi cứ dụi đến dụi đi, ghét chạm vào người khác.

[Tiểu đậu đinh]: Thực ra tớ thấy anh ấy ghét nhất Bảo Đinh mới phải, mặc dù trên văn đàn hai người đó luôn tranh ngôi đệ nhất, còn gọi nhau là bạn bè, nhưng thật ra vẫn bí mật tranh đua. Bảo Đinh thoạt nhìn nho nhã vậy thôi, chứ lúc mắng người ta cũng khủng khiếp lắm đấy… Có điều tuy cậu ta vẫn còn là học sinh nhưng cách viết rất mượt mà, nếu không phải cậu ta rỗi hơi đối đầu với anh Chu, tớ cũng sẽ không ghét cậu ta như vậy.

[Ái tử Chu Phóng]: haha, mình hiểu rồi, cảm ơn các bạn.

Diệp Kính Văn mỉm cười gõ xong hàng chữ này, sau đó áy náy nhìn qua cái tên Chu Phóng.

Xin lỗi nhé, Chu Phóng, đừng trách tôi ra tay hiểm độc, là anh rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đó thôi.

***

Hôm sau, một tin tức náo động cả giới văn học được truyền đi từ diễn đàn “Báu vật bảy màu” của Bảo Đinh.

Tác giả Bảo Đinh bày tỏ mối tình sâu nặng với Chu Phóng, lời nói rất hoa lệ, tình cảm quá động lòng người, chinh phục thật nhiều lượng người xem.

Đương nhiên, quần chúng cảm động là một chuyện, fan hâm mộ hai bên lồng lộn lại là chuyện khác.

“Chu Phóng, tôi biết, dù cho tôi đứng ngang tầm với anh, anh vẫn chẳng thèm liếc tôi một cái.

Nhưng mà tôi yêu anh.

Tình yêu khắc sâu nhường ấy, có khác gì nước vỡ bờ, thiếu chút nữa nhấn chìm tôi.

Có lẽ anh sẽ hoài nghi lời tôi nói, thậm chí hoài nghi rằng tôi cố ý viết bài này để gây chuyện.

Ngay cả tôi cũng nghi ngờ chính mình, rằng rốt cuộc tôi viết mấy dòng này để làm gì?

Để ăn mừng sinh nhật tuổi hai mươi chăng?

Để chứng minh tôi cũng như anh, làm chuyện mình muốn làm, nói lời mình muốn nói?

Hay là vì kỉ niệm mối tình thầm lặng mười năm ròng?

…”

Bấy giờ Bảo Đinh đang đi du lịch, cho nên không ai có thể biết thật giả về kẻ post bài xưng “Bảo Đinh” này. Hơn nữa IP người này thuộc về vùng Bảo Đinh đang du lịch, bởi vậy admin rất là lúng túng.

Đương nhiên, bài viết như vậy đã nhanh chóng truyền khắp mọi ngõ ngách, trở thành chủ đề nóng trên các diễn đàn lớn.

Giọt nước làm tràn ly, Chu Phóng thành mục tiêu công kích, Bảo Đinh thì không thấy tăm hơi, vì thế, đối tượng ném đá của cả hai bên chỉ có mình gã ta.

Chu Phóng nhức đầu vô cùng, quăng tứ tung mấy quyển sách ở nhà xong mới hùng hổ lên diễn đàn thanh minh thanh nga.

“Về bài viết kia, vừa nhìn đã biết là có người gây chuyện, các bạn cũng tin được sao?

Người phá đám à, tôi không biết bạn có mục đích gì, có điều tôi cảnh cáo, tôi sẽ tra ra bạn là ai, sau đó đưa bạn đi nhà hỏa thiêu.

Trước khi Bảo Đinh quay về, xin các fan của cậu ấy đừng có lấy thái độ “Căm thù kẻ phụ tình” đến để “căm thù” tôi. Nguồn:

Tôi vô tội.”

Đây là tin tức mới nhất trên blog Chu Phóng.

Trong đám phản hồi phía dưới có mấy câu mắng linh tinh kiểu “Anh là đồ bạc tình” “Anh là đồ bỏ đi” “Chúng tôi căm thù anh”…

Diệp Kính Văn ngồi trước máy tính cười đầy thâm thúy, “Chu Phóng, tôi lấy làm lạ, là tại sao Bảo Đinh nọ không đứng ra phản đối? Nhỉ?”

“Anh cứ an tâm mà giải quyết việc của mình đi, tạm thời để tôi thay anh chăm sóc Lâm Vi vậy.”

Mấy ngày tiếp theo, diễn đàn hai bên triển khai cuộc đấu khẩu kịch liệt. Vấn đề tranh luận tăng từ tình đơn phương lên đồng tính luyến ái, khó khăn lắm mới có lần đại chiến diễn đàn như vậy, Chu Phóng đương nhiên không còn tâm trạng nào đi tìm Lâm Vi nữa.

Có điều mọi chuyện cũng không thuận lợi như Diệp Kính Văn tưởng.

Lâm Vi tức giận.

Hơn nữa còn cực kỳ tức giận.

“Diệp Kính Văn, cậu thật không biết chừng mực.” Lâm Vi gọi điện tới, giọng nói lạnh đến dọa người.

“Anh nói gì cơ?”

“Bài post trên diễn đàn Chu Phóng là của cậu chứ gì?”

“Tôi…”

“Đừng chối.” Lâm Vi lạnh lùng ngắt lời hắn, “Tôi biết là cậu, trước đây cậu đã post bài trên diễn đàn rồi, mánh khóe kiểu này, tôi vừa nhìn đã biết ngay là cậu.”

“Nếu thừa hơi thì đi viết kế hoạch ban cho học kì sau đi, đừng có cả ngày vô công rồi nghề đi gây rắc rối nữa!”

“Những chuyện kiểu này không thể tùy tiện nói đùa được, cậu có biết nó có ảnh hưởng lớn thế nào tới Chu Phóng và tác giả khác không? Thanh danh của họ bị bôi xấu tới mức nào cậu cũng không rõ chứ gì?”

“Hai người họ mới ra sách, lại truyền ra loại tai tiếng dối trá như vậy, hậu quả nghiêm trọng nhường nào, cậu có nghĩ tới chưa?”

“Đời này chẳng ai như cậu, muốn làm gì thì làm, mặc xác hậu quả, không quan tâm cảm nhận của người khác!”

“Chu Phóng sáng tác đã mệt lắm rồi, cả tháng chẳng ngủ ngon được buổi nào, cậu gây chuyện này nhằm mục đích gì? Giờ ngày ra sách bị hoãn, hoạt động kí tên cũng bị hủy, áp lực dư luận lớn đến thế, người ta liên tục lên diễn đàn truyện của anh ấy mà mắng chửi, cậu hài lòng chưa?”

“Diệp Kính Văn, tôi vốn cho cậu là một người biết vừa phải, nhưng bây giờ tôi biết mình nghĩ sai rồi, cậu chỉ là một thằng ranh con vênh váo tùy tiện, thích gây chuyện thị phi mà thôi!”

“Tôi rất thất vọng về cậu.”

Dứt lời, Lâm Vi bèn cúp điện thoại.

Diệp Kính Văn lẳng lặng nghe, rồi thấy di động liên tục phát tín hiệu bận, hắn cười tự giễu.

Anh nói rất đúng, tôi là thằng oắt con muốn gì làm nấy, mặc kệ hậu quả, không quan tâm cảm nhận người khác. Cho nên dù tôi có vì anh làm những gì, trong mắt anh, tôi chỉ là một thằng miệng còn hôi sữa, rảnh hơi muốn giở trò, làm loạn một trận không kể hậu quả.

Nhưng Lâm Vi à, Chu Phóng đâu có hợp với anh.

Tôi mới là người thật lòng yêu anh kia mà.

Nhưng cũng là người khiến anh chán ghét đến vậy phải không?

Diệp Kính Văn thở dài một hơi, sau đó đăng nhập diễn đàn “Bảo vật bảy màu”.

ID: Chu Phóng, bài post muốn đăng hãy còn lưu trong phần nháp.

“Bảo Đinh, sinh nhật vui vẻ, sinh nhật cậu trùng với ngày thành lập trường Nhân Xuyên chúng ta, xem như tôi là đàn anh của cậu, đừng gây rối nữa, ngưng chiến đi.”

Có lẽ nếu mấy chữ này được đăng lên, cùng với bài post của người mạo danh Bảo Đinh nọ, sẽ làm nên hiệu quả rung động cực kì.

Tiếc là, chưa kịp gửi.

Lâm Vi, anh nói tôi có nên mặc kệ hậu quả, đăng bài này, để Chu Phóng càng thêm bẽ mặt không?

Diệp Kính Văn thở dài thườn thượt, di chuột xóa sạch mấy chữ trên.

Sau đó gửi một tin nhắn cho Chu Phóng.

“Tôi có việc muốn gặp anh, đợi trước cửa KTV, không gặp không về. Diệp Kính Văn.”

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui